Quách Hướng Nam là một người đàn ông trẻ tuổi đầy hứa hẹn, trên người anh ta hội tụ đầy đủ các tố chất tốt nhất để trở thành một cảnh sát: hiếu kỳ, nhiệt tình, cao thượng, dũng cảm. Anh ta rất dễ gần, tuy luôn mang vẻ ngoài tùy tiện, nhưng thật ra anh ta lại quan tâm những điều nhỏ nhặt nhất. Riêng chỉ có tôi biết rõ, tất cả chỉ toàn là giả dối, dưới mặt nạ hiền hòa, là bộ mặt tàn nhẫn, chỉ cần tôi vô ý liền tan xương nát thịt.
Hôm nay trong quán trà thanh tịnh, trước tấm bình phong gỗ, Quách Hướng Nam đang ngồi ngâm trà. Động tác trên tay anh ta vẫn cao siêu như cũ, mây trôi nước chảy, chỉ một chốc liền làm mùi hương của trà tỏa ra đến mức tận cùng.
“Hỏi đi, anh muốn biết cái gì?” Tôi cầm chén trà nhỏ anh ta đưa đến.
Quách Hướng Nam mân mê miệng chén một hồi, mói nói: “Vậy bắt đầu từ lúc cậu rời cô nhi viện Thánh Tâm đi.”
“Được.” Tôi nhắm mắt lại, lúc mở ra liền nói: “Khi tôi mười ba tuổi được một người đàn ông Hoa Kiều sống tại New Zealand nhận nuôi, mười bốn tuổi bị cha nuôi cưỡng hiếp, mười bảy tuổi gặp được Hàn Kiến An, hai mươi tuổi sau khi giết chết cha nuôi thì kế thừa di sản, hai mươi mốt tuổi về nước phóng hỏa đốt Thánh Tâm, hai mươi hai tuổi bắt cóc Tôn Tiểu Như thôi miên cô ấy tự sát, sau đó xúi dục Hàn Như Ý dùng ma túy.”
“Cảnh sát Quách, anh có hài lòng không?” Tôi cười hỏi.
Quách Hướng Nam lạnh lùng nhìn tôi, tuy trên mặt không có biểu tình, nhưng tay trái anh ta nắm chặt cạnh bàn, đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệt.
Anh ta im lặng hồi lâu mới nói: “Cậu giết chết cha nuôi của mình tôi có thể hiểu được, nhưng tại sao cậu lại hại Tôn Tiểu Như? Hơn nữa, sao cậu có thể làm được điều đó?”
“Quả thật có chút phiền phức, lúc tiếng chuông giáo đường vang lên, ám thị tâm lý tôi thôi miên trước đó liền phát huy tác dụng.”
“Vậy còn Hàn Như Ý thì sao?” Anh ta hỏi.
“Đó là ngoài ý muốn, tôi chỉ muốn chị ấy đắm chìm trong ma túy, không làm ảnh hưởng đến chuyện của tôi.” Tôi đáp.
“Cậu làm tất cả vì cái gì?”
Tôi không trả lời, hỏi ngược lại: “Từ lúc nào mà anh bắt đầu nghi ngờ tôi?”
“Lúc tôi biết được cậu là người đồng tính.” Anh ta nói.
Tôi cười cười, dập tắt điếu thuốc trong tay. Nhìn ánh mắt của anh ta từ kinh ngạc chuyển đến khó hiểu, cuối cùng biến thành phẫn nộ.
Đưa tay nhìn đồng hồ, tôi nói: “ Cảnh sát Quách à, thời giạn có hạn, anh còn tò mò muốn biết cái gì nữa thì mau hỏi nhanh lên.”
Anh ta biến sắc, biểu tình ngưng trọng nói: “Tôi tự hỏi bản thân đã tiếp xúc rất nhiều vụ án tâm lí tội phạm, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng thấy qua có người nào giống như cậu, quá mức bình tĩnh, xem việc phạm tội là chuyện đương nhiên. Tôi rất hiếu kì, mỗi lần cậu hại người khác, chẳng lẽ không cảm thấy tội lỗi hay sao.”
Vấn đề của Quách Hướng Nam tôi chưa bao giờ nghĩ tới, trầm tư một lát, nói: “Không có.”
“Vậy cảm giác phấn khích hạnh phúc thì sao?” Anh ta truy vấn.
“Cũng không có.” Tôi lắc đầu, nói: “Tôi chỉ là từng bước một thực hiện kế hoạch của mình thôi, không có bất kì cảm giác hưng phấn nào.”
“Nhiễm Dịch…..” Tay anh ta cầm chén trà nhỏ hơi run run, nói: “Nói cho tôi biết, tại sao cậu lại muốn phóng hỏa đốt cô nhi viện?”
Tôi thở dài, nói: “Những đứa trẻ không ai thương yêu kia, sống lẻ loi hiu quạnh đã đủ thê lương, huống chi không chừng một ngày nào đó còn trở thành công cụ giúp người ta trao đổi lợi ích, nếu như tôi được lựa chọn, năm đó hi vọng cũng sẽ có một người nào đó phóng một mồi lửa, miễn đi sau này phải thấy nhân tính thay đổi một cách vặn vẹo xấu xí.”
“Cậu đúng thật là thứ súc sinh!” Anh ta nắm chặt tay mắng, nhưng sau đó lập tức thu hồi biểu tình kích động, tiếp tục hỏi: “Dựa theo lời cậu nói, căn bản một mình cậu không thể nào thực hiện được tất cả những tội ác đó, cậu còn có đồng đảng đúng không?”
“Đồng đảng?” Tôi cười nhạt, đáp: “Chỉ là thứ công cụ cho tôi sử dụng mà thôi.”
Anh ta sửng sốt nửa ngày, phục hồi tinh thần cầm lấy điếu thuốc, mồi mấy lần cũng không mồi được.
“Nhiễm Dịch, tôi đã quá ngây thơ rồi, cậu đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, tôi có một cảm giác, tiếp theo đây, cậu sẽ không từ thủ đoạn để làm tôi biến mất trên cõi đời này, nhưng hiện tại trong lòng tôi rất loạn, hoàn toàn không đoán được động cơ vì sao cậu lại làm như vậy.” Anh ta đè gãy điếu thuốc, nhìn tôi thật sâu nói: “Một vấn đề cuối cùng, cái người đã giúp cậu làm xằng làm bậy cho đến bây giờ, rốt cuộc hắn ta là ai?”
“Anh sẽ lập tức gặp được thôi.” Tôi đáp.
Lời nói vừa dứt, một đám người che mặt đột nhiên xông tới quán trà, súng trong tay họ gặp người liền cướp cò. Tiếng thét thê lương chói tai, tiếng súng vang dội, còn có đủ loại âm thanh hỗn tạp vờn quanh bên tai. Một kẻ trong đó mang cặp mắt dài nhỏ, nhắm ngay đầu Quách Hướng Nam bắn liên tục hai phát, rồi mới lướt qua người lấy bút ghi âm trong túi áo anh ta ra. Tên này tiếp tục đạp tôi té trên mặt đất, lần nữa giơ súng lên, khoảnh khắc bị bắn trúng đùi kia, tôi đau đến mức trước mắt biến thành màu đen.
Một lúc sau mới có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, đám người kia không còn bóng dáng, chỉ còn lại bảy tám thi thể ngang dọc chất chồng lên nhau. Tôi quỳ rạp trên mặt đất, dùng tay chậm rãi bò bên người Quách Hướng Nam, rồi mới che lại đôi mắt chết không hề cam tâm kia.
Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trong phòng bệnh viện, là người sống sót duy nhất trong cuộc đọ súng, tôi không trả lời một đống vấn đề của phía cảnh sát và mấy tên phóng viên, chỉ là khi đám người đó đứng trước mặt thì tôi lại không ngừng run rẩy. Ngay cả lúc Hàn Kiến An xuất hiện, tôi cũng không mở miệng nói một câu, chỉ một mực nắm tay anh.
Anh nghỉ dài hạn tròn vẹn một tháng, ngoại trừ khoảng thời gian chăm sóc tôi, còn lại đều dành để lo tang sự cho Quách Hướng Nam. Ngày đưa tang hôm đó tôi cũng đi theo, lúc ấy mây đen che kín bầu trời, không gió không mưa, tôi nhìn linh cữu được quốc kỳ trang nghiêm bao trùm, rồi được mang lên xe chở đi. Lúc Quách Hướng Nam hạ táng, tiếng khóc thương vang lên khắp nơi, Hàn Kiến An lại có vẻ rất yên tĩnh, anh đặt bó cúc trắng lên mộ bia, rồi cúi đầu thật sâu. Thẳng đến khi mọi người dần tản đi, anh vẫn như cũ lặng lẽ đứng ngây ngốc.
“Nhiễm Dịch, tại sao lại có thể như vậy? Hướng Nam là người tốt, mọi việc không nên xảy ra như thế……” Hàn Kiến An tự thì thào nói.
Tôi ngồi trên xe lăn, nhẹ nói: “ Đúng rồi, không nên như thế.”
Anh vừa khởi động xe chạy đi vừa nói: “Vết thương của cậu còn chưa khỏi, đừng xuống.”
Gật gật đầu, cuối cùng liếc mắt nhìn người cảnh sát mặc đồng phục trên mộ, đọng lại là nụ cười sinh động trong đầu, như thể chỉ vừa mới gặp hôm qua. Ai cũng cho rằng, người tốt như vậy không nên lãnh kết cục thế này, thế nhưng tại sao hết lần này đến lần khác đều không cho tôi một chút nhân từ, chừa cho tôi một chút đường lui?
Đặt hoa tươi lên, tôi mặc niệm trong lòng: ‘Quách Hướng Nam, vĩnh biệt.’
Cuối cùng cũng có thể xuất viện, tuy vết thương trên đùi vãn chưa khỏi, nhưng chỉ cần đúng hẹn tái khám là được. Lần nữa trở về biệt thự, cảm giác như được trở về với nhân gian, trong lòng có chút phiền muộn không nói nên lời. Tiếp điện thoại, quản lí lập tức kêu tôi trở về chủ trì đại cục, hiện tại mọi thứ đều rất rối loạn, không có Viêm phố quán Bar lập tức trở thành miếng thịt béo bỡ, những bang phái khác nhau lúc nào cũng đến diễu võ dương oai. Tôi cười cười, bảo quản lí tạm thời chờ một khoảng thời gian, rồi mới cúp điện thoại khập khiễng đi vào phòng Hàn Kiến An.
Anh đang lật xem cuốn sổ lưu niệm lúc còn đi học, trên đó có rất nhiều ảnh chụp của anh và Quách Hướng Nam, tôi đến gần một chút, liền nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi tràn đầy nhựa sống thanh xuân.
“ Xem cái gì mà tập trung đến như vậy?” Tôi cười nói.
Hàn Kiến An ngẩng đầu lên, sửng sốt một lát, rồi lập tức đỡ tôi ngồi xuống đưa sổ lưu niệm cho tôi xem.
“Chà, thì ra hồi đó anh lại có bộ dáng ngốc nghếch như vậy.”
“Lúc ấy mê những tiểu thuyết võ hiệp đến nỗi đần độn, ngay cả bạn học còn nói tôi rất khờ.” Anh ngại ngùng cười.
Tôi trêu ghẹo nói: “Không sao đâu, miễn sau này lớn lên có người thích là được rồi.”
Anh gãi gãi đầu, có chút không được tự nhiên khép sổ lại, quay lưng đi nói: “Nhiễm Dịch, tuy biết rõ trên người cậu vẫn còn thương tích, nhưng tối vẫn muốn hỏi, cậu có thể uống rượu cùng tôi được không?”
“Không được” Nhìn anh thất vọng xoay người, tôi cười nói: “Tôi không uống rượu cùng anh, nhưng chúng ta sẽ cũng nhau uống rượu để tạm biệt Quách Hướng Nam.
“Được!” Anh dùng lực gật đầu.
Tối hôm đó, chúng tôi uống rất nhiều, trong nhà hễ thứ gì có liên quan tới rượu đều bị lấy uống sạch, ngay cả rượu Hoa Điêu dùng để ướp gia vị cũng không tha. Mặt Hàn Kiến An đỏ bừng, luyên thuyên kể cho tôi nghe những câu chuyện năm xưa, đại đa số đề là chuỗi ngày tháng lông bông của anh và Quách Hướng Nam.
Nói đến lúc vui vẻ, ánh mắt của anh cong thành hình trăng lưỡi liềm, nói khóe mắt mơ hồ chớp động ánh sáng. Không hiểu sao, đầu trái tim run lê, tôi nghiêng người về trước, hôn lên mảnh ánh trăng sáng rực. Hàn Kiến An ngốc trệ mở mắt thật to.
“Đừng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nội tâm sẽ rất khó chịu.” Tôi ôm lấy gương mặt nóng hổi của anh, nói: “Ở trước mặt tôi, anh hãy là chính mình, bất kể Hàn Kiến An là bộ dáng gì, tôi cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh.”
“Vĩnh viễn sao……” Anh nhẹ nhàng nói.
“Đúng vậy, vĩnh viễn, không bao giờ lừa dối.”
Dứt lời, tôi liền hôn lên môi anh thật sâu. Lần đầu tiên Hàn Kiến An không có giãy dụa, không có do dự, ngoan ngoãn mặc tôi muốn làm gì thì làm, thậm chí anh còn phối hợp với tôi. Chúng tôi dần dần ngã xuống, thân thể rơi vào giữa giường mềm mại, mặt tôi dán trên lồng ngực anh, dễ dàng liền có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập. Ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt mê ly của anh, rồi giống như đụng phải nam châm, hai đôi môi tự động dính lại với nhau.
Chúng tôi chưa bao giờ gần nhau đến như thế, cảm thụ mùi hương của anh, nhiệt độ của anh, thống khổ và bi thương của anh. Cả trái tim như được lấp đầy, tất cả ý thức của anh hòa quyện với tôi, chỉ thuộc về tôi.
“Nhiễm Dịch, Nhiễm Dịch……”
Thanh âm của Hàn Kiến An rõ ràng như thế, nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai, tôi ôm chặt anh, dùng hết khí lực toàn thân mà đáp lại. Tay của anh rất nóng, trượt tới hông tôi, môi anh rất mềm mại, chạm vào tai tôi tỏa ra hơi thở nóng bỏng, từng hồi từng hồi tựa như tôi sắp bị hòa tan.
Khi anh tiến vào trong thân thể, tôi run rẩy thật mạnh. Không tưởng tượng nổi, chỉ có Hàn Kiến An có thể làm tôi như thế, mỗi động tác của anh đều làm tôi bị chinh phục triệt để. Cho dù là sau khi cao trào xong, phân thân của tôi vẫn không có dấu hiệu mềm xuống, theo từng nhịp xâm nhập của anh mà chảy dịch nhờ trong suốt.
“A…Kiến An, Kiến An của tôi……” Tôi ôm bờ vai của anh, rên rỉ trong ý loạn tình mê: “Sâu một chút, đúng, sâu hơn chút nữa, đi vào chỗ sâu nhất trong tôi.”
Hàn Kiến An ôm tôi như mong muốn, để tôi dạng chân lên hông anh, hai tay của anh nâng mông tôi lên, dùng lực đạo hung mãnh nhất mà xỏ xuyên tôi. Tôi cố gắng duy trì tỉnh táo, giãy dụa eo, ngón tay ấn sâu trên cánh tay của anh, thậm chí còn dùng răng cắn vành tai anh.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, tôi lại có thể thấy rõ bộ dáng của Hàn Kiến An, nguyễn bản đôi mắt trong sáng ẩn chứa như có cả ngàn vì sao, hôm nay lại thêm vào đó chút hương vị mê loạn cuồng dã. Anh thở gấp gáp, đôi môi ướt át hơi hé mở, mặc dù anh không làm bất cứ thứ gì, cũng đủ hấp dẫn tôi đến mức hưng phấn quên đi tất cả mà hôn lên.
Đúng vậy, cho dù vạn kiếp không thể quay đầu, tôi vẫn như cũ phấn đấu quên mình thân cận với anh.
Lúc hừng đông, tôi gối đầu lên bả vai anh nói: “Kiến An, tôi phải đi rồi, chuyện lần trước vẫn chưa được giải quyết xong xuôi.”
Anh tựa hồ đang say ngủ, mở hồ không rõ nói: “Lại đi nữa sao…lần này sẽ không xảy ra việc gì nữa chứ?”
“Sẽ không.” Tôi hôn nhẹ lên trán anh, nói: “Tôi cam đoan với anh rất nhanh sẽ trở về, anh chỉ cần đợi tôi một chút, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau dọn đến chỗ ở mới.”
“Thật sao?” Hàn Kiến An vẫn không tin cho lắm.
Tôi đứng dậy bước ngang qua đống quần áo vứt trên mặt đất, lấy một cái thẻ ra: “Đây là thẻ ở căn phòng tôi thuê ở tạm trong khách sạn, anh giúp tôi đến đó thu dọn đồ đạc mang về nhà, sẵn tiện trả phòng, chờ đến lúc anh làm xong những cái đó thì sẽ gặp lại tôi thôi.”
“Được rồi, bây giờ tôi đi đây……”
Anh muốn ngồi dậy, lập tức bị tôi ấn trở về: “Đừng, nghỉ ngơi cho thật tốt, gần đây anh bận rộn không ngừng, chắc là mệt muốn chết rồi.”
“Ừ.” Anh nhắm mắt lại đáp.
Hàn Kiến An thoạt nhìn có chút tiều tụy, gần đây lại vì chuyện của tôi và Quách Hướng Nam, chạy tới chạy lui hai đầu giữa nhà và bệnh viện, còn muốn phân tâm chú ý đến tình trạng của Hàn Như Ý. Trải qua một buổi tối dây dưa, phỏng chừng một chút tinh lực cuối cùng bị tôi ép khô, sau khi nhắm mắt lại không lâu liền rơi vào giấc ngủ sâu không mộng mị, ngay cả lúc tôi mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài cũng không bị giật mình.