Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 735



Chương 735:

 

Lúc đó, để tránh bị người đàn ông kia bám lấy, cô đã không phủ nhận, nhưng không ngờ chỗ này còn có người khác.

 

Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, Hạ Mộc Ngôn suy nghĩ một chút rồi dời tầm mắt sang hướng khác, đi ngang qua bên người anh, cũng không thấy cần phải giải thích điều gì.

 

Nhưng trong khoảnh khắc vừa đi sát qua bên người anh, cánh tay cô bỗng nhiên bị giữ lại. Cô khựng lại, thấy Lục Cẩn Phàm vẫn đứng tại chỗ, chỉ đột nhiên tiện tay nắm lấy cánh tay cô.

 

Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang, Hạ Mộc Ngôn không vùng vẫy tránh ra, chỉ liếc nhìn, nói: “Lục tổng, xin anh chú ý chừng mực, cảm phiền buông tay tôi ra.”

 

Khi Lục Cẩn Phàm nhìn cô, ánh mắt anh không hề tỏ ra thái độ gì khác. Anh chỉ nhìn gương mặt không có cảm xúc gì đặc biệt của cô dưới ánh đèn, cất giọng hơi lạnh lùng hỏi: “Vừa mới đi ăn món nướng về sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn không đáp mà bất chợt muốn rút tay ra, nhưng anh giữ lại, hoàn toàn không cần dùng sức vẫn khiến cô không thể thoát ra. Cô nhìn thấy điếu thuốc trong tay kia của anh đã tắt, chỉ còn một chút khói lượn lờ trước thân hình tao nhã và tinh tế của anh.

 

Anh tiện tay ném đầu mẩu thuốc lá vào thùng rác dành cho người hút thuốc cách đó không xa. Không vì Hạ Mộc Ngôn im lặng mà có thái độ gì nóng nảy, ngược lại, anh cất giọng thản nhiên nói: “Ăn món nướng muộn như vậy sẽ không tốt cho tiêu hóa đâu, đi tìm nhân viên xin một ít thuốc tiêu thực đi!”

 

“Cảm ơn Lục tổng, tôi không ăn, chỉ đến ngồi một lát thôi.”

 

Giọng anh rất bình thường, không nghe ra vẻ lạnh lùng cũng như ấm áp, nhưng Hạ Mộc Ngôn thì lại giữ vững khoảng cách rõ rệt, không mảy may nhường nhịn, giọng điệu cũng rất xa lạ.

 

Nghe cô nói như vậy, Lục Cẩn Phàm cũng chỉ lãnh đạm nhìn cô một cái. Vừa vặn lúc này từ trong biệt thự đối diện có người đi tới, nhìn lại thì ra là hai vị lãnh đạo tỉnh và thành phố, dường như đến tìm Lục Cẩn Phàm. Vừa mở miệng, hai vị lãnh đạo kia đã nói: “Thật sự là ngại quá, rõ ràng là chúng tôi hẹn Lục tổng tới tâm sự, rốt cuộc lại để anh đợi lâu như vậy.”

 

Thì ra Lục Cẩn Phàm có hẹn với hai vị lãnh đạo, thảo nào anh lại đứng ở đây vào giờ này.

 

Lục Cẩn Phàm quay đầu lại liếc nhìn hai vị lãnh đạo, lúc này mới buông cánh tay Hạ Mộc Ngôn ra. Khi nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn, hai vị lãnh đạo kia chỉ khách khí gật đầu thay cho lời chào hỏi, rồi đứng bên cạnh Lục Cẩn Phàm khẽ nói gì đó. Lục Cẩn Phàm gật đầu, đồng thời nói vài câu với hai người đó.

 

Anh không nhìn cô nữa. Lúc này, đứng trước cửa đều là lãnh đạo cấp cao, Hạ Mộc Ngôn mỉm cười với họ. Khi nhìn Lục Cẩn Phàm nói chuyện với hai người bên cạnh, đứng ở góc độ này, Hạ Mộc Ngôn có thể nhìn thấy khóe miệng cong lên đầy tao nhã và cao quý của anh.

 

Cô vốn muốn quay về phòng nghỉ ngơi, mà việc ở đây cũng không liên quan tới cô, nên cô xoay người đi lên lầu, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mấy người kia.

 

*** Sáng sớm hôm sau, hoạt động ở khu nghỉ mát xem như cũng kết thúc. Rất nhiều người trở về bằng máy bay, nên họ lên đường rất sớm. Hạ Mộc Ngôn dậy cũng không muộn, nhưng sau khi cô thu dọn xong, chuẩn bị lên đường, thì đã bảy giờ rưỡi.

 

Khi tham gia triển lãm, cô đỗ xe trong bãi đỗ xe ở gần trung tâm triển lãm, sau đó lên xe do khu nghỉ mát tới đón. Xe cô không ở chỗ này mà khu nghỉ mát Hoàn Hải thì vẫn chưa mở cửa cho người ngoài, xung quanh đều là đường mới xây dựng, bốn phía không có xe cộ lưu thông, trên đường rất trống trải.

 

Tối hôm qua khi đi ngủ, Hạ Mộc Ngôn quên chuyện vùng phụ cận không có xe, nếu không cô đã sớm gọi điện thoại cho người của trung tâm triển lãm, hoặc gọi Tiểu Bát đưa xe tới trước giúp cô.

 

Nhưng bây giờ có gọi người thì cũng đã muộn.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn xung quanh khu nghỉ mát một lát, tay cầm một túi nhỏ, thong thả đi trên con đường nhựa bằng phẳng trống trải, định vượt qua con đường này xem có thể đón xe được không. Cô cầm điện thoại trong tay, tìm số của Tiểu Bát, nghĩ nếu như không có taxi, thì nhờ Tiểu Bát gọi xe tới giúp mình.

 

Lúc này, phía sau chợt vang lên tiếng động cơ xe hơi.

 

Theo bản năng, Hạ Mộc Ngôn quay đầu lại. Đó là một chiếc Bugatti màu đen vừa to vừa rộng, trông đặc biệt bắt mắt trên con đường nhựa không một bóng người.

 

Cô nhìn con đường trống trải xung quanh đây, rồi lại nhìn chiếc xe đang chạy tới từ phía sau lưng.

 

Chiếc Bugatti màu đen từ xa chạy tới rồi dừng lại bên cạnh cô.

 

Hạ Mộc Ngôn thấy khó hiểu, quay đầu lại thì vừa vặn nhìn thấy cửa sổ xe bên tài xế hạ xuống.

 

Người lái xe là Thẩm Mục.

 

Vừa nhìn thấy Thẩm Mục, Hạ Mộc Ngôn theo phản xạ thoáng nhìn về phía cửa sau xe.

 

“Hạ tổng.” Thẩm Mục nhìn cô mỉm cười: “Lúc tới không lái xe sao?”

 

“Xe đỗ ở trung tâm triển lãm, tôi quên gọi người đưa xe tới giúp rồi.”