Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 873



Chương 873:

 

Hạ Mộc Ngôn không đáp lại, nhưng lại vô thức nhìn về phía cửa phòng nghỉ.

 

Cô và Dane đi ra sau cùng. Khi đến cửa, Dane đứng cạnh cô nói: “Ba năm trước tôi kí hợp đồng với Tập đoàn Shine, từng sống ở Los Angles một thời gian. Tôi thường xuyên qua lại với Tổng Giám đốc Lục, lúc đó bên cạnh anh ấy có một người phụ nữ tên là An Thư Ngôn, không biết Cô Hạ có quen biết Thư ký An không?”

 

Bước chân Hạ Mộc Ngôn khựng lại, cô hướng ánh mắt về phía Dane.

 

“Tình cảm của An Thư Ngôn dành cho Tổng Giám đốc Lục rất rõ ràng, thêm vào Chủ tịch Lục cũng luôn có lòng muốn tác hợp hai người họ. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng An Thư Ngôn là một người phụ nữ rất xuất sắc, còn tưởng rằng hai người họ sẽ đến với nhau.”

 

Dane cười nói: “Nhưng đến cùng tôi lại không thể hình dung ra người phụ nữ như thế nào mới xứng với Tổng Giám đốc Lục. Có lẽ dù bất kỳ ai đứng trước mặt anh ấy, cũng đều không xứng cả.”

 

“Nhưng tôi không ngờ rằng, sau này An Thư Ngôn cũng đã kết hôn. Nghe nói cô ấy không qua được cửa ải của Tổng Giám đốc Lục, cho dù cô ấy nói gì làm gì thì anh ấy cũng không đáp lại. Cuối cùng cô ấy đành buông bỏ tình cảm, từ chức ở Tập đoàn Shine, rời khỏi Los Angeles. Nhưng may mắn cho cô gái ấy, sau khi thay đổi mục tiêu tình cảm, cô ấy đã gặp được người đàn ông phù hợp với mình.”

 

Hạ Mộc Ngôn nghe Dane nói, biết chắc hẳn anh ta còn nhiều chuyện muốn kể tiếp, nên cô cũng không nói xen vào.

 

“Lúc đó tôi nghĩ, An Thư Ngôn là một cô gái xuất sắc như vậy mà còn không thể khiến cho Tổng Giám đốc Lục rung động, vậy còn ai có thể khiến cho anh ấy động lòng nữa?”

 

Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn lại bất giác hướng về cửa phòng nghỉ. Không nhìn thấy bóng dáng Lục Cẩn Phàm trong đám đông người qua lại, lòng cô chợt nổi sóng, nhưng lại không để lộ ra ngoài.

 

Lúc này Dane đang nhìn cô, nụ cười đầy ý vị. Xuất sắc đến cỡ nào cũng không thể khiến Lục Cẩn Phàm động lòng. Vậy cái gì mới có thể khiến anh động lòng?

 

Nhìn thấu được hàm ý sâu xa trong ánh mắt của Dane, Hạ Mộc Ngôn khẽ cười, ngón tay chậm rãi luồn vào tóc, hất sang một bên rồi nói: “Một lần nữa cảm ơn Mr. Dane vì đã ra tay giúp đỡ tôi ngày hôm nay. Sau này nếu có cơ hội hợp tác, hi vọng Mr. Dane đừng từ chối. Suy cho cùng, với tài năng thiết kế trời phú của Mr. Dane đây mà chỉ cống hiển cho riêng Tập đoàn Shine thôi thì thật sự khiến người ta cảm thấy quá đáng tiếc!”

 

Dane bật cười, cảm thấy đây là một người phụ nữ rất thú vị.

 

Anh ta đang kín đáo nói cho cô biết ông Lục nặng tình với cô, vậy mà người phụ nữ Hạ Mộc Ngôn này vẫn cứ một lòng một dạ muốn đào góc tường của ông Lục.

 

Rất thú vị!

 

Dane không nhịn được, bật cười thành tiếng. Quay lại phòng họp, tâm trạng của Hạ Mộc Ngôn đã thoải mái hơn rất nhiều. Suy cho cùng những dấu hỏi lớn lổn vởn trong đầu cô cả ngày nay đều đã được giải đáp.

 

Họ tiếp tục thảo luận về công trình sân vận động, nhưng cuộc họp đã gần kết thúc, lúc này Hạ Mộc Ngôn không còn chút hứng thú nào đối với các vị lãnh đạo đang ngồi nói chuyện to nhỏ trong hội nghị nữa.

 

Ánh mắt cô rời khởi bản ghi chép nội dung cuộc họp trên tay, tâm trí mơ màng khẽ trôi vào không trung.

 

Cô bất giác nhìn về phía bên cạnh lãnh đạo thành phố. Nét mặt của Lục Cẩn Phàm không có biểu cảm gì, nhưng mắt anh vẫn luôn nhìn cô. Bất chợt bắt gặp ánh mắt cô hướng về phía mình, đôi mắt thâm sâu tĩnh lặng của anh ánh lên ý cười tựa như bầu trời đen được điểm thêm muôn ngàn ngôi sao lấp lánh.

 

Cô nhớ tới những lời Dane nói vừa rồi, ba năm ở Mỹ, An Thư Ngôn thường xuyên tìm cơ hội gần gũi anh, nhưng lại chưa từng được đáp lại.

 

Rồi lại nhớ đến những ngày ở Quốc tế Oran, má Hạ Mộc Ngôn ửng hồng. Tốt nhất là cô nên né tránh ánh mắt của anh thì hơn. Cô buộc bản thân đời sự chú ý về cuộc họp.

 

Cuộc hợp kết thúc, Hạ Mộc Ngôn đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi đại sảnh tòa thị chính, về thẳng khu Thành Tây.

 

Buổi chiều ngày hôm sau, vì sắp đến chu kỳ nên bụng Hạ Mộc Ngôn đau lâm râm. Cô nhân cơ hội buổi chiều không bận việc gì mà về Nguyệt Hồ Loan nghỉ ngơi.

 

Hai giờ chiều, trong phòng sách, Hạ Mộc Ngôn đang dọn dẹp máy tỉnh và giải quyết một số tài liệu mang từ công ty về thì điện thoại trên bàn bỗng reo lên. Cô không nghĩ nhiều liền tiện tay nhận cuộc gọi.

 

Cô vừa nhận điện thoại vừa đem sách bút và máy tính đặt sang một bên, đồng thời lên tiếng: “Xin chào.”

 

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây mà không trả lời.

 

“Alo?” Hạ Mộc Ngôn tưởng rằng tín hiệu của đầu dây bên kia không tốt nên lại hồi: “Xin chào, xin hỏi là ai vậy?”

 

Người ở đầu dây bên kia vẫn không lên tiếng.