Yêu Người Như Một Kẻ Điên

Chương 23



“Anh lại đến đây thăm bạn gái nữa sao?” Y tá ở trại an dưỡng hỏi.

Tôi gật đầu, buông bó hoa bách hợp đang cầm trong tay, đi đến đầu giường, lấy áo khoác phủ lên một bờ vai đơn bạc. Hàn Như Ý ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt trong như nước không chứa chút tạp chất nhìn tôi, gương mặt đờ đẫn ấy dần nở nụ cười. Không biết có phải do ảo giác hay không, nhìn cô có vẻ ốm đi rất nhiều, ngay cả nụ cười cũng xinh đẹp tới mờ ảo, làm tôi sinh lòng thương tiếc, hận không thể đem hết những gì tốt đẹp nhất cho cô.

“Xin hỏi tình trạng gần đây của cô ấy sao rồi?” Tôi hỏi y tá.

Cô ta đứng bên cạnh cắm hoa bách hợp vào trong bình đáp: “Rất tốt, đã không cần phải chú ý từng chút một nữa.”

“Vâng, cám ơn.”

Tôi cuối thấp eo ôm Hàn Như Ý, muốn cùng cô ra tòa nhà nghỉ lúc trước. So với trước kia tôi càng thích cô lúc bây giờ hơn, ngẫu nhiên phát hiện khi tôi đụng đến tay phải của cô, cô sẽ chăm chú ôm chặt ngón tay tôi, mang theo chút mờ ám ỷ lại, phảng phất như giữa chúng tôi có bí mật không thể cho ai khác biết.

Lúc này đột nhiên y tá gọi tôi lại từ phía sau: “Đúng rồi, giờ nghỉ trưa lúc trước, cô Hàn nhìn chằm chằm TV không chuyển mắt, đây là tình huống lần đầu tiên xuất hiện.”

Tôi tranh thủ thời gian hỏi: “Vậy cô có nói cho bác sĩ chưa? Ông ấy nói sao?”

“Đương nhiên là tôi có báo cáo với bác sĩ, nhưng mà nhắc tới cũng thật kì lạ, lúc ấy TV đang chiếu kênh thế giới động vật, bộ dáng của cô Hàn nhìn rất chân thành, sau đó bác sĩ chuyển đài, cô ấy lập tức mất đi hứng thú, ánh mắt cũng trở nên thẫn thờ.”

Tôi cám ơn y tá lần nữa, rồi mới đưa Hàn Như Ý ra toàn nhà nghỉ mát ngồi ghế, đầu cô gối lên cánh tay của tôi, khuôn mặt tựa trên ngực tôi. Tôi đưa ngón trỏ chạm vào lòng bàn tay của cô, lập tức bị cô dùng những ngón tay nhỏ nhắn của mình ôm chặt, tuy lúc này cô đang ngẩn người nhìn bãi có, nhưng lông mi thật dài vẫn rung động.

Thì ra tại khoảnh khắc như thế này, lại làm cho tôi quyết định dù ra sao tôi cũng sẽ bảo vệ chị.



“Thật sự xin lỗi, không có sự đồng ý của người nhà, chúng tôi không thể để cho người bệnh ra khỏi trại an dưỡng.” Nhân viên dùng giọng điệu giải quyết công việc nói.

Tôi không bỏ cuộc mà tiếp tục thương lượng: “Tôi chỉ muốn đưa cô ấy đến vườn bách thú, đại khác chỉ cần khoảng hai ba tiếng đồng hồ là đủ rồi, anh có thể sắp xếp giúp tôi được không?”

“Xin anh đừng làm chúng tôi khó xử, tôi cũng chỉ làm việc theo quy tắc thôi, đề nghị anh hãy liên lạc với người nhà bệnh nhân, chỉ cần họ kí tên là được rồi.”

Lúc tôi rời đi trại an dưỡng, trong nội tâm có chút thất vọng không nói nên lời. Không biết từ lúc nào, một Hàn Như Ý luôn đảo quanh bên cạnh tôi đã cách xa tới như vậy, ngay cả tư cách đưa cô ra ngoài tôi cũng không có.

Trong phòng, khói thuốc lá, mùi rượu, còn có mùi hương tinh dịch tràn ngập hormoon nam tính hòa quyện cùng một chỗ, tạo ra hương vị mờ ảo phóng túng. Tôi kéo màn ra, cảnh đêm cả thành phố lập tức hiện lên trước mắt tôi, ảnh ngược soi tới hai bóng người đang dây dưa không ngớt trên giường.

Bọn họ là những phục vụ nam tôi gặp ở câu lạc bộ đêm lúc trước, một trẻ trung non nớt, một phong đãng xinh đẹp. Thẳng đến hôm nay tôi mới biết được, thì ra thuốc phiện cũng có rất nhiều loại, loại bột phấn màu trắng hít vào bằng mũi, loại thuốc viên uống bằng cổ họng, loại trong giấy bạc đốt lên là tỏa ra khói, sự có mặt của chúng nó, càng khiến cho hương vị trong phòng trở nên phức tạp hơn.

Đột nhiên eo bị người phía sau ôm lấy, tôi quay đầu lại liền thấy cậu trai tên Tiểu Hạo đang nằm trên giường, gương mặt mỏi mệt mang theo biểu tình thỏa mãn, dấu hôn rải đầy khắp thân thể trần trụi toàn. Người đàn ông ôm lấy tôi không chịu yên mà dùng hai tay sờ soạn, gã như con rắn quấn lên thân thể tôi, nhả ra hương thơm hấp dẫn bên tai tôi.

“Xảy ra chuyện gì?” Tôi cười hỏi.

“Tói đây, cùng nhau chơi đùa đi.” Gã dùng âm thanh khàn khàn, vuốt ve hầu kết ở cổ tôi nói: “Anh cũng biết, thằng nhóc kia không thể nào thỏa mãn tôi được.”

“Thật là tham lam.”

Tôi dùng ngón tay mân mê núm vú trước ngực gã, như khiêu khích mà sờ mó, ngẫu nhiên dùng sức vặn véo, lập tức chứng kiến ánh mắt rạng rỡ sáng lên vì hưng phấn của gã.

“A…Chơi tôi!” Gã kích động hô lên.

Hai tay gã chống lên mặt kính thủy tinh, cúi eo xuống, đường cong hoàn mỹ và bờ mông trắng nõn lập tức hiện ra trước mắt. Lúc gã tách chân ra, cúc huyệt bí ẩn giữa đùi cũng hiển lộ, màu sắc đỏ tươi, chất lỏng trắng đục vừa rồi Tiểu Hạo lưu lại đang từ từ chảy xuống ở lối vào.

Gã giãy dụa eo rên lớn: “Cầu xin anh, mau tới chơi tôi!”

Tôi che miệng, cảm giác trong dạ dày đang dâng lên từng trận sóng cuộn biển gầm, bất chấp gã còn đang rên rỉ dâm đãng, vội vàng chạy vào toilet, nhắm ngay bồn cầu mà ói.

Thật là ghê tởm! Thì ra còn có người thấp hèn đến trình độ như vậy. Cuối cùng tôi cũng biết, bản thân mình cũng đã từng quỳ xuống đất như gã, cầu xin đàn ông tiến nhập vào cơ thể, bộ dáng đúng là vô cùng khó coi.

Vội vàng rửa cái mặt, lúc ngẩng đầu lên mới nhìn thấy đôi mắt ngập tràn tơ máu. Tôi từ toilet đi trực tiếp ra khỏi phòng, không dám đối diện với tràng cảnh thối nát kia, điện thoại một lần lại một lần vang lên rất phiền phức, Viêm và Quách Hướng Nam đều tìm tôi. Nhưng ai tôi cũng không muốn gặp, tôi vội tháo pin ra, đi trên dường một cách không có mục đích.

Có một loại người, càng không muốn gặp, đối phương lại càng quấn quít si mê.

Buổi tối cuối tuần hôm đó quản lí gọi tôi tới quán bar tính tiền, mà tôi vừa xuống xe, lập tức thấy hai người đàn ông ở cửa ra vào nhìn tôi chằm chằm. Mới đầu tưởng là khách thôi, nhưng kết quả tôi vừa ngồi xuống ghế salon không lâu, lúc đang nhận sổ sách thu chi quản lí đưa tới lật vài trang, Viêm liền hấp tấp mang theo đám đàn em tới đây, khi đó tôi mới đoán được thì ra hai người lúc nãy là đàn em của cậu ta.

“Viêm ca, ngọn gió nào đã thổi cậu đến đây vậy?” Tôi hỏi.

Cậu ta ngồi bên cạnh tôi, nheo mắt lại, ôm bờ vai của tôi nói: “Thì ra ông chủ Nhiễm vẫn còn nhớ tôi là ai, nửa tháng không hề tiếp điện thoại của tôi, làm tôi đây nghĩ anh đã quên tôi rồi.”

Cảm giác da đầu có chút lành lạnh, nhưng chỉ có thể cười nói: “Không dám, không dám, dù cho tôi quên đi tên họ của mình, cũng không dám quên đại danh của Viêm ca đâu.”

“Phải không?” Cậu ta cười như có như không, còn nói: “Đúng rồi, để tôi nói cho anh nghe chuyện này rất thú vị, mấy hôm trước đàn em của tôi báo cáo, nói có một người gần đây rất hay đến tìm những loại quan hệ mà nó đã chuẩn bị, mỗi buổi tối đều chi tiền như rác, làm cho những thằng nhóc bán thân ở đây giống như điên mà lúc nào cũng muốn qua đêm xuân với gã đại gia giàu có kia.”

Lúc này nụ cười trên khuôn mặt tôi cứng ngắc, nhưng ngược lại quản lí cười nịnh nọt nói: “Thật đúng là có chút thú vị, tôi đây cũng không biết gia thế người nọ là gì mới có thể tiêu xài phung phí đến như vậy.”

“Tôi cũng rất muốn biết đó.” Viêm quay đầu, vẫn cười mờ ám như cũ hướng về tôi: “Ông chủ Nhiễm, tự anh nói đi.”

Nhìn biểu lộ như muốn rớt cằm ra của quản lí, từ đáy lòng tôi sinh ra cảm giác bất đắc dĩ, Viêm ngoài cười nhưng trong không cười khẩy khẩy tóc sau tai tôi. Không khí dần thay đổi, mang theo loại áp bách khiến người ta đứng ngồi không yên, cái tay trên bờ vai đột nhiên nặng tới mức không thể nào gánh nỗi.

“Anh không nói sao?” Viêm đưa tay rụt về, ý cười trong mắt hầu như biến mất không còn lại gì: “Còn có một việc nhắc tới cũng thật trùng hợp, vừa vặn những thằng điếm ti tiện bán mình đó, hoặc ít hoặc nhiều đều thiếu nợ tiền của tôi, trong đó có hai người muốn trốn nợ, đều bị tôi giết gà dọa khỉ, bảo đàn em đào một cái hố ở ngoại ô hoang vắng, chôn sống hai người đó.”

Bút máy trong tay quản lí đột nhiên rơi xuống, tôi nghiêng người tới phía trước nhặt lên, đưa tới nói: “Xuống kho coi xem rượu còn không, nếu hết thì mau gọi điện thúc giục người ta chở đến.”

Ông ta nhận bút máy, nơm nớp lo sợ nói: “Ông chủ, Viêm ca… Tôi đi trước đây.”

Chỉ còn lại hai người là tôi và Viêm, đàn em của hắn đã đi đến quầy bar, phỏng chừng sẽ không nghe được âm thanh bên này, thế là tôi cũng không cần giả bộ ngu ngốc nữa.

Tôi thở dài nói: “Viêm, cậu lại muốn làm gì đây.”

Hắn ôm chầm cổ tôi, tư thế mập mờ nói bên lỗ tai của tôi: “Đúng rồi, anh nói xem tại sao tôi lại phải làm như vậy? Giết anh chết không phải là xong hết mọi chuyện sao? Chính là tôi không nỡ nha, nói thật, trước khi tôi tới đây rất muốn hung hăng mà đánh đòn anh, nhưng anh nhìn xem, sau khi tôi đến cũng chỉ muốn vuốt ve ôm ấp anh mà thôi.”

Tôi yên lặng nghe, không trả lời cậu ta.

Viêm xoay mặt tôi qua, dùng giọng điệu tự giễu nói: “Anh nói đi tôi còn phải làm sao đây? Chỉ có nước nỗi điên cùng anh thôi, anh có thể không quan tâm mọi thứ mà chơi bời, nhưng những ai từng chạm qua anh đều phải chết, nếu giết không được họ thì sẽ tới lược tôi chết, anh nghĩ như vậy có tốt không?”

Tôi đang chuẩn bị nói rõ ràng với cậu ta, nhưng đột nhiên bị vài vị khách không mời bước tới cắt đứt suy nghĩ.

“Xin hỏi anh có phải là Nhiễm Dịch không?”

Nhìn hai vị cảnh sát mặt đồng phục kia, tôi gật gật đầu.

“Anh Nhiễm, vì anh có liên quan đến một vụ án lừa đảo chiếm đoạt tài sản, nên chúng tôi muốn mời anh về sở hỗ trợ điều tra.” Nói xong liền móc còng tay ra.

“Cái gì mà chiếm đoạt tài sản! Có phải mấy người lầm rồi không?” Viêm đứng lên lớn tiếng nói.

Từ lúc cảnh sát bước vào quán bar thì Viêm đã bắt đầu cảnh giác, cậu ta vừa động, nhưng người khác cũng đều đứng lên, rồi dần tụ qua hướng bên này. Có lẽ do cùng chung lập trường, tôi cảm thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm đang dần tràn ngập.

“Được, tôi đi với các anh.” Tôi phối hợp đưa hai tay ra.

“Khoan khoan.” Viêm ngăn lại cảnh sát đang muốn còng tay tôi, hỏi: “Nhiễm Dịch, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Không có gì, mỗi người dân đều có nghĩa vụ phải hợp tác với cảnh sát.” Tôi nói.

Viêm nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, còn tôi thì chỉ cười lại với cậu ta. Kim loại lạnh như băng còng tay tôi lại, hai cảnh sát một trái một phải kẹp tôi ở giữa, dưới con mắt phức tạp của mọi người cứ như vậy mà bị áp giải lên xe.

Đây là lần đầu tiên tôi ngồi xe cảnh sát, bên tai vang lên tiếng còi náo động, cảm giác rất mới lạ. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, Viêm và quản lí đều đứng ở bên đường, ngay cả đàn em của cậu ta và toàn bộ nhân viên quán đều ùa ra, quả thật không phải là tràng cảnh lớn bình thường đâu. Tôi nâng lên hai tay bị còng vào một chỗ, hướng bọn họ quơ quơ.

Đương cảnh vật ngoài cửa xe từ quen thuộc dần trở nên lạ lẫm, tôi quay đầu hỏi người bên cạnh: “Anh cảnh sát, cấp trên của các anh có phải họ Quách hay không?”

Hết chương 23.