Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 535



Chương 535:

 

Nam Hành: “…” Anh dời mắt nhìn về phía Sĩ quan đặc công Ân còn đang đắn đo xem có nên đến gần hay không.

 

Đến khi Sĩ quan đặc công Ân phản ứng lại, vội vàng gọi người đến thì người của căn cứ XI đã dẫn đầu xông đến trước tiên.

 

Hạ Mộc Ngôn đứng bên ngoài đám đông, tay bị Phong Lăng nắm chặt. Cô nhìn lưng anh đã nhuộm máu thành một mảng lớn, trong lòng trào lên cảm xúc khó nói thành lời. Hạ Mộc Ngôn chỉ cảm thấy mắt mình rưng rưng.

 

Chỉ có cô mới biết tại sao vừa rồi Lục Cẩn Phàm nhất quyết muốn tự tay giết chết Dali.

 

Bởi vì trong những ngày cô bị nhốt trong doanh trại, chính Dali là kẻ vẫn luôn đánh đập, uy hiếp cô, ép cô không thể không dùng cách quỳ gối trước Lục Cẩn Phàm để bảo vệ tính mạng. Và cũng chính Dali là kẻ đã nói muốn lấy Hạ Mộc Ngôn ra để chơi đùa. Hắn ta đã trở thành cơn ác mộng mà Hạ Mộc Ngôn khó có thể quên trong thời gian ngắn.

 

Một phát súng lúc sắp chết này thật đáng giá.

 

Áo phông trắng bây giờ đã loang lổ vết máu, không thể nhìn ra là máu của ai.

 

Cuối cùng những cảnh sát kia cũng xông lên mang bọn trẻ đi. Ai phá bom thì lo phá bom, ai kiểm tra thi thể bọn A Cát Bố trên đất thì cứ lo kiểm tra.

 

Hạ Mộc Ngôn thừa dịp tay Phong Lăng nới lỏng trong giây lát, bất chợt rút nhanh ra, chạy nhanh về phía anh. Ai cũng biết cô, cho nên không ai đến ngăn cản.

 

“Ông Lục, vết thương của anh bây giờ…” Người của căn cứ muốn nhanh chóng đưa anh trở về băng bó.

 

“Không sao, trước tiên hãy đưa bọn trẻ đi đã.” Cả người Lục Cẩn Phàm đều là máu, nhưng ánh mắt lại lạnh băng. Anh đứng đó, khiến người khác chẳng dám đến gần.

 

Cho đến khi Hạ Mộc Ngôn chạy đến bên cạnh, đỡ anh, lo lắng hỏi: “Anh sao rồi?”

 

Lúc này anh mới nhận ra, người vừa rồi đột nhiên nổ súng sau lưng A Cát Bố, phá vỡ cục diện bế tắc, thật sự là Hạ Mộc Ngôn.

 

Hạ Mộc Ngôn đỡ lấy cánh tay anh, đang định nói tiếp thì đột nhiên tay cô bị anh túm lấy đau nhói. Anh siết chặt đến nỗi khiến cô mặt mày trắng bệch, Hạ Mộc Ngôn kinh ngạc nhìn anh.

 

“Trước khi đi, anh đã nói gì với em hả?”

 

“…”

 

“Chẳng phải anh từng bảo em ngoan ngoãn ở yên tại chỗ chờ sao?”

 

Ánh mắt anh lạnh lẽo sắc bén, nhìn cô chẳng có một chút dịu dàng. Tia sắc lạnh bắn ra khiến cả người Hạ Mộc Ngôn cứng đờ tại chỗ, khóe miệng run run, nhất thời không nói nên lời.

 

Cô chẳng thể giải thích nổi một câu.

 

Cô nên nói rằng cô lo cho anh? Hay là nên nói gì đó dỗ anh nguôi giận?

 

Cô có nói gì cũng chẳng thể ngăn được máu sau lưng anh ngừng chảy.

 

Hạ Mộc Ngôn chợt dùng sức đỡ lấy cánh tay anh, cố gắng chống đỡ để anh không tự đẩy mình ra, nghiêm túc nói: “Vết thương trên lưng anh không thể bỏ mặc được nữa, chúng ta quay về tìm bác sĩ.”

 

Quả thật vết thương vô cùng nghiêm trọng. Vừa rồi vết thương không chỉ bị kéo rách, mà còn bị đánh trúng mấy phát. Phần da thịt đã rách sâu, nay lại càng nặng thêm. Lục Cẩn Phàm không thể nào vùng vẫy, cứ thế bị Hạ Mộc Ngôn lôi đi.

 

Hạ Mộc Ngôn đỡ anh đi xuyên qua đống máu tanh hỗn độn ghê rợn trên đất, nhưng cô không nhìn lấy một lần. Cô chỉ nghĩ đến chuyện mau chóng đưa Lục Cẩn Phàm rời khỏi nơi này.

 

Cảnh sát và người của căn cứ hết sức bận rộn. Thời tiết âm u cho tới buổi trưa thì đột ngột đổ mưa.

 

Hạ Mộc Ngôn ngẩng đầu lên nhìn, vừa đỡ Lục Cẩn Phàm đi về phía trực thăng, vừa hỏi: “Trời mưa rồi, nơi này vẫn sẽ có nguy cơ phát nổ sao?”

 

“Có, đa số mìn ở đây đều được chôn từ thời chiến tranh mấy chục năm trước. Lá cây phía trên rậm rạp, mưa này không lớn, căn bản là nước mưa không thể xuyên qua thì mặt đất vẫn sẽ khô khốc như cũ. Nhưng nếu mưa lớn, chỗ nên nổ vẫn sẽ nổ, nhưng không đến mức bị nổ liên hoàn mà sẽ thu nhỏ phạm vi lại. Cánh rừng rậm này cũng không đến nỗi bốc cháy.”

 

Dứt lời, Lục Cẩn Phàm chợt ho khan một tiếng.

 

Hạ Mộc Ngôn vội đỡ anh: “Những đứa trẻ kia đã được cứu ra, chuyện còn lại hãy giao cho cảnh sát. Trước tiên chúng ta đi tìm bác sĩ đã…”