Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 992



Chương 992:

 

Đến chín giờ tối, bụng Hạ Mộc Ngôn khó chịu, nhưng mấy người họ không để lại chút đồ ăn nào, vì vậy cô quyết định cầm ô đi ra ngoài. Cô đi một đoạn đường rất xa mới tìm thấy siêu thị nhỏ để mua hộp mì ăn liền về. Đêm mưa đã khó đi rồi, huống hồ đây lại là loại đường đất bùn lầy, quần ướt nhẹp dính vào đùi, giày cũng ướt sũng. Gió Thu trong đêm mưa lạnh thấu xương, Hạ Mộc Ngôn đi một đoạn đường bùn quay về nhà. Ở đây mọi người đi ngủ sớm, chưa đến mười giờ mà phòng đã tắt hết đèn.

 

Hạ Mộc Ngôn không thể tưởng tượng được hai mươi mấy năm trước nếu mẹ vẫn còn ở đây thì cuộc sống của bà sẽ như thế nào, cũng không thể hiểu chuyện ngày xưa giữa mẹ, Hạ Hoằng Văn và Tiêu Chấn Quân ra sao. Quả thật nơi này khiến cho cô cảm thấy ngột ngạt bí bách như nhà tù. Bầu trời mưa không có lấy một ngọn đèn đường như một tấm lưới thật to, chụp lên tất cả những người đang sống ở đây.

 

Đến khi về đến nhà thì cả người Hạ Mộc Ngôn đã ướt sũng. Trời mưa quá to, cô lết cơ thể bị nhiễm lạnh về phòng, có chút hối hận khi chỉ vì một gói mì ăn liền mà phải đi xa như vậy. Cô đang do dự không biết có nên đi tìm bình nước nấu mì ăn hay không thì chợt hắt hơi một cái. Hạ Mộc Ngôn giơ tay lên xoa cánh mũi, cởi bộ quần áo ướt sũng trên người xuống, lau khô nước mưa rồi chui luôn vào chiếc chăn ấm áp trước.

 

Cô vừa nằm xuống thì đã cảm thấy cơ thể lúc nóng lúc lạnh. Loại cảm giác sợ lạnh quen thuộc và chóng mặt hôn mê vì sắp sốt rần lên đột nhiên ập tới.

 

Không biết bao lâu sau, trong cơn mơ màng Hạ Mộc Ngôn dường như nghe thấy chuông điện thoại của mình reo lên. Cô lạnh đến run lẩy bẩy dưới chăn, muốn mở mắt ra nhưng cả người vừa nóng vừa lạnh, không thể mở nổi.

 

***

 

Trời mưa suốt đêm, đến gần sáng mới tạnh.

 

Trên con đường nhỏ gập ghềnh có một chiếc xe đen đi tới.

 

Buổi sáng sớm bốn bề vắng lặng, chỉ có chút ánh sáng trắng soi rọi vào làm xe ánh lên một vệt sáng.

 

Thẩm Mục lái xe vừa nhìn đường vừa liếc vào địa chỉ nhà trong điện thoại di động, cẩn thận nhìn từng số nhà. Sau khi lái về phía trước một đoạn, Thẩm Mục nhìn về người đàn ông đang nhắm mắt như ngủ say ở ghế sau: “Lục tổng, đến rồi, chính là căn nhà trước mặt.”

 

Hạ Mộc Ngôn đang ngủ mê man thì lại nghe thấy chuông điện thoại reo lên. Cô chui đầu ra khỏi chăn, cố gắng vươn tay cầm lấy điện thoại nhưng chỉ duỗi ra được hai cái, chạm được đến viền điện thoại thì không còn sức, tay thõng xuống không nhúc nhích.

 

Cô rất lạnh, rất buồn ngủ, mệt muốn chết, không chút sức lực.

 

Đến khi có tiếng gõ cửa vang lên thì Hạ Mộc Ngôn nhíu mày trong cơn mơ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa. Tuy bây giờ ngoài trời đã tờ mờ sáng, cũng có chút ánh nắng, nhưng trong phòng vẫn mờ tối. Cô chỉ nhìn thấy cánh cửa bị rung lên, người ở ngoài không gõ quá to, lại còn đang ở bên ngoài, nên có lẽ chỉ có một mình cô nghe được.

 

Hạ Mộc Ngôn muốn lên tiếng nhưng cổ họng đau không chịu nổi. Cô nhìn về phía cửa, mắt lại càng hoa lên choáng váng. Tiếng động trên cánh cửa rất khẽ, cô lại tiếp tục nhắm mắt lại.

 

***

 

Tiếng gõ cửa vang lên đến năm phút mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Thẩm Mục lo lắng đứng ngoài, đảo mắt nhìn Lục Cẩn Phàm khoác áo đen đứng bên cạnh.

 

Lục Cẩn Phàm có thể khẳng định Hạ Mộc Ngôn nằm trong phòng này là vì đêm qua trời mưa quá to, nên hiện rõ dấu chân đầy bùn từ bên ngoài đi thẳng vào hướng này.

 

Bên ngoài còn có đôi giày đã bị thấm nước ướt sũng của Hạ Mộc Ngôn, xung quanh đế giày bám đầy bùn. Cô để giày ở ngoài cửa, chắc vì sợ đi vào thì sẽ làm bẩn phòng.

 

Hơn nữa, tất cả các phòng khác đều không sáng đèn, chỉ trừ gian phòng này, nhìn có vẻ như cả đêm cũng không tắt đi. Gõ lâu như vậy rồi, nếu với tính tình cảnh giác thường ngày của Hạ Mộc Ngôn thì sẽ không thể nào không nghe thấy được.

 

Hơn nữa, điện thoại của Hạ Mộc Ngôn vẫn ở trong phòng, mỗi lần anh gọi điện thoại đều nghe thấy tiếng chuông của cô vang lên. Tuy tiếng chuông điện thoại rất nhỏ, không đánh thức người ở phòng bên cạnh, nhưng sự quen thuộc vẫn có thể giúp Lục Cẩn Phàm chắc chắn rằng Hạ Mộc Ngôn ở trong phòng này.

 

“Lục tổng, đã gõ lâu như vậy rồi, không phải cô Hạ chỉ để điện thoại trong phòng còn người không có ở đây chứ…” Thẩm Mục thấy nét mặt Lục Cẩn Phàm lạnh lùng nặng nề, cân nhắc mất một lúc mới lên tiếng.

 

“Không đâu, ở những nơi như thế này, cô ấy sẽ không để điện thoại quá xa mình.” Giọng nói của anh trong trẻo lạnh lùng, điềm tĩnh vang lên giữa buổi sáng sau cơn mưa.

 

“Nhưng cửa này…”

 

“Phá khóa.” Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt liếc nhìn cánh cửa gỗ bị khóa trái từ bên trong.

 

Thẩm Mục thoáng do dự rồi mới quay người đi ra sân tìm đồ, cố gắng mở cửa ra.

 

Ở đây chắc chắn không thể tìm một công ty phá khóa, bây giờ có gọi cảnh sát đến phá khóa cũng không kịp. Mà ở những vùng như thế này, một nhà vang thì cả xóm đều nghe thấy tiếng. Nếu họ gióng trống khua chiêng đạp cửa xông vào thì sẽ khiến cho người trong nhà và hàng xóm nghi ngờ, thậm chí còn gây phiền phức. Đến lúc đó, e rằng sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô Hạ.