Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 62



Chương 62:

 

Suốt quãng đường, Hạ Mộc Ngôn cứ đỏ mặt như vậy, bị anh nắm tay như thế, ngồi trên xe bus nhìn người xuôi ngược.

 

Hạ Mộng Nhiên ngồi hàng ghế sau vừa phải chịu đựng tiếng ho khan và mùi khó ngửi của người bên cạnh, vừa phải chứng kiến hai người phía trên thân mật khăng khít mỗi khi ngước mắt lên nhìn.

 

Vật vã chịu đựng đến khi có thể xuống xe, Hạ Mộng Nhiên là người đầu tiên vọt xuống, vội vội vàng vàng phủi quần phủi áo, như sợ các loại mùi trên xe lưu lại trên người mình.

 

Quay người lại nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm đi xuống xe, cô ta cố tình ra vẻ bình tĩnh thuận miệng nói một câu: “Chị, vừa rồi hai người ở trên xe cũng nên chú ý hình tượng một chút. Em ngồi cách xa như vậy mà cũng nhìn thấy anh chị thân mật với nhau. Chuyện này để người ta nhìn thấy nhiều cũng không hay.”

 

Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng liếc qua cô ta một cái: “Anh chị là vợ chồng, không phải ra ngoài vụng trộm. Nói chuyện thì thầm ở trên xe cũng phải ngại bị người ta nhìn sao?”

 

“Ý em là, dù sao anh Cẩn Phàm cũng là Tổng giám đốc của Lục thị, lỡ như gặp phải nhân viên của công ty ở đây, nhìn thấy sếp lớn bình thường uy quyền cao sang mà lại ngồi xe bus, lại còn thân mật với một phụ nữ trên xe như vậy, chẳng may có tin đồn ở công ty thì sẽ không hay…”

 

Ánh mắt Hạ Mộng Nhiên lại lần nữa nhìn xuống cánh tay Hạ Mộc Ngôn, vì cô ta còn chưa dứt lời thì Hạ Mộc Ngôn đã lại khoác tay Lục Cẩn Phàm một lần nữa.

 

Tưởng mình là trẻ sinh đôi dính liền thân sao? Không thể tách ra một giây nào!

 

Hạ Mộc Ngôn bây giờ cứ tình tứ như vậy thật là chướng mắt!

 

“Cái gì mà thân mật với một người phụ nữ? Chị là vợ được Lục Cẩn Phàm cưới hỏi đàng hoàng.”

 

“Nhưng mà…”

 

Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt ngắt lời cô ta: “Hơn nữa tư cách nhân viên của tập đoàn Lục thị cũng không kém cỏi. Bọn họ không ngốc, nếu thật sự có nhìn thấy thì họ cũng chỉ tò mò lên mạng tra ảnh của chị, xem có đúng là bà Lục hay là người phụ nữ khác. Chưa xác định rõ ràng họ cũng không kém thông minh đến mức đi nói lung tung trong công ty. Em cho rằng ai cũng dám phao tin về chuyện của Lục Cẩn Phàm sao?”

 

Hạ Mộng Nhiên bị nói đến cứng họng, quay đầu đi, ấm ức tràn ngập trong lòng.

 

 

Từ chỗ xuống xe đến trung tâm khu phố mua sắm còn cách một đoạn. Lúc này Hạ Mộc Ngôn kiên quyết không định ngồi xe bus, cũng không gọi taxi.

 

Cô quyết định bước về phía trước.

 

Tuy đường đi bộ cũng không đến mười mấy phút, nhưng Hạ Mộng Nhiên vẫn giận đến không chịu nổi.

 

Từ đầu đến cuối Lục Cẩn Phàm không hề phản đối những quyết định như thế này của Hạ Mộc Ngôn. Có xe không đi, taxi cũng không ngồi, không quản mệt nhọc ngồi xe bus, bây giờ lại còn muốn đi bộ!

 

Đầu óc Hạ Mộc Ngôn teo hết cả rồi!

 

Hạ Mộng Nhiên khó chịu đi đằng sau, ngước mắt lên nhìn, thấy Hạ Mộc Ngôn vậy mà vừa đi vừa tựa đầu vào vai Lục Cẩn Phàm, không biết đang thân mật nói chuyện gì.

 

Chết tiệt, không phải hôm nay Hạ Mộc Ngôn tính toán khoe ân ái liên tục như thế chứ?

 

Nếu cô ta biết trước thì đã không đi theo. Vốn dĩ định nói chuyện riêng với Lục Cẩn Phàm, nhưng cho đến bây giờ cô ta cũng không có cơ hội nào!

 

Không chỉ không có cơ hội, mà cô ta còn bị cay mắt vì cảnh thân mật tình tứ liên tục này!

 

***

 

Trong khu phố mua sắm sầm uất của Hải Thành.

 

Dù sao dạo phố cũng là sở thích của phụ nữ. Lục Cẩn Phàm rất ít đến chỗ như thế, mỗi lần đi ngang qua anh đều chỉ ngồi trên xe, vội vã nhìn thoáng qua.

 

Hạ Mộc Ngôn lôi kéo anh, chỉ vào hết cửa hàng nọ đến cửa hàng kia, đều là những cửa hàng hàng hiệu xa xỉ trước kia cô thường đến. Bây giờ cô cũng chỉ đi ngang qua cửa, không có ý định đi vào.

 

Khoảng nửa tiếng sau, Hạ Mộng Nhiên đi giày cao gót phía sau, đôi chân nhanh chóng mệt mỏi như không phải của mình nữa rồi.

 

“Chị, cuối cùng chị muốn mua trang phục kiểu gì? Lễ phục chị định Lục trong lễ thượng thọ ông cụ Lục là gì? Mau chọn luôn một bộ đi!”

 

Hạ Mộc Ngôn dường như không nghe thấy, tiếp tục kéo Lục Cẩn Phàm đi về phía trước, vừa đi vừa nói với Lục Cẩn Phàm: “Ông nội thích gì? Ông nội nhà mình mừng thượng thọ 80 tuổi, em thấy quan trọng nhất không phải em ăn Lục như thế nào, mà là có thể tặng ông cái gì để ông vui vẻ.”

 

“Em lập tức tặng ông đứa chắt trai, e là ông sẽ vui vẻ sống thêm hai mươi năm nữa.” Giọng nói trầm tĩnh của Lục Cẩn Phàm sát bên tai cô.

 

Hạ Mộc Ngôn lườm anh: “Em không đùa với anh. Em thật sự muốn mua quà mừng thọ cho ông nội!”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn thấy ánh mắt cô lóe lên, cười nhẹ một tiếng: “Anh cũng đâu có nói đùa.”

 

Hạ Mộc Ngôn không nói tiếp, tim đập loạn xạ thật là lâu.