Tây Ngạn Du trở lại tiểu viện, tức giận ăn nhiều thêm hai chén cơm.
Ăn ngon thật.
Phòng bếp nhỏ càng ngày càng hiểu khẩu vị của cậu.
Tây Ngạn Du tâm tình thoải mái, ăn uống no đủ làm mọi chuyện không vui đều không cánh mà bay.
Cậu nằm ở trên giường kêu gã sai vặt nói vài đoạn tướng thanh, lại mỹ mãn đi tắm, sau đó chui vào ổ chăn ngủ.
***
Một chiếc xe ngựa màu đen trang trí điệu thấp đang chạy về hướng phủ Du thân vương, Tần Hoài Hoang phê duyệt tấu chương, mắt nhìn Tần Du Đường ngồi ở bên phải.
Trong lòng ngực Tần Du Đường ôm mèo con, một bên dùng ngón tay chải lông, một bên dùng thịt gà cắt nát đút cho nó ăn, trên đùi còn có một con rùa đen nhỏ đang chậm rãi bò, bò đến đầu gối, Tần Du Đường liền đem nó về vị trí ban đầu tiếp tục bò.
Trái ôm phải ấp, vội đến vui vẻ vô cùng.
Tần Hoài Hoang thu hồi ánh mắt, phê duyệt xong tấu chương trước mặt, đặt qua một bên, cầm lấy một quyển khác, nhàn nhạt nói: "Hôm nay đệ cùng Thời Tiểu Chanh kia chơi khá vui?"
Vừa nghe đến tên Tiểu Chanh, phảng phất như kích phát chốt mở gì, Tần Du Đường ngẩng đầu, cười đến thấy răng không thấy mắt, "Hoàng, huynh không biết, Tiểu Chanh đặc biệt...... Khụ...... Đặc biệt dễ ở chung."
Tần Hoài Hoang nhìn tấu chương đọc nhanh như gió, đầu cũng không nâng, "Vợ của bạn bè không thể động, ta thấy ngươi hôm nay có chút quá giới."
Đang nhớ lại đoạn thời gian vui vẻ hôm nay cùng Thời Tiểu Chanh ở bên nhau, nụ cười tươi của Tần Du Đường nháy mắt tắt dần, rồi sau đó chậm rãi biến mất, lại lần nữa treo lên nụ cười có chút miễn cưỡng: "Ca, huynh đang nói cái gì vậy? Lúc ấy là các huynh ở đó nói chuyện chính sự, đệ không có hứng thú, thấy Tiểu Chanh cũng có chút nhàm chán, liền muốn mang cậu đi dạo khắp nơi. Không có ý gì khác."
Tần Hoài Hoang tiếp tục phê duyệt tấu chương, không có nhìn hắn, cũng không có phản ứng hắn.
Dần dần, Tần Du Đường có chút thấp thỏm, hắn lặng lẽ đem rùa nhỏ thả vào ống tay áo, yên lặng đem mèo con ôm vào trong lòng ngực, cẩn thận đánh giá vẻ mặt của hoàng huynh.
Qua một lúc, Tần Du Đường có chút đứng ngồi không yên.
Mãi cho đến trước cửa lớn của phủ Du thân vương, xe ngựa chậm rãi dừng lại, Tần Hoài Hoang buông tấu chương, trong tay, nhìn đệ đệ nhỏ hơn hắn 10 tuổi cùng một mẹ đẻ ra: "Ta thấy đệ đúng là rảnh rối. Ngày mai bắt đầu vào triều sớm."
Tần Du Đường lập tức kháng nghị: "Không. Khi còn nhỏ huynh đã đáp ứng đệ, muốn cho đệ làm thân vương nhàn tản, đệ cũng không muốn mỗi ngày bận công chuyện đến đêm khuya còn tốn công vô ích, huynh đi tìm những ái khanh yêu quý của huynh đi."
Nói xong, ôm mèo con đứng dậy, giống như chạy trốn mở màn xe ra, "Không phải chuẩn bị thi khoa cử sao, lập tức sẽ có 300 trang tuấn kiệt để huynh sử dụng, dù sao đệ cũng không đi."
Nói cho hết lời, người đã chạy không thấy dạng.
Tần Hoài Hoang: "......"
Tần Hoài Hoang xoa xoa giữa mày, thở dài một tiếng.
Xe ngựa chậm rãi đi về hướng hoàng cung.
***
Đêm khuya tĩnh lặng, Tây Ngạn Du đang ngủ ngon lành.
Một trận gió nhẹ phất quá, tiếng ngọc bội vang lên, thân ảnh Vân Lâm Quân xuất hiện ở trong phòng.
Hắn chậm rãi đi đến bên giường, rũ mắt nhìn Tây Ngạn Du vô tâm vô phế ngủ đến trời đất tối sầm, cười khẽ lắc đầu, duỗi tay đắp chăn đàng hoàng cho Tây Ngạn Du. Đi đến bên cạnh bàn, một bên uống trà một bên thưởng thức quạt xếp mạ vàng trong tay, không biết đang suy tư cái gì.
Không bao lâu, cửa phòng nhẹ nhàng vang lên, một đạo thân ảnh đi vào phòng.
Ánh mắt của Vân Lâm Quân từ trên cây quạt dời đi, nhìn Quý Dạ Vân đang đi phía giường, đôi mắt tím hơi hơi nheo lại.
Quý Dạ Vân mặc một thân áo ngủ màu đen rộng thùng thình, bên hông vẫn đeo trường đao như cũ, hắn ngồi ở mép giường, nhìn Tây Ngạn Du ngủ ngon lành một lát, vươn tay muốn khẽ vuốt mặt Tây Ngạn Du, khi sắp chạm tới lại dời đi, dừng ở tóc dài đen nhánh nằm rải rác trên áo lụa mềm lại, nhẹ nhàng vuốt ve chúng.
Một lát sau, ánh mắt hắn tối dần, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ ngon lành của Tây Ngạn Du, cúi người, miêu tả kĩ gương mặt hồng hào cùng cái mũi tinh xảo, cuối cùng là đôi môi hoàn mỹ.
Môi của Vân Lâm Quân mím thành đường thẳng, nhìn chằm chằm Quý Dạ Vân, quạt xếp trong tay nhẹ nhàng vung lên.
Lúc sắp chạm đến cánh môi của Tây Ngạn Du, khóe mắt của Quý Dạ Vân bỗng nhiên nhìn thoáng qua cổ tay của Tây Ngạn Du đặt bên gối, làn da tuyết trắng, bên trong có cái gì đó giống như con sâu cỡ hạt đậu cứ giật giật.
Quý Dạ Vân: "......"
Ánh mắt hắn biến hóa, chậm rãi ngồi dậy, nhìn cổ tay Tây Ngạn Du.
Một lát sau, hắn nhìn Tây Ngạn Du một cái, con ngươi chậm rãi khôi phục minh mẫn.
Vân Lâm Quân thu hồi quạt xếp, cổ trùng chỗ cổ tay Tây Ngạn Du nháy mắt héo rút thành hạt mè nhỏ, lại lần nữa lâm vào trong ngủ say.
**
Nam Sở.
Không lâu trước đây, Hoàng đế bệnh nặng, dưới áp lực thật lớn, Phạm Vô Cấu không thể không đồng ý cưới công chúa làm vợ, vì hoàng đế xung hỉ.
Hôm nay là ngày đại hỉ của hắn.
Trong phủ cực kì náo nhiệt, mãi cho đến khi rạng sáng, các tân khách mới sôi nổi rời đi.
Phạm Vô Cấu mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm đẹp đẽ quý giá đi trên hành lang treo đầy lồng đèn đỏ, chậm rãi đi về tân phòng.
Mặc dù hôm nay ngày đại hỉ, nhưng tâm tình của hắn hiển nhiên không tươi cười sung sướng như trên mặt, lý trí cũng hoàn toàn không bị cồn phá hủy.
Chẳng qua......
Cổ vương trong tay hắn vẫn luôn không có động tĩnh gì, Phạm Vô Cấu hiếm khi bực bội, cảm giác có cái gì đó đã chậm rãi thoát khỏi kế hoạch của hắn.
Hắn một bên vừa đi vừa phun tào "bạn tốt" Quý Dạ Vân rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, thời gian dài như vậy, vì sao còn không đem người tới tay, một bên tính toán kế tiếp kế hoạch.
Lúc hắn đi đến chỗ không có ánh đèn chiếu tới, một thân ảnh màu đen xuất hiện, nhẹ giọng bẩm báo.
Phạm Vô Cấu nghe xong, vẫy vẫy tay, đạo thân ảnh kia liền biến mất ở trong bóng đêm.
Tâm tình của Phạm Vô Cấu chuyển tốt, cười.
Đã nhanh như vậy mà đem Tần Du Đường mê hoặc?
Rất tốt.
Xem ra hắn không chọn sai người.
Nghĩ đến Thời Tiểu Chanh, tóc của Phạm Vô Cấu lại có chút phát ngứa.
Lúc trước nhất định là tiểu vô lại kia sấn tới thả bọ chó lên tóc khi hắn chưa kịp chuẩn bị, làm hại hắn ngứa đã lâu, phí thật nhiều công phu mới làm sạch sẽ.
Lần sau bắt được, nhất định phải cho cậu ta đẹp mặt.
***
Ngày thứ hai, ngủ một giấc ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, ngủ no rồi, Tây Ngạn Du bắt đầu đình công*.
(*) Ý nói ẻm sẽ không đi ra ngoài chơi nữa.
Ăn xong cơm trưa sớm, Tây Ngạn Du lười biếng nằm trên ghế bập bênh dưới gốc cây cổ thụ, chân bắt chéo, một bên nhẹ nhàng bập bênh, một bên nghe nhóm người hầu bát quái về mọi chuyện trong kinh thành, ăn dưa ăn đến vui vẻ.
Trong tay cậu còn cầm một chiếc lông khổng tước không biết kiếm được ở chỗ nào, lúc thì đặt trước mắt để nhìn ánh mặt trời qua nó, lúc thì múa may rồi cẩn thận thưởng thức cái lông chim tinh mỹ này.
Gió nhẹ thổi qua, lá xôn xao vang lên, lông khổng tước cũng theo gió nhẹ phảng phất, ngay sau đó liền phấp phới bay múa, đem ánh mặt trời trước mặt nhuộm thành lam sẫm cùng màu vàng sáng lộng lẫy.
Từ xa nhìn lại, lông khổng tước giống như vì mỹ nhân mà tô điểm cho bức tranh thủy mặc càng thêm xinh đẹp, làm cho bất cứ ai cũng khó có thể dời đi ánh mắt.
Lúc thần y Vân Lâm Quân đi tới, chính là một bức tranh như vậy.
Hắn dừng một lát, lại quan sát vẻ mặt của Tây Ngạn Du, mới vuốt chòm râu, rồi đi đến bên cạnh Tây Ngạn Du.
Lại thấy Tây Ngạn Du tựa hồ như chơi đủ rồi, tùy ý ném lông khổng tước, nâng cánh tay lên, nằm ở trên ghế bập bênh lười biếng duỗi người, cả người giống như mèo nhỏ mềm mại không xương cốt, lười nhác, một bên duỗi eo một bên lật người lại, thoả mãn ngáp một cái, bởi vì ngáp mà đôi mắt xinh đẹp hơi ngấn nước, như là vừa mới tỉnh ngủ, một chút lực công kích cũng không có.
Vân Lâm Quân từ ái nhìn Tây Ngạn Du, ánh mắt không khỏi cũng mềm xuống.
Tây Ngạn Du nghe bát quái nghe đến buồn ngủ, vươn vai quay người liền thấy được Vân Lâm Quân, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, vừa muốn tức giận, ánh mắt liền dừng ở bộ râu bạc thật dài cũng đôi lông mày kia.
Nghĩ đến hôm qua mình thắt râu cùng lông mày của Vân Lâm Quân thành bím tóc, Tây Ngạn Du nhịn không được mà bật cười một tiếng.
Vân Lâm Quân: "......"
Tây Ngạn Du cười trong chốc lát, nhìn Vân Lâm Quân một cái, hừ lạnh một tiếng, xoay người đưa lưng về phía Vân Lâm Quân: "Ta sẽ không đi ra ngoài chơi, muốn đi thì mấy người tự đi."
Vân Lâm Quân: "......"
Buổi chiều ngủ dậy, Tây Ngạn Du bảo người ở phòng bếp mang con heo sữa đêm nay muốn nướng, cùng với con gà hầm nấm lại đây, ở trong sân đi theo sau xua đuổi heo con tròn vo cùng con gà bụ bẫm chạy bộ giảm béo.
Lúc Quý Dạ Vân cùng quản gia đi tới, xa xa liền nghe thấy giọng nói của Tây Ngạn Du: "Cố lên, chạy nhanh lên, bằng không, mày chúng mày béo như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị ăn thịt thôi. Mau mau mau ~"
Quý Dạ Vân: "......"
Quản gia tò mò thăm dò đi phía trước xem, thấy heo con cùng gà chạy bán sống bán chết, liền đồng tình nhìn tướng quân nhà mình một cái.
Xong rồi.
Đây là hai nguyên liệu đồ ăn mà tướng quân yêu nhất.
Ngày mai tướng quân phải hồi đại doanh, xem ra đêm nay ăn không được.
Bên kia, Tây Ngạn Du chậm rì rì cầm lông khổng tước xua đuổi heo gà, từ xa nhìn thấy thân ảnh Quý Dạ Vân, tùy tay ném lông khổng tước, xoay người chạy về tiểu lâu.
Quý Dạ Vân: "......"
Quản gia: "......"
Xong rồi xong rồi.
Chơi trò trốn tìm, tiểu tử này chưa bao giờ biết khái niệm thua là gì.
Quý Dạ Vân bình tĩnh đi vào tiểu lâu, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới tìm một vòng cũng không tìm được, cuối cùng đến giờ cơm, đơn giản là không đi nữa, ở trong phòng khách bày một bàn sơn trân hải vị, liền ngồi xuống, nhìn cơm chiều phong phú, nhướng mày.
Quản gia đỡ trán.
Mệt tim.
Bên môi Quý Dạ Vân nổi lên ý cười nhàn nhạt, cầm lấy đôi đũa, ăn một miếng, bỗng nhiên cảm giác được cái gì, quay đầu lại.
Liền thấy trong góc tường âm u không được ánh đèn chiếu tới, đằng sau bức màn màu xanh đen, là một gương mặt người trắng bệch xuất hiện ở nơi đó, tối tăm nhìn hắn.
"!"
Mặc dù là tố chất tâm lý từ trước đến nay mạnh hơn cả băng Thái Sơn cùng với khuôn mặt bất biến, đôi đũa trong tay Quý Dạ Vân run lên, mới vừa nếm một miếng đồ ăn dừng ở trên bàn.
Quản gia: "!!!"
Nhìn kỹ......
Quản gia thở phào nhẹ, xoa xoa ngực, "Tiểu công tử, ngài ở nơi đó làm cái gì?"
Tây Ngạn Du: "Chờ, ăn, cơm."
Quản gia: "......"
Quý Dạ Vân: "............"
***
Mấy ngày sau.
Chủ viện của Trấn Quốc công phủ, Ân thị với sắc mặt cực kì khó coi đi tới đi lui trong hoa viên nhỏ.
Phó Thanh Minh đúng hẹn đi vào nơi này, thấy thế nhàn nhạt nói: "Phu nhân cod chuyện gì mà lo âu như thế?"
Ân thị nhìn về phía gã: "Có phải cậu sai người đi xui khiến Nguyên Thanh đi trêu chọc Thời Tiểu Chanh kia, làm hại nó bị Quý Dạ Vân đánh gãy chân?!"
Phó Thanh Minh: "Phu nhân đang nói cái gì? Phó mỗ không biết."
Ân thị oán hận nhìn gã.
Con trai của bà ta — Quý Nguyên Thanh tuy rằng hơi phong lưu, còn thích học đại ca nuôi nam nhân, nhưng rốt cuộc vẫn là thích nữ tử nhiều hơn một ít.
Ai ngờ trước đó vài ngày, thế mà dám đi trêu chọc tân sủng Thời Tiểu Chanh của Quý Dạ Vân, còn đem người mang theo ra ngoài, thiếu chút nữa hại tên tân sủng kia ngã lầu, bị Quý Dạ Vân đánh gãy chân.
Này cũng thôi đi.
Thấy Quý Dạ Vân vẫn còn được trọng dụng, tuy rằng trong lòng bà ta thầm hận, nhưng cũng ngăn trở Trấn Quốc công ngày đó muốn đi tìm Quý Dạ Vân muốn nói lí lẽ, mới đem chuyện này bình ổn xuống.
Ai mà ngờ, chân của nhi tử bà ta còn chưa khỏi, liền nhớ ăn không nhớ đánh, vài lần thừa dịp Quý Dạ Vân không nhớ tới, liền chạy sang bên Thời Tiểu Chanh, bị bà ta sai người ngăn lại, còn vò đầu bứt tai, giống như không thấy được Thời Tiểu Chanh thì sẽ ngày đêm không thể ngủ.
Bà ta không rõ, chỉ là một tên nam nhân, như thế nào mà đem con của bà ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Phó Thanh Minh nhìn bộ dáng nôn nóng của Ân thị, "Chỉ là coi trọng một tên nam tử thôi, phu nhân hà tất phải tức giận như thế ? Đây cũng không phải chuyện lớn, không phải tướng quân cũng thích nam tử sao?"
Ân thị: "Như thế nào mà giống nhau?"
Ân thị nhìn chằm chằm tướng quân không thừa nhận xui khiến con của bà ta tiếp cận, cười lạnh: "Đừng cho là ta không biết, năm đó ngươi giả là người bị hại để mượn đao Quý Dạ Vân giết những người trong tộc của ngươi, có được toàn bộ tài phú của gia tộc. Ta có nhân chứng, có thể chứng minh ngươi lúc trước tiếp cận Quý Dạ Vân là có mục đích mà đến. Đừng tiếp tục đánh chủ ý lên người nhi tử của ta, nếu không......"
Trong tay Phó Thanh Minh cầm nhược điểm của bà ta, mấy ngày nay bà ta cũng không ngồi yên chờ chết, cuối cùng cũng tìm được nhược điểm của Phó Thanh Minh.
Phó Thanh Minh nhíu mày, nhìn về phía Ân thị, một lát sau, cười nói: "Ngài nói rất đúng, ta là con vợ lẽ của một thương nhân nho nhỏ, ngay từ đầu tiếp cận tướng quân là có mục đích, chính là vì quyền thế cùng tài phú. Những kẻ chắn đường ta đều đáng chết. Tỷ như Thời Tiểu Chanh kia. Hiện giờ, chúng ta cùng chung một mục tiêu, không phải sao?"
Ân thị: "......"
Phó Thanh Minh nói tiếp: "Ta thấy người xưa nói rất đúng, Thời Tiểu Chanh chính là họa thủy. Nếu không diệt trừ cậu ta, có lẽ phủ Tướng quân cùng phủ Trấn Quốc công đều sẽ bị cậu ta hại. Dù có phú quý đến đâu, vô luận là phu nhân ngài, hay là ta, chỉ sợ đều không có phúc mà hưởng......"
Ân thị hừ lạnh, xem như đồng ý.
Nhưng lại nhịn không được trào phúng: "Quyền lực cùng tài phú?"
Ân thị buồn cười, tiếp tục tìm tòi nghiên cứu nhìn Phó Thanh Minh: "Đừng nói lãnh khốc vô tình tướng quân. Theo ta thấy, ngươi đối phó với Thời Tiểu Chanh, chắc hẳn là ghen ghét đi?"
***
Phủ Du thân vương.
Mỗi ngày Tần Du Đường đều cho mèo cùng rùa nhỏ ăn, đem hai con vật nhỏ nuôi đến khá tốt.
Trừ cái này ra, chính là mỗi ngày sai người lên phố nhìn xem Thời Tiểu Chanh có ra ngoài chơi không.
Ngày đó lúc nói chuyện phiếm, thần y có nói qua, vì muốn thân thể của Thời Tiểu Chanh tốt lên, yêu cầu đi ra ngoài nhiều một chút.
Nhưng mà, tin tức vẫn luôn làm hắn thất vọng.
Một tháng sau.
Nam Sở.
Tang sự của Hoàng đế xong xuôi, cổ vương trong tay Phạm Vô Cấu vẫn không có động tĩnh.
Phạm Vô Cấu: "......"
Ta nói này, rốt cuộc hai người các ngươi là chuyện như thế nào!?
Lại qua hai ngày.
Bên cạnh hồ hoa sen của phủ Du thân vương, Tần Du Đường một tay vuốt ve bộ lông tuyết trắng của mèo con, một tay nhẹ nhàng sờ mai rùa của rùa nhỏ, lẩm bẩm tự nói: "Như thế nào mà vẫn luôn không có tin tức gì của Tiểu Chanh? Chẳng lẽ lại sinh bệnh? Hoặc là bị nhốt lại?"
Hắn càng nghĩ càng hụt hẫng, suy tư một lát, đứng dậy tiến cung.
Cần Chính Điện, Tần Du Đường nhìn Tần Hoài Hoang: "Hoàng huynh, đã lâu không gặp Dạ Vân, có phải dạo này hắn không nghỉ tắm gội hay không? Huynh hỏi một chút xem ngày mai có muốn đi uống rượu không?"
Tần Hoài Hoang ngồi sau ngự án phê duyệt tấu chương, cũng không thèm nhìn hắn: "Tự mình hỏi đi, trẫm không rảnh. Ngày mai đệ thượng triều là có thể nhìn thấy hắn."
Tần Du Đườnh lui về phía sau một bước, "Đệ sẽ không thượng triều."
Tần Hoài Hoang bớt thời giờ nhìn hắn một cái: "Lăn."
Tần Du Đường: "......" "Được rồi."
***
Buổi sáng hôm nay, Tây Ngạn Du bị một mùi thơm làm cho thèm mà tỉnh giấc.
Cậu chỉ ăn mặc áo trong, tóc đen rối tung, từ phòng đi ra, trái nghe nghe, phải ngửi ngửi, ánh mắt sáng lên.
Không phải nằm mơ.
Là mùi thơm cá nướng.
Chính là loại từ nước suối trong lành nhất bắt ra, dùng nhánh cây cổ mộc nướng, từ tài nghệ tinh vi của đại thần côn nướng cá!
Một đường ngửi mừi thơm tìm kiếm, cuối cùng ở cái đình nhỏ bên cạnh hồ cá tìm được, đúng là Vân Lâm Quân đang nướng cá.
Lúc Vân Lâm Quân nhìn qua, Tây Ngạn Du lập tức trốn đến phía sau cửa.
Một lát sau, cái đầu nhỏ thò ra nhìn bên kia, nhón chân, ánh mắt thẳng băng nhìn chằm chằm phía trên than nóng.
Một, hai, ba......
Ba con cá nướng!
Đôi mắt của cậu càng ngày càng sáng, không ngừng nuốt nước miếng.
Thế cho nên, lúc Vân Lâm Quân nhìn qua thì không kịp trốn.
Vân Lâm Quân cười cười, "Muốn?"
Tây Ngạn Du thu hồi ánh mắt, từ phía sau cửa đi ra, đôi chân tự động đi về nơi có cá nướng, "Ừm."
Vân Lâm Quân nhìn bộ dáng này của cậu, nhẫn cười: "Nướng xong rồi, tới ăn cá nướng."
Tây Ngạn Du đi đến bên cạnh, nhìn thoáng qua cá vàng giòn đưa tới, hừ lạnh một tiếng:
"Ồ."
"Ta bệnh nặng mới khỏi, cá dính lửa, không nên ăn cá."