Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 530



Chương 530:

 

Nhìn thấy thần sắc của anh, Hạ Mộc Ngôn hỏi ngay: “Anh muốn đi cùng bọn họ vào rừng sao?”

 

“Ừ.”

 

“Nhưng anh vẫn còn bị thương! Không thể cử động lung tung! Huống chi ở đây còn có người của Nam Hành, và cả người của Sĩ quan đặc công Ân nữa. Anh không cần thiết phải đi…”

 

“Mục tiêu của A Cát Bố là anh.”

 

Giọng nói Hạ Mộc Ngôn lập tức nghẹn lại trong cổ họng. Cô muốn nói gì đó nhưng hiện giờ anh không đủ thời gian đôi co. Anh ra hiệu cho Phong Lăng dẫn Hạ Mộc Ngôn trở về kho hàng.

 

Giọng Hạ Mộc Ngôn càng khẩn trương: “Trên người anh còn thương tích…”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn cô: “Nhưng mạng những đứa bé đó sắp không giữ được rồi.”

 

Âm thanh trận nổ vừa rồi cứ như vang lên bên tai Hạ Mộc Ngôn, cô nghĩ đến cảnh tượng đứa bé vô tội bị nổ chết thì cảm thấy máu toàn thân như chảy ngược.

 

Cô có chút khó thở.

 

Mặc dù cô biết những đứa bé ấy vô tội, vì bọn họ nên mới bị liên lụy, mặc dù cô biết Lục Cẩn Phàm không thể nào thờ ơ không lo, nhưng  cô vẫn ích kỷ, muốn lên tiếng xin anh đừng đi.

 

Hạ Mộc Ngôn dừng lại một chút mới nói tiếp: “Em đi với anh…”

 

“Em ở lại.” Anh nói như đinh chém sắt, cắt ngang lời cô: “Phong Lăng, trông chừng cô ấy.”

 

“Nhưng bây giờ anh đã bị thương như vậy, hãy để em đi theo anh, có lẽ em có thể…”

 

“Em ngoan ngoãn ngồi yên ở đây, không được đi đâu hết.”

 

Chỉ vài chữ, nhưng trước giờ Lục Cẩn Phàm chưa từng nghiêm khắc với cô như vậy. Vẻ mặt Lục Cẩn Phàm lạnh tanh, anh nhìn Hạ Mộc Ngôn chằm chằm, nói gần như ra lệnh.

 

Hạ Mộc Ngôn đứng sững tại chỗ, không nhúc nhích.

 

Lục Cẩn Phàm ra hiệu bằng mắt với Phong Lăng. Phong Lăng lập tức kéo tay Hạ Mộc Ngôn.

 

Hạ Mộc Ngôn lại muốn mấp máy môi nói gì đó, nhưng rốt cuộc chỉ có thể im lặng, không thốt nên lời.

 

Lục Cẩn Phàm quay đầu đi về hướng đám người vừa rời khỏi, được vài bước, đột nhiên anh quay đầu nói: “Em ngoan ngoãn ở lại đây, đừng để bị thương…”

 

***

 

Đã hơn một giờ kể từ khi Lục Cẩn Phàm ngồi trực thăng bay vào rừng rậm.

 

Vài tiếng nổ liên tiếp vang lên, không biết mìn chỗ nào bị đạp trúng, cũng không biết là phe nào xả súng.

 

Hạ Mộc Ngôn ngồi ở đây chỉ có thể nghe thấy các loại tiếng nổ vang lên từ trong rừng, còn lại cô chẳng biết gì khác.

 

Cô không nhịn được mà chạy ra khỏi kho hàng, ngóng vào trong rừng. Lúc này Phong Lăng cũng trầm mặc, không hề an ủi khuyên nhủ cô giống như bình thường. Tuy rằng A Cát Bố mai phục tại bãi mìn lân cận, nhưng nguy hiểm ở đây không phải là vì bọn mai phục, mà là bãi mìn rải đầy mặt đất. Cho dù người tài giỏi cỡ nào cũng khó có thể chống lại sự nguy hiểm kinh hoàng đến từ từng bước chân.

 

Người Hạ Mộc Ngôn lo lắng nhất chính là Lục Cẩn Phàm, mà người Phong Lăng lo lắng nhất, ngoại trừ ông Lục, còn có Nam Hành và những anh em vào sinh ra tử cùng cô.

 

Hạ Mộc Ngôn nhớ đến ngày hôm qua, trước khi Lục Cẩn Phàm đi ngủ, anh đã giúp cô vặn công tắc quạt đến mức thấp nhất, lúc đứng thẳng người lên, người anh đau đến độ run rẩy, suýt đứng không vững.

 

Với tình trạng ấy, anh vào đó thì làm sao có thể cứu được bọn trẻ?

 

Cô đột nhiên đảo mắt nhìn về phía Phong Lăng: “Người mình quan tâm lo lắng nhất đang ở trong đó, có phải cô thà rằng mình đi cùng, dù cho thịt nát xương tan, vẫn còn tốt hơn ngồi một mình lo lắng ở đây không?”

 

Phong Lăng im lặng, rõ ràng bị Hạ Mộc Ngôn nói trúng tim đen, nhưng cô vẫn bình tĩnh đáp: “Ông Lục dặn tôi phải trông chừng cô. Cô không được đi đâu hết.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn về phía chiếc trực thăng nhỏ đang đỗ cách đó không xa, lại nhìn chiếc chìa khóa đeo bên hông Phong Lăng. Cô nhếch môi, lời nói đầy ẩn ý: “Kỹ thuật lái xe của tôi khá tốt, từ trước đến này đều khống chế phương hướng rất linh hoạt. Tôi nghe nói cách điều khiển loại trực thăng này không phức tạp như cách điều khiển của máy bay hàng không dân dụng chở khách. Cô nói xem, tôi có thể lái được không?”

 

“Bà Lục, cô đừng xúc động.”