Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 546



Chương 546:

 

“Kết thông gia quả thật là đề nghị của ông nội, tuy nhiên quyền lựa chọn vẫn là ở anh. Ban đầu vì biết là em, nên anh mới chú ý đến em nhiều một chút. Nhưng lý do thật sự của cuộc hôn nhân với nhà họ Hạ không liên quan đến chuyện trả ơn.”

 

“Vậy là lý do gì?”

 

Anh lườm cô: “Em nhất định phải bảo một người bị thương nằm im một chỗ như thế này kể cho em nghe nhiều vậy sao?”

 

“Chỉ nói mỗi chuyện này thôi mà…”

 

“Tự nhiên anh buồn ngủ quá.”

 

“Thì nói xong chuyện này rồi ngủ không được sao? Anh thế này em sẽ không ngủ được đấy!”

 

“Anh buồn ngủ quá.”

 

Lúc trước không biết thì thôi, giờ chẳng hiểu sao cô lại đột nhiên liên quan nhiều như vậy. Trí tò mò của Hạ Mộc Ngôn bị khơi dậy, thế mà anh lại giữ riêng cho mình, không nói tiếp.

 

“Nói ngắn gọn cũng không được sao?”

 

Anh không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay quấn băng gạc của cô, nhắm mắt lại như thật sự sắp ngủ thiếp đi vậy.

 

Hạ Mộc Ngôn còn muốn hỏi tiếp, nhưng tối qua anh mới làm phẫu thuật, đã vậy sáng sớm còn bị cô đánh thức. Cô mấp máy cánh môi, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn ngậm miệng không làm ồn, nằm bên cạnh ngắm anh.

 

Cho đến khi Lục Cẩn Phàm thật sự ngủ thiếp đi, cô mới nhận ra vừa rồi anh phải cố gắng thế nào mới có thể nói chuyện với cô lâu như vậy. Nhưng phải thừa nhận rằng, cảnh ngộ mấy ngày trước đã ảnh hưởng đến những cảm xúc thấp thỏm về sau trong lòng Hạ Mộc Ngôn. Lúc này, ngoại trừ trong đầu đầy dấu chấm hỏi và tò mò, thì dường như những thứ khác đều bị gạt ra ngoài, cả cảm giác lo sợ không yên kia cũng biến mất.

 

Cô cứ thế nhìn anh chằm chằm trong chốc lát. Rốt cuộc cô cũng dần dần buồn ngủ, bèn chậm rãi rút tay mình ra khỏi tay anh, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên ngực anh, tìm kiếm nhịp tim ổn định của anh. Từng nhịp đập như xuyên qua băng gạc trong lòng bàn tay cô, lan khắp tay chân, sưởi ấm mạch máu và thần kinh của cô, khiến cô hoàn toàn tìm lại cảm giác an toàn đã lâu không có được.

 

Sau đó Hạ Mộc Ngôn lại nghĩ, đời này mình chỉ làm duy nhất một việc tốt, thế mà lại cứu được chồng mình. Cô giơ tay lên che miệng, nhất thời không kìm được, lập tức bật cười như trẻ con. Nhưng cô lại sợ bị Lục Cẩn Phàm phát hiện, nên vội nghiêng đầu sang một bên tiếp tục cười.

 

Bệnh viện Los Angeles.

 

Hơn tám giờ sáng, Nam Hành và Phong Lăng bước xuống chiếc xe Jeep màu đen.

 

Phong Lăng không nhiều lời đã đi thẳng tới phòng bệnh của Hạ Mộc Ngôn. Nam Hành nhíu mày đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng của cô, đứng trước cổng bệnh viện hút xong điếu thuốc mới đi vào.

 

Kết quả, anh ta vừa định đến phòng bệnh của Lục Cẩn Phàm thì Phong Lăng đã sầm mặt bước nhanh ra. Nam Hành vừa liếc sang thì đã nghe cô nói: “Không thấy bà Lục đâu hết.”

 

“Không thấy? Bên ngoài bệnh viện có người của chúng ta trông chừng, sao cô ấy có thể lặng lẽ đi ra ngoài được?”

 

“Để tôi đi tìm thử.”

 

“Khoan đã, trước tiên đừng vội.” Nam Hành nói xong thì đã đi đến trước cửa phòng bệnh của Lục Cẩn Phàm. Anh ta đẩy cửa đi vào.

 

Nhưng anh ta mới vừa bước chân trước vào thì chân sau đã khựng lại, đột nhiên lùi về mấy bước, khép hờ cửa phòng bệnh lại, đưa mắt nhìn sang Phong Lăng mặt mày ngơ ngác vẫn chưa kịp nhìn rõ bên trong.

 

Như muốn chắc chắn vừa rồi mình không nhìn lầm, Nam Hành chần chừ hai giây rồi mới mở cửa ra lần nữa, nhìn thẳng vào giường bệnh.

 

Quả nhiên anh ta nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn đang nằm cùng Lục Cẩn Phàm trên giường.

 

“Không cần tìm nữa.” Nam Hành giễu cợt, ra hiệu cho Phong Lăng nhìn vào trong.

 

Phong Lăng liếc vào trong, nét mặt sững lại, thấy Hạ Mộc Ngôn đang nằm nghiêng người bên cạnh Lục Cẩn Phàm, tay cách một lớp chăn áp lên ngực anh. Mặc dù Lục Cẩn Phàm nằm ngửa để ngủ, nhưng cứ nhìn như vậy lại thấy cực kỳ yên bình ấm áp.

 

“Đoán chừng là sáng sớm nay, sau khi lệnh cấm của phòng bệnh này được dỡ bỏ, cô ấy đã đến đây đầu tiên.” Nam Hành có vẻ trầm ngâm nhìn cảnh tượng bên trong. Anh đang định đóng cửa lui ra ngoài để tránh làm ồn đến giấc ngủ của cặp vợ chồng trẻ chuyên rải thức ăn chó này, thì người đàn ông đang ngủ say trên giường bỗng mở mắt ra, thản nhiên liếc ra cửa.

 

Hạ Mộc Ngôn cũng không ngủ say lắm, nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa thì tỉnh ngay, gần như nhìn ra cửa cùng lúc với Lục Cẩn Phàm.