*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Với chiếc micro trong tay áng chừng khá nặng, Lâm Lạc Tang hoảng hồn trong giây phút nào đó, sau một lúc lâu mới tỉnh tỉnh mê mê vuốt suy nghĩ rõ ràng…
“Sao đột nhiên đưa tôi cái này?”
Bùi Hàn Chu buông điện thoại xuống, tựa như cô hỏi một câu hỏi rất kỳ quái nên nhíu mày trả lời: “Chẳng phải ăn sinh nhật đều phải có quà sinh nhật à?”
Anh nói thản nhiên nói có sách mách có chứng nên cô càng không thể phản bác.
Lâm Lạc Tang xoay microphone, ở phía dưới cùng của mặt sau cô phát hiện một hàng chữ cái nổi lên, là tên tiếng Anh của cô.
Ngay lúc đó cô trải qua ngày sinh nhật rối loạn qua quýt, cũng may có một đợt pháo hoa bổ sung lời chúc mừng, cô vốn tưởng rằng trang kia đã hoàn toàn lướt qua nhưng cũng không nghĩ rằng việc nhỏ quà cáp này anh lại nhớ rõ.
Microphone được đặt làm là dành riêng cho cô, màu sắc là màu tiếp ứng cho cô, ký hiệu là biểu tượng của cô, cô sẽ dùng nó để làm chuyện mình thích nhất.
Hoá ra cũng có người sẽ không coi nhẹ chi tiết liên quan đến cô, hoá ra cô cũng có thể được giữ chặt.
Những người khác có ấm áp và quan tâm thì cô cũng có thể có.
Trái tim mềm oặt muốn theo đó lún xuống, suy nghĩ như là kẹo bông gòn tự do, nhào nặn là có thể kéo ra thật dài.
Cô không biết tại sao mình lại đột nhiên xúc động, có lẽ là vì cô vốn dĩ không ôm bất luận chờ mong gì lại đột nhiên không kịp chuẩn bị nhận được ngạc nhiên.
Lúc tiếc nuối canh cánh trong lòng được lấp đầy, rất khó có ai không bị cảm động.
Bùi Hàn Chu nhìn một mình cô đứng chỗ đó ngây ngốc thật lâu, sau khi ngẩn người thì lại lăn qua lộn lại xem cái microphone kia, còn tưởng rằng cô sẽ không dùng, vì thế buông suối nguồn vui vẻ trong tay mình xuống rồi đi đến bên cạnh cô.
“Có thể thử một chút,” anh ấn hạ chốt mở, “Đặc làm dựa theo âm sắc của em, hẳn là không có vấn đề gì.”
Cô cố gắng xem nhẹ trái tim sắp nhảy lên cổ họng, cảm thấy nếu nói thêm vài câu nữa thì sẽ nhảy ra: “Vừa rồi không bật micrô hả?”
Bùi Hàn Chu không thể hiểu được liếc nhìn cô một cái, “Em cũng chưa trở về, tôi mở micro làm gì?”
Cũng may Bùi Hàn Chu không nghe thấy nhịp tim khoa trương lẫn lộn trong đó của cô, Lâm Lạc Tang thử đại hai tiếng, thất thần, cả đầu óc đều là ý tưởng hỗn tạp.
Bùi Hàn Chu: “Dùng tốt không?”
“Dùng khá tốt……” Cô nguyên vẹn có lệ.
“Dùng tốt ở đâu,” Anh không chút để ý, “Cũng chưa mở loa.”
“……”
Lúc này Lâm Lạc Tang mới ý thức được bản thân còn chưa kết nối loa, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào vừa rồi, lúc này mới quẫn bách chạy lên lầu 3 tìm được cái loa mini của mình.
Ai biết ngay sau khi kết nối thành công, bản nhạc mà cô chưa tắt hoàn toàn lần trước được phát lại, ca khúc mới 《 Động lòng 》 với giai điệu nhẹ nhàng triền miên lập tức tràn khắp căn phòng.
Trùng hợp lúc này, cầu thang vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm của anh, lúc này cô không phân biệt được đâu là căng thẳng và đâu là rung động, chắp vá thử vài âm thanh rồi nhanh chóng tắt đi, trong lòng cảm thấy nao nao.
Sau khi đến bên cạnh cô, Bùi Hàn Chu thật lâu cũng không mở miệng nói chuyện.
Cảm nhận được sự dò xét của anh, trong đầu cô trình diễn màn vũ trụ nổ lớn và tinh vân va chạm, ngón tay vô ý thức cuộn chặt, cuối cùng cũng nghe thấy anh không mặn không nhạt mở miệng: “Chạy gấp như vậy làm cái gì?”
Lâm Lạc Tang: “…… Hả?”
Anh có ý riêng: “Chạy mặt đỏ cả lên”
“………………”
Cô vươn mu bàn tay thử nhiệt độ gò má, lúc này mới qua loa lấy lệ: “Có thể là sốt ruột thử micro.”
Anh quét một vòng microphone trên tay cô: “Không thành vấn đề là được rồi.”
“Đi thôi, đi xuống.”
Bùi Hàn Chu đi ra ngoài vài bước, thấy cô còn duy trì tư thế ban đầu thì không khỏi nhắc nhở: “Thất thần làm gì?”
Lúc này cô mới nhận ra hình như anh đang đợi mình nên nắm microphone vội vàng đuổi kịp bước chân anh.
Giống như một khi tiếp nhận một giả thiết nào đó thì sẽ cảm thấy ngay cả mùi gỗ bách như có như không phả tới khi anh xuống lầu cũng rất dễ chịu.
Chóp mũi cô bị kích thích, trái tim thiếu nữ nóng lòng muốn vọt ra, ngay cả đầu dây thần kinh cũng rụt rè run cả lên.
Chỗ non mềm nhất của trái tim nhất dường như bị ai đó bóp chặt, qua thật lâu mới có thể tự chủ hô hấp.
Lượng vận động của ngày hôm nay có hơi nặng, không bao lâu Lâm Lạc Tang đã đói bụng nên gọi Ma Đoàn đến bên cạnh mình, tính toán để người máy ngẫu nhiên rút ra thực đơn cho bữa tối hôm nay của cô.
Cô sờ cái bụng nho nhỏ của Ma Đoàn: “Ma Đoàn, con nói xem đêm nay mẹ ăn cái gì thì tương đối ngon?”
Ngay khi Ma Đoàn bật đèn sáng ngời, còn chưa kịp ngẫu nhiên sàng lọc thì giọng nói của người đàn ông lạnh lùng bên cạnh đã lấn át đi tiếng máy móc vận hành…
“Ăn cái gì còn phải hỏi nó, nó có thể giúp em làm hay là sao hả?”
Lâm Lạc Tang bị nghẹn một lát, lúc này mới nói: “Tôi đây hỏi anh thì anh có thể giúp tôi làm sao?”
Anh lạnh nhạt tự kiềm chế lật một trang sách, ngay khi Lâm Lạc Tang cảm thấy giây tiếp theo anh sẽ thốt ra ba chữ là “Em nằm mơ” thì nghe thấy anh bảo: “Xem tâm trạng của tôi đã.”
Lâm Lạc Tang bĩu môi: “Vậy hiện giờ tâm trạng của quý ông đây thế nào?”
Bùi Hàn Chu: “Tàm tạm.”
“???”
Anh mới vừa nói xong, Ma Đoàn cũng thuận lợi vận hành xong, giọng trẻ con máy móc nhắc nhở: “Hôm nay thời tiết khô ráo, không bằng chủ nhân ăn mì sợi đi, hơn nữa làm mì sợi cho bữa tối sẽ càng tốt cho tiêu hóa một ít, lượng calo cũng……”
Nghe đến đây, Lâm Lạc Tang đang muốn bảo Ma Đoàn giúp mình kêu một phần thức ăn ngoài thì người đàn ông bên cạnh lại mở miệng: “Nếu em có thể ngừng lãng phí thời gian trên người con robot này, tâm trạng của tôi có lẽ sẽ càng tốt thêm một chút đấy.”
Lâm Lạc Tang yên lặng xoay đầu Ma Đoàn, “Nói hươu nói vượn, lúc tôi vừa vào đã phát hiện anh đang xem điện thoại, đặc biệt vui vẻ.”
Bùi Hàn Chu: “……”
Nhìn anh đứng lên, ánh mắt của Lâm Lạc Tang cũng nhìn theo: “Anh làm gì?”
“Nấu mì sợi.”
Cô vui vẻ nhảy lên từ trên sô pha, lê đôi dép lê hai ba bước cùng qua đó, “Vậy cũng giúp tôi nấu một phần đi, canh suông là được rồi.”
Anh dừng bước, cô cũng dừng bước và giữ nguyên vị trí.
Anh cười như không cười, cũng không biết có phải đang cười nhạo hay không, chỉ là dùng giọng mũi để nói ra một câu không hoàn chỉnh lắm…
“Thật dễ nuôi.”
Vì nụ cười này mà cô đã thất thần một lát, lúc hồi thần thì anh đã đứng ở dưới ánh đèn bắt đầu nấu ăn.
Ánh đèn vàng ấm áp lan tràn khắp người anh, viền lông tơ mềm mại, anh lạnh lùng mà cụp mắt, lần đầu tiên anh tan vào khói lửa nhân gian này.
Rung động không có kết cấu gì tránh cũng không thể tránh, tại một khắc này ầm ầm tập kích cô.
Ngày đó mì sợi được nấu thật sự mềm, gắp một đũa dường như có thể tan luôn trong miệng, môi cô áp lên vành tô, nhịn không được lén lút ngước mắt nhìn anh.
Ai cũng không ngờ được nhân duyên gặp gỡ có thể kỳ diệu như vậy, lần đầu tiên trêu chọc đàn ông ở trên thuyền, thế nhưng có thể trở thành chồng của cô, giờ phút này lại ngồi ở bên cạnh cô.
Cô không thể nói đây là cảm giác gì mà chỉ cảm thấy nhịp bước cũng kéo dài mềm nhũn, giống đạp lên bông chậm rãi từng bước hành tẩu. Lúc cô trở lại phòng cô vẫn cứ không có cảm giác chân thật, nằm xuống cũng không cảm giác chân thật gì, tắt đèn cũng……
Ôi, chỉ đến khi anh nghiêng người đè lên mới thoáng có chút cảm giác chân thật, bởi vì những tâm tư nhỏ kiều diễm của mình, cô thoáng mà…… nghênh đón một chút nhỏ như thế.
Sau đó thời gian cô vận động lại bị ép kéo dài hai giờ.
Ngày hôm sau cô ngủ một giấc hỗn loạn đến trưa, sau khi tỉnh thì nhanh chóng canh thời gian đến phòng phát sóng tập luyện, ra ngoài mới nhớ tới không lấy microphone nên vội về nhà lấy củ khoai nhỏ.
Một chiếc micro như củ khoai nhỏ có xúc cảm rất tốt, âm sắc cũng đặc biệt không tồi, nó phát huy tối đa điểm mạnh về âm sắc của cô, xem ra Bùi Hàn Chu thật sự chẳng phải tùy tiện làm đại.
Lúc cô lấy ra microphone thử dùng ở trên xe, Nhạc Huy cũng hoảng sợ: “Ui là trời, micro này từ đâu ra, sao anh không biết?”
Cô suy nghĩ: “Người khác tặng.”
“Ai tặng, fan hâm mộ sao?”
Lâm Lạc Tang thật sự không biết phải dùng giọng điệu kiểu gì để kể “Đây là Bùi Hàn Chu tặng” sẽ tương đối tốt, do dự cả buổi cũng không chọn đúng kênh nên nói đơn giản: “Anh coi như vậy đi.”
Nhạc Huy: “Vì sao kêu anh coi như? Anh……”
Nói còn chưa dứt lời, Tiểu Noãn đã ngắt lời: “Anh Huy, cái này còn cần đặt ra câu hỏi rõ ràng như vậy sao? Anh nhìn nhãn hiệu xem, shure Axent Digital, hoàn toàn không bán trong nước. Một cái microphone cả triệu, anh cảm thấy người hâm mộ bình thường đưa đến sao? Ngày hôm qua Tang Tang còn không có, về nhà một chuyến đã có, anh cảm thấy sẽ là ai tặng á?”
“À đúng đúng đúng,” Nhạc Huy quay đầu lại rồi chỉ vào Ma Đoàn đang quay qua quay lại ở trong xe, “Nhưng anh cho rằng cái này là quà ổng tặng.”
“Ảnh mới không tặng cái này cho em.” Lâm Lạc Tang đỡ trán, “Anh ấy hận thấu xương món đồ chơi này.”
Nhạc Huy: “Vì sao, đáng yêu quá chừng, còn có thể thay quần áo.”
“Em không biết.”
Lâm Lạc Tang dường như suy tư, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn: “Nhưng không phải có cái kiểu này sao, chính là sau khi sáng tác ra một tác phẩm đỉnh cao, bởi vì sau này đều không thể vượt qua, thậm chí sẽ sinh ra loại cảm giác chán ghét với tác phẩm tiêu biểu……”
“Có đạo lý, anh cảm thấy sếp Bùi rất có thể là kiểu người này, dù sao cậu ấy yêu cầu bản thân nghiêm khắc đến như vậy.”
Ba người tâm sự cười cười trên xe RV, nhanh chóng đến phòng phát sóng. Lâm Lạc Tang tập luyện bốn giờ, cuối cùng đổ mồ hôi đầm đìa mà đi ra ngoài.
Sau khi Nghê Đồng rời khỏi, cái sân khấu này là cuộc đọ sức chân chính thuộc về những kẻ mạnh, đối thủ của cô là Hi Mộ và A Quái với thực lực mạnh mẽ, cũng không ai dám thả lỏng cảnh giác. Với kiếm và thương thật, mọi người chỉ có thể dựa vào thực lực để nói chuyện.
Mặc dù mục tiêu là giành chức vô địch nhưng cô đã trấn tĩnh tâm lý rồi. Có thể cạnh tranh với một đối thủ giỏi đã là một điều mãn nguyện trong cuộc sống, kết quả thắng thua thật ra không quan trọng như vậy.
Tất nhiên, nếu có thể giành được quán quân … thì chắc chắn sẽ tốt hơn.
Sau khi tập luyện xong, cô cũng sẽ đưa ra một số tài liệu cho số mới cho chương trình, lần này ê-kíp chương trình yêu cầu để các khách mời đội mũ thú bông ra đường, cố hết sức thuyết phục người đi đường nghe nhạc của mình và đối thủ, cũng lựa chọn ra bài hát mà bọn họ cảm thấy hay nhất.
Lâm Lạc Tang được phân bộ trang phục thỏ thú bông trong Zootopia, sau khi tròng lên tuy rằng có vẻ hơi mập mạp nhưng cũng coi như có thể tiếp thu.
Giọng cô vọng ra trong bộ quần áo thú bông: “May mắn không phải mặc cái này vào mùa hè, bằng không em sẽ nóng muốn tự sát quá.”
“Bây giờ em mang cái này làm gì,” Nhạc Huy không thể hiệu được cô, “Ngày mai chúng ta mới ghi hình tư liệu .”
“Ngày mai sao?” Lâm Lạc Tang gian nan tháo đầu thú xuống, “Sao anh không nói sớm?”
“Anh vừa mới nói, cuối cùng nói…… hôm nay em có chuyện gì vậy, luôn thất thần. Có tâm sự gì sao? Có người trong lòng ư?” Nhạc Huy khai hỏi như súng liên thanh.
Cô cong môi không trả lời, khi ngước mắt lên vừa lúc nhìn thấy bóng xe quen thuộc xẹt qua từ ngoài cửa sổ.
Ngay sau đó, chiếc Maybach kia dừng lại, người đàn ông đi ra từ bên trong.
Mặc trang phục thú bông lâu như vậy còn chưa ủ nóng đã cởi ra tựa như hơi lãng phí, lòng cô nảy ra một kế rồi vẫy tay với Nhạc Huy và Tiểu Noãn: “Em đi trước thực nghiệm một chút, một lát nữa sẽ trở về!”
“Thực nghiệm cái gì hả, này! Máy ghi âm và camera em cũng chưa lấy……!”
Đáng tiếc Nhạc Huy không gọi được cô, Lâm Lạc Tang đội đầu thú bước tập tễnh đi xuống cầu thang, may mắn ở phía đối diện Bùi Hàn Chu xuống xe còn đang thương lượng gì đó với người ta, cũng không vội vã rời đi.
Phát hiện hình như anh nhìn thoáng qua nơi này của mình, cô vội vàng tròng đầu thú lên, đi theo đám đông băng qua vạch kẻ đường đến bên cạnh anh.
Người đàn ông hoàn toàn không nhận ra cô.
Cô mừng thầm bước nhanh lên, tính toán thời khắc anh vào cửa lại đến trêu cợt anh, đáng tiếc đi quá nhanh nên không chú ý tới tấm áp phích dọc dưới chân, cứ như vậy bị lan can vướng một chút, bộ não thông tuệ quang vinh đụng phải cửa kính.
Có đầu thú bông lót, thật ra cũng không đau nhưng cô đã theo bản năng kêu lên một tiếng rồi đỡ lấy đầu mình.
Đang chuẩn bị vào cửa Bùi Hàn Chu dừng bước, nhìn con thỏ xám kêu chít chít bên cạnh.
Bảo vệ ý thức được gì đó, đang muốn đi qua xem rõ người nào nhưng bị anh ngăn lại.
Phát hiện Bùi Hàn Chu đang đi về phía mình, nhân vật trong kế hoạch một lần nữa hoàn toàn bị đảo ngược, cô theo bản năng lui hai bước ra sau.
Anh híp mắt.
Tuy rằng chỉ có thể thông qua khe hở của trang phục thú bông nhìn thấy đôi mắt bên trong của người đó nhưng chỉ cần đảo qua một cái, lại phối hợp với giọng nói và động tác kia… anh sẽ không không rõ ràng lắm đây là ai.
Sau đó, cổ tay Lâm Lạc Tang bị anh bóp chặt, anh sải bước mà kéo cô đi vào trong, Lâm Lạc Tang lề mề đi không nhanh, cuối cùng chỉ có thể chạy bước nhỏ, cơ thể lắc qua lắc lại trong trang phục thú bông.
Khi anh kéo cô đến gần văn phòng thì động tác càng thêm nhanh, cô hơi mất tập trung lướt qua cánh cửa, tầm mắt đột nhiên bị che khuất nên khẽ nói: “Đầu…… Đầu tôi méo rồi, Bùi Hàn Chu anh làm đầu tôi méo rồi!”
Bùi Hàn Chu: “……”
Anh dùng một tay ôm cô ngồi trên cái gì đấy, sau đó đỡ thẳng đầu thú bị lệch ra phía sau của cô lại rồi mở ra.
Cô ở bên trong thở hồng hộc, trên chóp mũi rịn ra một tầng mồ hôi.
Anh thoải mái cụp mắt: “Em giải thích một chút xem, đây lại là trò chơi gì?”
“Không phải trò chơi, ê-kíp chương trình sắp đặt” cô gật gù đắc ý chững chạc đàng hoàng “ Tôi vốn muốn để anh giúp tôi nghe nhạc đánh giá, ai biết anh đi nhanh như vậy còn khiến đầu tôi lệch……”
Bùi Hàn Chu nhìn chằm chằm cô một lát, lại bị chọc cho tức cười: “Bài hát đâu?”
Cô sờ sờ trên người, đang chuẩn bị móc điện thoại ra, sờ soạng một lát trong túi rỗng tuếch, lúc này mới chớp chớp mắt: “…… Quên mang theo.”
Vì hòa nhau một một, cô lập tức hùng hồn chỉ trích anh: “Cà vạt của anh sao méo xẹo như vậy, ai thắt cho anh?”
Bùi Hàn Chu: “Tự tôi.”
Cô lấy tay ra khỏi bộ đồ thú bông, nhịn không được giơ tay sửa hai lần, “Khả năng bắt tay vào làm của anh thật đáng lo ngại……” rồi đột nhiên phản ứng lại, “Anh đeo cà vạt làm gì?”
Nói tới đây, cô rốt cuộc cũng cảm giác được không khí hình như có hơi không thích hợp, chậm rãi quay đầu, hai mặt nhìn nhau với các quản lý cấp cao của Tại Chu.
Cho nên mọi người tại đây nhìn năm phút…… Cô và Bùi Hàn Chu cãi nhau?
Cô bỗng dưng nhảy từ trên bàn xuống rồi đưa ánh mắt về phía Bùi Hàn Chu “Nhiều người như vậy đang mở họp đó sao anh không chỉ không nói cho tôi mà còn đi đầu nói chuyện phiếm với tôi”, xin lỗi mọi người: “Ngại quá mọi người, tôi không biết mọi người đang mở họp, tôi đi ngay đây.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Anh kéo cổ tay áo, phát hiện phần lớn cơ thể cô đang ngả ra khỏi bộ quần áo nên thản nhiên nói: “Ra mồ hôi lại đi ra ngoài hóng gió sẽ cảm mạo, em ở bên trong nghỉ ngơi hai mươi phút rồi đi.”
Lâm Lạc Tang: “Vậy sao các anh mở họp?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Em ngồi bọn tôi cũng có thể mở,” anh nói, “Cũng không phải cơ mật gì.”
Lâm Lạc Tang lần đầu tiên nghe thấy thế: “Còn có hội nghị cấp cao của công ty không phải cơ mật luôn à?”
Bùi Hàn Chu: “Tôi nói không phải với em.”
Lời này vừa nói ra, các giám đốc cấp cao hai mặt nhìn nhau, nhớ tới tình huống bi thảm mỗi lần mở họp đều bị tịch thu công cụ liên lạc ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Đối với bọn họ chính là “Tịch thu công cụ sợ để lộ bí mật”, đối với vợ chính là “Đối với em không phải là cơ mật”, thật là tiêu chuẩn kép rõ ràng ha.
Dù sao có người nhịn không được, châu đầu ghé tai với người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Cái này là…… Ý tứ show tình cảm à?”
Người bên cạnh nghiêm túc gật đầu, “Tôi cảm thấy vậy.”
…
Lâm Lạc Tang vốn thật sự chuẩn bị đi, ai biết anh khăng khăng bảo cô ở lại, cũng cảnh cáo cô mặc thành như vậy thấy không rõ đường đặc biệt nguy hiểm, lần sau không cho phép một mình hành động.
Nếu không phải nhiều người như vậy ở đây, cô thật sự rất muốn ưỡn ngực hỏi anh có phải coi mình thành đứa bé ba tuổi hay không.
Nhưng cô không muốn chậm trễ mọi người mở họp, vì thế không có ương bướng gật đầu ngồi ở phía sau anh nghỉ ngơi.
Những điều họ nói rất sâu sắc và phức tạp, thêm nữa không lâu trước đây mới mệt mỏi một trận, cô ít nhiều cũng hơi mệt nhoài, giống như đang ở trong lớp chính trị cấp ba, vừa nghe đã bị thôi miên, sau đó từ từ nằm lên bàn.
Ngay sau đó, dân tình vừa rồi còn xoay quanh vấn đề “Cái này cuối cùng có phải đang khoe tình cảm hay không” ở trong đầu thì trơ mắt mà nhìn Boss vừa phân tích số liệu lãnh khốc vô tình, vừa yên lặng cởi áo khoác của mình đắp lên vai bà chủ.
Ok, hết thảy vấn đề đã được giải quyết dễ dàng, bọn họ hiểu rồi…
Cái này, mợ nó, là, trắng trợn, khoe, tình, cảm:)
*
Lâm Lạc tang tỉnh lại sau giấc ngủ đã là một tiếng sau, đúng lúc gặp phải mọi người tan họp, cô thực sự rất xấu hổ lúc này đứng dậy chào hỏi với mọi người, cũng chẳng thể thân thiết nói ra “Tôi không hiểu mọi người đang nói gì, vì vậy tôi ngủ thiếp đi” như vậy, thế là gục xuống bàn vờ ngủ, định đợi mọi người đi hết mới tỉnh dậy.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Tiếng người dần dần thưa thớt, sức chịu đựng của cô sắp đạt đến cực điểm. Lúc cô đang nheo mắt để chừa ra một khe hở thì nghe thấy giọng nói bình tĩnh của anh: “Tỉnh thì đứng dậy.”
“Giả bộ ngủ cũng sẽ không khiến em trông thêm thông minh hơn đâu.”
“……”
Cuộc trò chuyện ngày hôm đó kết thúc với việc Lâm Lạc Tang buộc áo khoác quanh cổ anh và tức giận đùng đùng lao ra khỏi tòa nhà.
Nhạc Huy và Tiểu Noãn đã đưa cô về nhà trước sau khi họ gặp nhau, bộ đồ thú bông của cô cũng được cô trợ lý nhỏ mang về.
Mọi thứ dường như đang diễn ra theo chiều hướng đẹp đẽ và yên bình, buổi tối lúc cô và Bùi Hàn Chu nói chuyện phiếm thậm chí còn có thể nói lên chuyện thú vị mình gặp được. Cả hai cũng có trải nghiệm lần đầu tiên trò chuyện đến đôi bên đều ngủ.
Cô lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng cô không đành lòng tự mình giải quyết giấc mộng thần tiên này.
Nhưng chung quy có người sẽ cam lòng.
Một buổi chiều không lâu sau, Triệu Toàn Nhã hẹn cô ra ngoài nói chuyện.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thành thật mà nói, thực ra lúc đầu cô không có ý định đi. Phản ứng đầu tiên của việc từ chối là miệng quay cuồng, nghĩ đi nghĩ lại vẫn đồng ý.
Đôi bên đều bình tĩnh lâu như vậy, cô nghĩ Triệu Toàn Nhã có lẽ có một ít thứ muốn giảng, mà Triệu Toàn Nhã dù sao cũng là mẹ của Bùi Hàn Chu, có quan hệ huyết thống với người cô thích.
Triệu Toàn Nhã nói muốn đến nhà nhưng cô nghĩ đến Bùi Hàn Chu cũng không thích mùi hương của phụ nữ và muốn làm cho cuộc nói chuyện trở nên rõ ràng hơn nên đổi địa điểm thành quán cà phê.
Đến ngày hẹn, cô đi rất sớm, Thịnh Thiên Dạ nghe nói người đàn bà này muốn tìm cô nói chuyện thì lôi kéo Kỷ Ninh kiên định không đổi đến quán cà phê, chọn bàn cạnh Lâm Lạc Tang rồi ngồi xuống, nói một khi xảy ra tình huống khẩn cấp thì ít nhất lần này có chị em giúp cô chống lưng.
Trước khi Triệu Toàn Nhã đến, Thịnh Thiên Dạ đã ngồi vào chỗ của Triệu Toàn Nhã và nói chuyện với Lâm Lạc Tang: “Cậu đã nghĩ ra cách ứng phó rồi phải không?”
Lâm Lạc Tang chọc vào bánh nướng xốp trên đĩa: “Nói thật, chưa nghĩ ra.”
“Không sao đâu, thả lỏng. Lúc bà ta diss cậu thì cậu diss lại là xong,” Thịnh Thiên Dạ thêm can đảm cho cô, “Cậu cứ giống như trước đây.”
Ngón tay cô khựng lại, ngẩng đầu nói, “Nhưng lần này không giống.”
“Chỗ nào không giống?” Thịnh Thiên Dạ nhíu mày.
“Lần trước gặp mặt, tớ và Bùi Hàn Chu còn chưa có quan hệ, nhưng lúc này ……” Lâm Lạc Tang hít sâu một hơi, “Lần này là tớ thích Bùi Hàn Chu.”
Đối diện im lặng vài giây, Kỷ Ninh sửng sốt, Thịnh Thiên Dạ cũng chết lặng một lát.
Một lát sau, Thịnh Thiên Dạ lúc này mới giả bộ khám phá hồng trần khuấy cà phê: “Tớ nói mà, sớm chiều ở chung sớm hay muộn sẽ sinh ra tình cảm, nhất là khi chồng vừa đẹp trai vừa giàu có.”
Lại thổi thổi cà phê, cảm giác ngựa quen đường cũ và chỉ điểm giang sơn càng thêm đậm sâu càng thêm thoải mái mà thốt ra, hoàn toàn không suy nghĩ: “Không phải cậu nói thích là muốn ly hôn với anh ấy sao?”
Lại ngắn ngủi yên tĩnh.
Kỷ Ninh dùng sức thọc cô ấy vài cái, lúc này Thịnh Thiên Dạ mới nhận ra rồi buông cái đĩa: “…… Có phải tớ nói sai cái gì hay không.”
“Không,” Lâm Lạc Tang cười cười. “Có lẽ thật sự là như vậy.”
Cô hiểu rõ hơn ai hết rằng có một quả bom hẹn giờ bị chôn vùi dưới một điều không tưởng trong xã hội như này, một khi cô tham luyến vị ngọt thì sẽ phải gánh chịu lấy nguy cơ bị nổ tung thành từng mảnh.
Dù sao vẫn cần có một cơ hội để cô đưa ra lựa chọn, không phải Triệu Toàn Nhã cũng sẽ là cái gì khác.
Đây cũng là nguyên nhân thực sự hôm nay cô đến nơi hẹn.
Triệu Toàn Nhã đến vào nửa tiếng sau, mà Thịnh Thiên Dạ và Kỷ Ninh cũng đã rời đi trước. Nếu chuyện phát sinh biến hóa, Thịnh Thiên Dạ cảm thấy người khác không can thiệp có lẽ mới là kết quả tốt nhất.
Triệu Toàn Nhã đang mang một chiếc túi xách tinh xảo, mùi nước hoa lần này đã được thay đổi, là một hương hoa ngọt ngào hơn.
Bà ta ngồi bên cạnh Lâm Lạc Tang, khí thế suy yếu vài phần, đón lấy ánh mắt hơi kinh ngạc của Lâm Lạc Tang thì mở miệng: “Tôi chỉ muốn cô biết, tôi cũng không có ác ý với cô.”
……- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Cô và Triệu Toàn Nhã cũng không nói chuyện với nhau bao lâu, quả nhiên không ai thuyết phục được ai như đã đoán trước. Khi cô vừa bước ra khỏi quán cà phê, trong đầu cô hiện lên câu hỏi của Triệu Toàn Nhã.
Có lẽ là đã quen với việc nói chuyện công việc, người phụ nữ nói tới nói lui những câu đánh thẳng trọng điểm, hoàn toàn không cho người ta khả năng phản ứng…
“Nó là con trai tôi, cho dù giữa chúng tôi còn có cái gì hiểu lầm thì tôi cũng sẽ không bỏ rơi nó.”
“Tôi có thể đồng ý cuộc hôn nhân của hai đứa nhưng cô nguyện ý vì Hàn Chu từ bỏ công việc trong giới giải trí sao? Tôi hy vọng vợ của nó là người có tài, có thể giúp nó xử lý các hạng mục ở Tại Chu, cô cũng biết nó bận rộn như thế nào. Đồng thời, thân phận của nó cũng không thích hợp tìm một người vợ cả ngày ở trước màn ảnh nhảy múa ca hát, hẳn là cô cũng biết.”
“Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi hai đứa, hai đứa chuẩn bị xong chưa?”
“Sau khi trở về ngày hôm đó, tôi đã tự ngẫm lại mình, tôi cũng có chỗ làm không đúng, tôi không nên bởi vì nó không làm được những gì tôi muốn thì nói chuyện không lựa lời. Vậy hai đứa thì sao, giữa hai đứa đều là đúng sao?”
“Hai đứa mới quen biết chưa đến mấy ngày đã kết hôn chớp nhoáng, nó là người bắt bẻ con gái như vậy, sao có thể đột nhiên kết hôn với cô? Cho dù dùng tình yêu cũng hoàn toàn nói không thông.”
“Hình như hai người là vì chọc tức tôi hoặc là vì đạt thành mục tiêu gì đó mới tiến hành ghép đôi mạnh mẽ, không phải sao?”
“Chuyện kết hôn này, hai đứa thật sự chuẩn bị xong rồi sao?”
……
Khí trời mưa dầm không ngừng cuối cùng hôm nay cũng lựa chọn trong, cô hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh nắng yếu ớt trên đầu.
Ánh mặt trời chói chang nhưng con người không thể cảm nhận được một chút ấm áp.
Tiếng còi trước mặt đột ngột kéo cô ra khỏi thế giới của riêng mình, tài xế đột nhiên phanh lại rồi nhô đầu ra từ cửa sổ xe: “Đi đường không nhìn đường à!”
Phía sau có người phản bác: “Ông mới không nhìn đường, đèn xanh đèn đỏ nhìn không thấy à? Bệnh mù màu?!”
Tài xế lái xe, hùng hùng hổ hổ chạy ngang qua cô.
Cảnh tượng quen thuộc, từng hình ảnh lướt qua tâm trí như đèn kéo quân liên tục xoay.
Cô mất hồn mất vía về đến nhà, chỉ cảm thấy hôm nay trời còn lạnh hơn bình thường nên cô run rẩy chui vào trong chăn sưởi ấm.
Triệu Toàn Nhã không ảnh hưởng đến cô nhưng lại nhắc nhở cô.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Đúng vậy, cô chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Không phải chuẩn bị sẵn sàng kết hôn với Bùi Hàn Chu, mà là…… sẵn sàng thích anh chưa?
Cô có thể gánh vác hậu quả tương ứng chưa?
Đêm đó, cô đã có một giấc mơ dài.
Hình ảnh trong giấc mơ không ngừng thay đổi, những cảnh tượng đã trải qua cứ hiện ra trước mắt. Cô mơ thấy những cuộc cãi vã phát ra từ bể bơi nồng nặc mùi nước khử trùng, cô bé tuổi còn nhỏ không ai trông chừng suýt nữa chết đuối; mơ thấy tiếng cãi vã từ bên ngoài bệnh viện lạnh lẽo, cô bé bị bệnh không ai trông nom dẫn tới máu chảy ngược; mơ thấy cô gái đi được một nửa ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ mới phát hiện không ai làm bạn, tiếng phanh gấp của chiếc xe tải gần ở bên tai, quay đầu lại mới phát hiện, cách đó không xa lại là tiến cãi vả và tiếng khóc.
Những cuộc cãi vã không hồi kết.
Đối với cô mà nói rất xa, cô đã từng vô cùng chắc chắn cả đời mình cũng sẽ không bao giờ có được một cuộc hôn nhân như vậy.
Nhưng ở một khoảnh khắc nào đó, nó gần như trong tầm tay.
Cô đột nhiên bừng tỉnh, kịch liệt hô hấp.
Cô biết một bên còn yêu mà một bên không yêu là chuyện đáng sợ cỡ nào, giãy giụa và thống khổ như thế sinh ra ảnh hưởng với người bên cạnh, đời này cô cũng không muốn trải nghiệm.
Giờ phút này cô cảm thấy mình cực kỳ giống một chiếc phao phiêu lưu chẳng có mục đích ở trên biển, cái gì cũng khó mà nắm chặt. Thứ duy nhất có thể nắm chặt sau khi tỉnh mộng có lẽ chỉ có một cơ hội tự cứu.
Lâm Lạc Tang chạm vào điện thoại bên cạnh gối và gọi đi một cú cuộc gọi.
Cuộc gọi đầu tiên không thông, hai phút sau anh mới gọi lại: “Alo? Sao em gọi điện thoại cho tôi vào lúc này?”
“Không có gì,” cô nói, “Muốn hỏi anh một chút đêm nay có trở về hay không thôi.”
“Bây giờ tôi đang ở Italy.”
Cô gật đầu: “Vậy ngày mai thì sao?”
“Ngày mai hẳn là đi nước Đức.”
“Làm gì mà bận quá không có thời gian trở về à?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Khi bóng tối của quá khứ được dự đoán là sẽ bao phủ, làm đương sự, phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn trốn.
Cô dùng tay phải nắm chặt ga giường, nhắm mắt lại, trên lưng ra mồ hôi lạnh.
“Nếu tôi muốn nói một chút với anh…… chuyện ly hôn thì sao?”