Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 569



Chương 569:

 

Mi tâm Tô Tri Lam nhíu chặt lại, cô ta hiển nhiên không ngờ tất cả bọn họ đều biết chuyện này.

 

“Hơn nữa…” Nam Hành thoải mái chỉnh lại ống tay áo, khóe miệng lạnh như băng thoáng nhếch lên châm biếm, chậm rãi nói như vô tình: “Trước đây chúng tôi không động đến cô là vì nhà họ Tô của cô có địa vị nhất định trong giới buôn bán vũ khí. Hai thế lực chúng ta kiềm chân lẫn nhau, có lợi cùng hưởng có hại cùng chia. Nhà họ Tô không động thủ, chúng tôi cũng sẽ không ra tay. Còn bây giờ, ông cụ Tô vì tự vệ mà giao phó toàn bộ quyền lực trong tay cho người khác thì chính ông ta cam tâm tình nguyện trở thành con cờ thí để bảo toàn một mảnh đất nhỏ bé như thế ở giới kinh doanh cho nhà họ Tô. Điều ông ta muốn đã thực hiện được, nhưng lại mất đi thế cân bằng kiềm chân giữa chúng ta.”

 

Nghe đến đây, sắc mặt Tô Tri Lam từ đầu đến cuối vẫn phẳng lặng điềm tĩnh chợt như rạn nứt. Cô ta chăm chú nhìn nét mặt lãnh đạm của Lục Cẩn Phàm.

 

Nam Hành xắn tay áo đi vào, mỉm cười: “Vì thế, cô đừng quá tự tin mù quáng. Nếu cô dám gây sự với Hạ Mộc Ngôn, cô đoán xem cậu ta có dám động đến cô hay không?”

 

Ngón tay buông thõng bên người Tô Tri Lam lặng lẽ run rẩy. Mắt cô ta nhìn chòng chọc vào đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của người đàn ông đối diện: “Chuyện lúc trước… các anh có liên quan đến chuyện ông nội em bị ép nhượng quyền sao?”

 

A K đứng bên cạnh không nghe nổi nữa. Tuy trước đây anh ta và cô Tô từng tiếp xúc, nhưng đang đứng sau Lục Cẩn Phàm nghe thấy cô ta dùng thái độ gần như tra khảo với ông Lục thì anh ta cũng phải chen vào: “Cô Tô, ông Lục cũng đã hết lòng quan tâm cất nhắc cho nhà họ Tô các cô rồi. Nếu không phải ông Lục nhìn thấy ông cụ Tô và Tập đoàn Shine từng có không ít hợp tác thuận lợi thì bây giờ nhà họ Tô không chỉ phải chuyển giao một phần quyền lợi đơn giản như vậy thôi đâu. Nhưng nếu cô Tô vẫn tiếp tục cố chấp như này thì sẽ không còn được như vậy nữa đâu. Cô nên hiểu điều đó từ khi ông Lục rời khỏi nước Mỹ chứ.”

 

“Em không hiểu!” Tô Tri Lam bặm môi, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Phàm vẫn trầm lặng không để lộ cảm xúc: “Cho nên các anh lợi dụng em sao? Các anh lợi dụng em để phá vỡ lớp bảo vệ cuối cùng của nhà họ Tô, rồi hè nhau chà đạp thế lực ngang ngửa với mình nhất phải không? Bây giờ nhà họ Tô chỉ được phép công khai ở trên thương trường, còn con đường khác thì đã bị các anh chặn đứng rồi đúng không?”

 

Cánh môi mỏng của Lục Cẩn Phàm phun ra câu trả lời hờ hững: “Đừng nói là lợi dụng, chẳng phải mọi chuyện đều bắt đầu từ chính chuyện cô Tô cố ý lừa gạt tôi sao?”

 

“Em? Em lừa gạt anh bao giờ?” Trong nháy mắt sắc mặt Tô Tri Lam gượng gạo hẳn đi.

 

Khóe môi Lục Cẩn Phàm khẽ nhếch lên thành đường cong khó thấy: “Ban đầu lúc tôi hôn mê nhiều ngày, đến khi tỉnh lại, cô thông đồng với ba tôi lừa gạt tôi điều gì, cô không nhớ rõ sao?”

 

Tô Tri Lam thoáng sửng sốt: “Anh đang ám chỉ… Chuyện em nói em cứu sống anh từ bờ sông Los Angeles?”

 

Hạ Mộc Ngôn vốn không quá quan tâm đến chuyện này, đang ngồi lơ mơ nghe chuyện thì vì câu nói của Tô Tri Lam mà bất chợt đảo mắt nhìn cô ta.

 

Lục Cẩn Phàm thu lại ánh mắt lãnh đạm đang nhìn Tô Tri Lam: “Vì muốn tôi ở lại Mỹ mà nhà họ Tô các cô thông đồng với ba tôi thêu dệt câu chuyện, lấy sức ép món nợ ân tình cùng với quan hệ thân thiết của hai nhà mà thúc đẩy chuyện tình cảm của tôi và cô.”

 

Lục Cẩn Phàm nhếch khóe môi, ý châm biếm dần dần lộ rõ: “Đã có gan bịa chuyện trước mặt tôi, thì nên có gan chịu tôi đáp lại. Nhà họ Tô đã sẵn lòng, tôi chỉ là hao tổn chút sức phối hợp. Đúng lúc nhà họ Tô lại có những gì tôi muốn, nên tôi mới nhẫn nại chơi đùa với các người hai năm. Suy cho cùng, cô Tô bị chính ông nội mình lợi dụng. Bát nước bẩn này không đến lượt cô hắt lên người tôi.”

 

Tô Tri Lam không kiềm chế nổi, tay run mạnh hơn, muốn nói nhưng lời dâng đến môi lại không thoát ra nổi, chỉ có thể đỏ mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

 

“Sao anh chắc chắn ban đầu em dối gạt anh? Lúc đó cả người anh toàn là máu, gần như chỉ còn một hơi thở thoi thóp, đúng là em lái xe đưa anh đến bệnh viện mà! Cẩn Phàm, em có thể hiểu được thành kiến của anh với nhà họ Tô, nhưng anh không thể phủ nhận tình cảm của em…”

 

“Cô chắc chắn muốn tiếp tục thêu dệt câu chuyện hoang đường nhạt nhẽo lúc trước phải không?” Giọng nói lạnh lùng của Lục Cẩn Phàm vang lên trước mặt cô ta. Vì tình trạng sức khỏe không tốt mà giọng nói anh vô cùng trầm thấp, băng giá.

 

Hạ Mộc Ngôn ngồi trên giường rất muốn văng ra một câu chửi thề.

 

Mặc dù nhắc đến chuyện cứu hay không cứu người này với cô không có gì quan trọng, hơn nữa cô thật sự không để tâm chuyện này. Những chuyện cô và Lục Cẩn Phàm trải qua từ bao lâu nay không thể nhắc lại ngắn gọn trong vài chữ ngắn ngủi được.

 

Nhưng cô Tô cứ trắng trợn ngang nhiên nói dối như vậy thì cũng thật sự quá tự tin. Chắc hẳn cô ta không ngờ nhân vật chính vẫn đang đàng hoàng ngồi chễm chệ ở đây.

 

Thái độ Lục Cẩn Phàm quá quyết tuyệt, quá lạnh lùng, trong nháy mắt toàn bộ lời giải thích mà Tô Tri Lam muốn nói cũng chỉ dâng được đến khóe miệng.

 

Cô ta chớp mắt lặng lẽ nhìn đôi mắt trầm tĩnh như mặt biển của anh, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Cẩn Phàm, bất kể vì nguyên nhân gì, dù sao chúng ta cũng đã từng ở bên nhau… Anh không thể tuyệt tình như vậy…”

 

Khóe môi Lục Cẩn Phàm như thoáng cười khẩy: “Khi cô gửi bưu phẩm con búp bê mặc áo cưới bị cắt rời cho Hạ Mộc Ngôn thì tôi đã động đến cả nửa nhà họ Tô. Xem ra, tôi rất tuyệt tình.”

 

Câu nói thể hiện ý cảnh cáo rõ ràng, đụng đến Hạ Mộc Ngôn cũng có nghĩa là chạm đến ranh giới cuối cùng của anh.

— QUẢNG CÁO —