Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 738



Chương 738:

 

Hạ Mộc Ngôn gật đầu, không nói thêm, đóng tài liệu lại, đứng lên nói: “Bảo họ đến phòng khách chờ mình.”

 

“Bởi vì lần trước hai người kia ở chỗ này bị thua thiệt, đến bây giờ Tổng Giám đốc của Hằng Thành vẫn không dễ chịu, hôm qua dẫn người tới làm ầm ĩ. Cậu muốn đích thân gặp mặt ông ta sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn không trả lời, rời khỏi phòng làm việc.

 

Khi tới phòng khách, cô nhìn thấy vị Tổng Giám đốc của Hằng Thành. Đó là một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi, cao lớn vạm vỡ, đầu trọc, cổ đeo vòng vàng to, là hình tượng điển hình của nhà giàu mới nổi. Cô còn tưởng người của Hằng Thành rất có bản lĩnh, rốt cuộc hóa ra là họ dựa vào một ông chủ “khí thế” như vậy để chèo chống.

 

Sau khi vào cửa, Hạ Mộc Ngôn không nói gì. Ông chủ của Hằng Thành muốn đánh người uy hiếp, nhưng trước sau Hạ Mộc Ngôn vẫn ung dung bình tĩnh đứng bên cửa nhìn ông ta và mấy người thuộc hạ của ông ta. Cô tỉnh bơ, nhẹ nhàng đếm đầu ngón tay như đang nhẩm tính.

 

Tổng Giám Đốc của Hằng Thành nhìn cô với vẻ mặt hung dữ, hỏi: “Cô đếm cái quái gì vậy?”

 

Mặt không đổi sắc, Hạ Mộc Ngôn đáp: “Tôi đang đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa công ty Hằng Thành sẽ đóng cửa!”

 

Mặt Tổng Giám đốc của Hằng Thành cứng đờ. Hôm nay ông ta đích thân đến đây, thật ra là bởi vì phía chính quyền trở mặt tạo áp lực với công ty ông ta. Ông ta thật sự tức không chịu nổi, mới tới nói chuyện với một phụ nữ còn rất trẻ tuổi như Hạ Mộc Ngôn. Thế nhưng, không ngờ vừa tới phòng tiếp khách này thì bảo vệ đã theo sau bọn họ rồi dẫn tới đánh nhau. Người phụ nữ này thoạt nhìn mảnh mai, nhưng không hiểu sao vẻ điềm tĩnh của cô ta lại khiến người khác chột dạ.

 

Thấy bọn họ đã ngừng đánh nhau, Hạ Mộc Ngôn liền đi thẳng tới, bình thản liếc nhìn mấy bảo vệ bị thương nhẹ trên mặt: “Hôm qua trước khi đến đây tìm tôi, các người cũng đã bị phía chính quyền cảnh cáo rồi. Mấy người tới đây gây chuyện, mục đích cuối cùng là cùng đường muốn kiếm chác lợi ích ở chỗ tôi, hay là chỉ muốn tới ra oai? À, suýt nữa tôi quên nói, tuy Tập đoàn MN chúng tôi hoạt động ở lĩnh vực bất động sản, nhưng mấy năm nay tại nước Anh, chúng tôi đã thực hiện nhiều dự án khoa học công nghệ Internet. Mặc dù Tập đoàn MN ở khu Thành Tây thoạt nhìn cũng không quá lớn, nhưng ngay cả phòng nghỉ ngơi cũng đều lắp đặt camera, huống chi là một phòng tiếp khách lớn thế này.”

 

Cô ngồi xuống bên bàn, ngón tay cong lại, nhẹ nhàng thong thả gõ lên mặt bàn: “Hôm nay, trên người bảo vệ của chúng tôi có bao nhiêu vết thương, lát nữa tôi sẽ trình báo đầy đủ. Mặt khác, hẳn là các người không rõ vì sao hôm qua không thể gặp tôi ở công ty. Hôm qua, tôi nhận lời mời đi nghỉ cùng các lãnh đạo tỉnh và thành phố ở khu nghỉ mát Hoàn Hải. Các người nhất định vẫn muốn làm ầm ĩ ở chỗ tôi sao? Lát nữa nếu chẳng may tâm trạng tôi không tốt, trong lúc tức giận không tha cho các người, không cho các người cơ hội để sửa chữa lỗi lầm, lúc đó thì rốt cuộc là ai xui xẻo đây? Không cần tôi phải nói chứ?”

 

Tổng Giám đốc công ty Hằng Thành ngẩn ra.

 

Hạ Mộc Ngôn nói: “Hiện nay ngành bất động sản trong nước đang ở vào thời kỳ hết sức quan trọng, quy định điều tiết và khống chế của nhà nước cần có sự phối hợp của các công ty lớn. Tuy rằng tài chính của công ty Hằng Thành cũng dồi dào, nhưng lại không hiểu được phải tỏ vẻ khiêm tốn như thế nào trong ngành nghề này. Đứng trước mặt ông là rất nhiều công ty hiểu biết và nghe lời được chính quyền nâng đỡ, chứ không chỉ có một mình Tập đoàn MN chúng tôi. Ba năm nay, Hằng Thành các người thu mua đất đai khắp nơi không chịu buông tay, từ lâu ở trên đã không hài lòng đối với các người rồi. Đến bây giờ thái độ của họ ra sao, cuối cùng không cần tôi nói, các người cũng rõ ràng mà. Hôm nay giá đất tăng cao, công ty các người đã đánh mất ưu thế từ lâu rồi! Kẻ thức thời mới là người tài giỏi, bây giờ các người buông tay, chấp nhận lời khuyên của chính quyền, có lẽ còn có thể giữ được bảng hiệu công ty. Nếu các người chậm trễ, e rằng…”

 

Hiện nay việc kinh doanh bất động sản trong nước thật sự là vàng thau lẫn lộn. Tuy mấy năm trước có chiều hướng đi lên, nhưng càng về sau, lại trải qua hơn nửa năm bong bóng bất động sản, rất nhiều người có đất trong tay đều bán đổ bán tháo, rốt cuộc thua lỗ nặng nề. Hiện nay, các công ty lớn trong ngành này đều muốn giành một phần bánh trên thị trường, có thể đứng vững thì có lẽ còn có thể duy trì một thời gian. Nhưng mà nếu vừa bắt đầu đứng vững đã muốn tranh giành lợi ích với chính quyền, thì đúng là ngại mình sống lâu quá rồi.

 

Tổng Giám đốc của Hằng Thành hoàn toàn không ngờ một phụ nữ còn trẻ tuổi như Hạ Mộc Ngôn lại nói ra những lời như thế này, chứ không vì hành động của ông ta mà hoang mang hoảng hốt vừa gọi bảo vệ, vừa sai người báo cảnh sát.

 

Nhưng chỉ với mấy câu ngắn ngủi của Hạ Mộc Ngôn đã đủ khiến ông ta buông tay túm áo bảo vệ ra, do dự nhìn về phía cô. Hạ Mộc Ngôn vẫn đang lạnh lùng và hờ hững ngồi đó, không hề vì tình hình hỗn loạn ở đây mà định bỏ chạy ra ngoài.

 

Tổng Giám đốc Hằng Thành lại thấy lúc Hạ Mộc Ngôn đẩy cửa phòng tiếp khách bước vào, cô chỉ đi một mình. Ngoại trừ mấy bảo vệ ban đầu, cô không dẫn theo người nào cả.

 

Ung dung điềm tĩnh đến mức đó, cho thấy cô thật sự đã nói chuyện gì đó với lãnh đạo tỉnh và thành phố.

 

Nhất định là cô biết chút ít kế hoạch và dự định của phía trên, cho nên đã tính trước mọi việc.

 

Nghĩ vậy, Tổng Giám đốc của Hằng Thành lại trừng mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Cô gái, cô to gan lắm!”