Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 596



Chương 596:

 

Tô Tuyết Ý vừa nói xong lại muốn nhào đến, Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng đẩy cô ta ra: “Cô tỉnh táo lại cho tôi trước đi!”

 

Đồng thời tay Hạ Mộc Ngôn đè chặt cổ tay Tô Tuyết Ý, ngước mắt lên quan sát chiếc xe.

 

Đây là một chiếc BMW kiểu mới, đang lao như tên bắn trên đường cao tốc. Vị trí của cô và Tô Tuyết Ý là ở phía sau xe, cách chỗ ngồi của tài xế một vách ngăn tựa như kính hoặc nhựa dày, không thể nhìn thấy người lái xe phía trước là ai.

 

Với cảnh vật đang lùi vùn vụt ngoài cửa sổ, cô có thể đoán tốc độ của chiếc xe này ít nhất là một trăm năm mươi cây số một giờ.

 

Tại sao hai người đều bị đánh thuốc mê rồi bị ném lên xe?

 

Hạ Mộc Ngôn đè tay lên trán, nhớ lại lúc mình vào phòng vệ sinh thì nhìn thấy Tô Tuyết Ý đang ở bên trong.

 

Lúc đó, Tô Tuyết Ý đang đứng trước gương của nhà vệ sinh tô son đỏ, vừa tô vừa nhìn Hạ Mộc Ngôn đi ngang qua sau lưng. Đáy mắt cô ta tựa như vực sâu muốn cắn nuốt Hạ Mộc Ngôn vậy. Ánh mắt đó rất quỷ dị, lộ ra sự hận thù điên cuồng giống như bây giờ.

 

Hạ Mộc Ngôn chỉ mới bước vào trong hai bước, nhưng lại lập tức lùi về sau theo bản năng. Cô không muốn ở chung một chỗ với kẻ đầu óc không bình thường.

 

Kết quả cô còn chưa đi ra, đột nhiên sau lưng có hai người phụ nữ gấp gáp chạy vào nhà vệ sinh. Cô không thấy rõ hai người kia, nhưng quả thật lúc này cô cũng muốn đi vệ sinh, hơn nữa, cả tầng lầu chỉ có một nhà vệ sinh này. Khi thấy nơi này không chỉ có riêng cô và Tô Tuyết Ý nữa, Hạ Mộc Ngôn mới tránh né cô ta, bước về phía cánh cửa xa hơn.

 

Đến khi cô bước từ gian vệ sinh ra thì đã không còn thấy bóng dáng Tô Tuyết Ý.

 

Sau đó Hạ Mộc Ngôn đi rửa tay, vừa nhúng tay vào nước, thình lình cô nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt truyền từ trong gian cách âm gần nhất, tiếng hét đó rất giống của Tô Tuyết Ý. Cô nghe thấy mà cả người run lên, vô thức muốn chạy ra ngoài. Ngay lúc này thì cánh cửa sau lưng bật mở, có người xông từ bên trong ra. Chân Hạ Mộc Ngôn còn chưa ra khỏi phòng vệ sinh thì người đã bị kéo trở về, đồng thời cửa phòng vệ sinh bị hai người phụ nữ có sức lực rất lớn khóa trái. Mũi Hạ Mộc Ngôn bị bịt lại bằng một mảnh vải ướt, mùi vị gay mũi khiến cô từ từ lịm dần, cho đến khi hoàn toàn mất đi tri giác.

 

Tất cả chỉ phát sinh trong vòng hai ba giây, cô vốn không kịp phản ứng.

 

Nhưng cô hoàn toàn không ngờ mình và Tô Tuyết Ý đều bị đánh thuốc mê một lượt, lại còn đồng thời bị đưa đi?

 

“Cô nghe đây! Bây giờ không phải là lúc nổi điên!” Hạ Mộc Ngôn nhìn đường cao tốc ngoài cửa xe và đồi núi sông ngòi hoang vu hai bên đường, nghiêm túc nói: “Có lẽ hai chúng ta đều bị bắt cóc cùng lúc. Trước đó là ai mời cô đến buổi tiệc? Là Tô Tri Lam mời cô đi chung, hay là cô chủ động muốn đi theo cô ta?”

 

Ánh mắt Tô Tuyết Ý nhìn chằm chằm vào Hạ Mộc Ngôn: “Mày còn muốn châm ngòi ly gián quan hệ giữa tao và chị họ à?”

 

“Hiện giờ mạng sống hai chúng ta đã bị cột vào nhau rồi! Tôi còn châm ngòi cái gì hả?” Hạ Mộc Ngôn nhịn không được mà mở miệng mắng sự bộp chộp nóng nảy của cô ta: “Hiện tại chúng ta còn chẳng biết mình đang ở đâu, đang lâm vào tình cảnh gì nữa đấy! Cô mau trả lời tôi, có phải Tô Tri Lam mời cô đi dự tiệc không?”

 

Tô Tuyết Ý nhìn ánh mắt nghiêm túc lạnh lùng của Hạ Mộc Ngôn thì sợ hãi phần nào. Đôi môi cô ta trắng bệch, do dự một lát rồi mới trả lời thật miễn cưỡng: “Chị họ thấy tao bị người nhà nhốt lâu ngày, thương tình nên mới bảo sẽ đưa tao ra ngoài giải khuây.”

 

Dứt lời, cô ta lại nhìn chằm chằm Hạ Mộc Ngôn: “Mày đừng hòng châm ngòi ly gián! Tình cảm giữa tao và chị họ rất tốt! Dù cho tao thật sự bị bắt cóc thì cũng không thể nào liên quan đến chị ấy!”

 

Ngu vẫn hoàn ngu, bị lợi dụng một lần còn không biết, bị lợi dụng lần hai còn vui vẻ kiếm tiền giúp người ta, không hề phát hiện chị họ cô ta là loại người nào. Nếu quan hệ chị em hai người họ tốt như thế, vậy ngay từ đầu Tô Tri Lam nên ngăn cản Tô Tuyết Ý, đừng để cô ta về nước rồi đến thành phố T đâm đầu vào chỗ chết.

 

Nếu không phải Tô Tri Lam giả vờ đáng thương giật dây đằng sau thì với tính cách bộp chộp của Tô Tuyết Ý, sao cô ta có gan lớn mà chĩa họng súng về phía Lục Cẩn Phàm.

 

Mà lúc này đây, nếu Tô Tri Lam không có mục đích gì, chắc chắn cô ta sẽ không mang một người điên loạn như Tô Tuyết Ý đến buổi tiệc.

 

Hiện giờ, cô nói lý lẽ với người điên cũng vô ích. Chiếc xe Hạ Mộc Ngôn ngồi đang chạy với tốc độ đáng sợ, khiến cảm giác nôn nghén ập đến. Không biết có phải trong thuốc mê có thành phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ hay không mà bắt đầu từ khi tỉnh lại đến giờ, bụng cô co thắt đau đớn liên tục.

 

Hạ Mộc Ngôn đè ép cảm giác bất ổn làm lòng người hoảng sợ đó xuống, hất cánh tay đang định vươn tới nắm lấy bả vai cô của Tô Tuyết Ý. Hạ Mộc Ngôn vỗ vách ngăn giữa chỗ ngồi của tài xế và chỗ ngồi phía sau.

 

Đây là một tấm nhựa hoặc kính màu đen, không quá cứng.

 

Hạ Mộc Ngôn lại vỗ lần nữa, sau đó cúi đầu nhìn giày đế bằng dưới chân, rồi lại đảo mắt nhìn giày cao gót dưới chân Tô Tuyết Ý, cuối cùng cương quyết cúi người cởi giày cô ta ra.

— QUẢNG CÁO —