Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 864



Nhưng cô không ngờ Hạ Mộng Nhiên lại để ý đến lô đất đó, còn gọi đó là khu đất béo bở. Nói vậy là cô ta muốn cướp mảnh đất của cô sao?

 

Ha… xem ra Hạ Mộng Nhiên theo dõi tập đoàn cô rất sát nhỉ.

 

Ai bảo thành tựu hiện của Hạ Mộc Ngôn và Tập đoàn MN là cái đinh trong mắt cô ta, cái gì cũng hoàn hảo, cho nên Hạ Mộng Nhiên mới trằn trọc tìm đủ cách chủ động đến đây xin mua lô đất kia.

 

Hạ Mộc Ngôn ung dung thản nhiên nói: “Cô định trả giá bao nhiêu?”

 

Hạ Mộng Nhiên giơ hai ngón tay ra hiệu.

 

Hai trăm triệu.

 

Giá tiền này cao hơn dự tính ban đầu của Hạ Mộc Ngôn. Lô đất cứ tưởng đã thua lỗ mà lại trở thành miếng mồi béo bở trong mặt Hạ Mộng Nhiên. Xem ra khả năng “tiên đoán” duy nhất còn sót lại của Hạ Mộc Ngôn cũng chỉ có thể dùng để hãm hại cô ả được gọi là em gái này hết lần này đến lần khác thôi.

 

Hạ Mộc Ngôn cong môi, không lập tức đông ý mà chỉ nói “Cô cũng biết tất cả bất động sản qua tay Tập đoàn MN thì đều được tăng giá gấp nhiều lần. Có điều, tập g, lổ ật không có ý định đồn quá nhiều vào hoạt động kinh doanh bất động sản. Cho dù bây giờ quan hệ của tôi với cô có thế nào, nghĩ đến thời thơ ấu chúng ta cùng nhau lớn lên, chuyện tôi nhượng lộ đất này cho cô cũng không phải là không có khả năng. Thêm năm mươi triệu nữa, lô đất đó sẽ là của cô, nếu không, không cần bàn thêm.”

 

Hạ Mộng Nhiên bực mình đứng bật dậy: “Chị vừa mở miệng ra thì đã tăng giá đến hai mươi lăm phần trăm, thế mà còn nói nghĩ đến chuyện chúng ta cùng nhau lớn lên à? Chắc chắn không phải đang hãm hại tôi đấy chứ?”

 

“Nếu cô thấy tôi đang gài bẫy thì đứng dậy đi về đi, không ai cản cô cả. Cô nhớ cho rõ, cô tự mình chạy đến đây nói với tôi rằng cô muốn lô đất này. Tôi không đuổi cô đi đã là nể mặt ba mà giữ thể diện cho cô và nhà họ Hạ Tôi.

 

Không nhẽ cô còn trông mong tôi bán lỗ vốn cho cô sao? Đừng quên cô đến mức nào à? Tôi chịu bán cho cô là đã niệm tình ngày xưa lắm rôi, cô còn muốn thế nào? “Hạ Mộc Ngôn cười như không cười.

 

Hạ Mộng Nhiên ấm tức: “Hai tháng nay phòng giao dịch của tôi thu mua với quy mô rất lớn, toàn bộ vốn lưu động đều đã đổ ra hết rồi, bây giờ tôi cũng chỉ có thể rút ra được hai trăm triệu thôi. Chị cũng biết là mấy năm nay ba không hề quan tâm đến tôi, tôi thiếu tiền thì ba cũng không thèm để ý đến. Năm mươi triệu này, chị có thể nghĩ lại công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Hạ mà miễn đi không?”

 

Hạ Mộc Ngôn không nóng không lạnh cười khẽ: “Không phải cô luôn có anh Thịnh sao?”

 

Tuy Thịnh Dịch Hàn cho cô ta tiền, nhưng gần đây anh ta xuất quỷ nhập thần không thấy mặt. Hạ Mộng Nhiên cũng không cam lòng mà thừa nhận, hơn nửa tháng nay cô ta không hề gặp mặt Thịnh Dịch Hàn.

 

Hạ Mộng Nhiên suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Mà này, chị đi công tác nước ngoài đúng dịp Tết Đoan Ngọ, không về nhà, cũng chưa về nhà họ Hạ ăn Tết với ba. Dạo gần đây không có chuyện gì mà chị cũng không có ý định về thăm ba sao? Còn nói cái gì mà nể tình xưa nghĩa cũ. Tôi thấy, kể từ sau khi chị biết mình không có quan hệ máu mủ với nhà họ Hạ thì đã có suy tính khác rồi, không mảy may xem mình là người nhà họ Hạ nữa.”

 

Hạ Mộng Nhiên biết Hạ Mộc Ngôn đã không còn kiên nhẫn với mình được nữa: “Tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện năm mươi triệu này, muộn nhất hai ngày sau tôi sẽ trả lời chị.” Cô ta nói dứt lời bèn chuẩn bị rời đi.

 

Nếu không phải vì cô ta cảm thấy lô đất kia là một món béo bở thì cũng sẽ không mạo hiểm tự mình tìm đến đây như thế này. Tuy nhiên thái độ của Hạ Mộc Ngôn thật ra lại khá hơn dự đoán của cô ta, nhưng ai biết Hạ Mộc Ngôn còn có tính toán gì khác. Dù sao mấy năm nay Hạ Mộng Nhiên cũng đã hiểu, Hạ Mộc Ngôn không có vẻ gì là công kích mạnh nhưng thực tế rất lợi hại. Cô ta càng ngồi đây lâu thì lại càng thua thiệt, nên nói một lát rồi dừng. Dù sao cô ta cũng muốn lô đất kia.

 

Vừa định đi, Hạ Mộng Nhiên bỗng nhiên dừng lại, đảo mắt nhìn sang Hạ Mộc Ngôn: “À mà, trong buổi dạ tiệc của Tập đoàn Lăng Tiêu, chị gái thật xuất sắc đấy. Không ngờ chị lại có thể dùng chiêu làm bạn tiệc của Tiêu Lộ Dã tới dự. Thật ra tôi rất hiếu kỳ, một nhà họ Lục còn không đủ, bây giờ chị lại có thể liên quan đến nhà họ Tiêu. Mỹ nhân xinh đẹp trên đời này có hằng hà sa số, rốt cuộc chị có bao nhiêu đuôi hồ ly mà lại có thể dụ người ta đến như vậy?”

 

Hạ Mộc Ngôn nhớ lại câu chuyện mà cha con nhà họ Tiêu nói với nhau trong buổi tiệc sinh nhật của ông Tiêu. Lúc đó cô còn nghi ngờ một chuyện, nhưng đương nhiên cô không đi tìm hiểu, cũng không có thời gian qua lại tiếp xúc với nhà họ Tiêu.

 

Cô lạnh nhạt nhìn Hạ Mộng Nhiên, nụ cười thoáng lạnh: “Tôi đâu chỉ xuất sắc ở những nơi khác, ngay cả ở Quý gia, chẳng phải cô cũng bị thất sủng hay sao?”

 

Sắc mặt Hạ Mộng Nhiên lập tức tối sầm lại: “Dù sao đi nữa thì Hạ Hoằng Văn cũng là ba ruột của tôi, vẫn có ràng buộc máu mủ. Chị nghĩ chị là ai chứ? Đến bây giờ, ngay cả ba ruột mình ở đâu chị cũng không biết, thậm chí còn không biết mình đang mang dòng máu của ai nữa kìa!”

 

“Vậy sao? Trong thâm tâm ba ruột của cô, ông muốn ai làm con gái của mình, tôi không cần nhắc lại cho cô nhớ đúng không?” Hạ Mộc Ngôn vẫn bình tĩnh mỉm cười, ánh mắt lành lạnh mà nói thẳng, không cần phải cố tình khiêu khích.

 

Dù sao loại người như Hạ Mộng Nhiên không đáng để cô phí bất kỳ tâm tư gì.