Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 996



Chương 996:

 

“Chưa đến mười một giờ.”

 

“Hai người lái xe đến? Hay là đi máy bay?”

 

Cô không thể tưởng tượng ra cảnh boss Lục sau khi đến thành phố Cát thì lại chen chúc với người ta ngồi trên tàu đi đến thành phố nhỏ này.

 

“Lái xe đến.”

 

Quả nhiên boss Lục không thể chen chúc trên cái tàu nhỏ ở đây được, mặc dù cô vẫn rất muốn chứng kiến cảnh ấy.

 

“Em đã định về Hải Thành từ chiều qua, không ngờ lại phát sốt.” Hạ Mộc Ngôn nói rồi giơ tay lên sờ trán mình. Nhưng nhiệt độ tay cô cũng không thấp, có thăm dò cũng không ích gì. Lúc buông tay xuống, cô có chút ảo não, không còn tâm trạng đâu mà dằn dỗi Lục Cẩn Phàm nữa, chỉ nói: “Vali và máy tính của em vẫn còn ở nhà bà ngoại. Nếu chiều nay mà xuất viện được thì em còn phải về lấy đồ.”

 

Cô không biết hiện tại quan hệ của mình với Lục Cẩn Phàm như thế nào, nhưng thật sự không có ý định ở lại nhà bà ngoại nữa. Đi sớm được lúc nào hay lúc ấy, kể cả có ngồi xe của Lục Cẩn Phàm cũng được.

 

“Cứ từ từ, hết sốt rồi nói, bây giờ em không chỉ bị sốt mà còn bị lây virus, phải nghỉ ngơi ít nhất hai ngày. Vali cứ để đấy, hoặc bảo Thẩm Mục đi lấy, hoặc anh đi lấy với em.” Lục Cẩn Phàm kiên nhẫn nhìn cô: “Trước tiên em cứ bồi dưỡng cho cơ thể mới vào Thu đã ốm của em đi đã, những chuyện khác không quan trọng.”

 

Quả thật Hạ Mộc Ngôn cũng cảm thấy mũi tịt đặc. Lúc trước cô đưa bà ngoại đến bệnh viện thì những người xung quanh không ngừng ho hắng hắt hơi, cô đã biết không có gì tốt, bây giờ nhìn xem, đúng là bị lây ốm rồi.

 

Cô lại ho một tiếng, giơ tay lên đặt bên cạnh cổ đau rát, vừa xoa cổ vừa nói: “Chỗ em ở đêm qua là phòng của mẹ. Đồ đạc của mẹ em cũng thu dọn hết rồi, sau này em không có ý định quay về đó nữa.”

 

Hạ Mộc Ngôn không biết là bản thân muốn phát tiết những cảm xúc dồn nén trong mấy ngày vừa rồi, hay là muốn giải thích nguyên nhân mình đến thành phố Cát cho Lục Cẩn Phàm mà lại nói ra một câu như vậy. Cô ngước mắt lên, nhìn anh vẫn đang nhẫn nại vỗ lưng cho mình, rồi lại đi lấy cho cô cốc nước ấm vì thấy cổ họng cô đau rát. Khi quay lại mép giường thì anh mới hỏi cô: “Bây giờ em có cảm thấy khá hơn chút nào không?”

 

Hạ Mộc Ngôn gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi.” Ít nhất còn thấy khá hơn lúc cô bị dầm mưa lạnh quay về nhà đêm qua.

 

Có lẽ sau khi tỉnh dậy uống nhiều nước, còn khi ngủ thì cô vẫn truyền dịch, nên ngồi được một lát thì Hạ Mộc Ngôn cảm thấy buồn đi vệ sinh, nhưng lại không dám nói thành lời.

 

“Em xuống giường được không?” Hạ Mộc Ngôn vừa nhìn thuốc còn lại trong bình vừa hỏi.

 

“Xuống giường làm gì?”

 

Cô không nói nhưng cũng không nhịn được nữa, kiên quyết ngồi lên định đứng dậy.

 

Anh nhìn thấy cô rõ ràng còn yếu nhưng vẫn kiên quyết định xuống giường thì liền hiểu ra: “Em muốn đi vệ sinh sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn câm nín.

 

Cô mới ngồi dậy thôi mà đã bị đọc vị rồi?

 

Hạ Mộc Ngôn không động đậy, chủ yếu là dây kim truyền trên tay không cho cô động đậy. Cô chỉ cúi xuống liếc nhìn mu bàn tay, có chút bối rối không biết phải đi như thế nào.

 

Lục Cẩn Phàm đút một tay vào túi quần, nhìn ngắm nét mặt ngượng ngùng của cô, chậm rãi nở nụ cười. Khi thấy Hạ Mộc Ngôn không thể không nhìn mình cầu cứu rồi hất mặt về phía phòng vệ sinh duy nhất trong phòng bệnh thì ánh mắt của anh mới ẩn hiện ý cười như muốn hỏi, có cần anh giúp không…

 

Rất là… ngượng.

 

Trước ánh mắt ẩn hiện ý cười của Lục Cẩn Phàm, Hạ Mộc Ngôn không còn cách nào khác đành giơ tay lên: “Em muốn vào nhà vệ sinh.”

 

Chân mày hơi giật, anh cười khẽ, vì cuối cùng cô cũng chủ động lên tiếng nhờ anh giúp, còn vì cả giọng nói nhún nhường hiếm hoi kia nữa.

 

Hạ Mộc Ngôn thầm mắng người đàn ông này cả chục lần, thế nhưng khi boss Lục chịu ra tay giúp thì cô vẫn phải nở nụ cười khúm núm.

 

Lục Cẩn Phàm không chỉ đỡ cô, mà khi y tá đẩy cửa đi vào thì anh còn nhờ y tá cầm bình truyền dịch để bế bổng cô lên. Cô y tá trẻ cầm bình truyền dịch đi đằng sau, nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai bế bổng cô gái thì mắt sáng rực vì ngưỡng mộ. Đến khi thấy anh bế Hạ Mộc Ngôn vào nhà vệ sinh thì nét mặt ngưỡng mộ kia lại càng đỏ ửng lên.

 

Đàn ông vừa đẹp trai lại vừa biết thương bạn gái như vậy thật là hiếm có. Hơn nữa người đàn ông này nhìn có vẻ không phải người bình thường. Từ trang phục, khí thế, nói năng, ánh mắt của anh đều nhìn ra được đây là một nhân vật lớn.

 

Bạn gái sao?

 

Hay là vợ chồng?