Ellen. Leo đây. Nghe này. Anh có chuyện hỏi em. Khi nào có thể gọi anh nhé.
Tin nhắn của Leo, chỉ dài bốn giây mười bảy chữ, vẫn đủ sức tác động đến tôi theo cái cách tôi chỉ có thể mô tả là kinh ngạc tột độ và tức giận thậm chí hơn cả thế. Sau một hồi đứng lặng bên bồn rửa và nhìn chằm chằm vào không trung, tôi nghe lại lần nữa, chỉ để nhắc mình không bỏ lỡ điều gì. Tất nhiên là không, thế nên tôi bấm nút xóa, nói to lên rằng, Đừng nín thở nào, bạn thân mến.
Nếu Leo nghĩ rằng anh ta có thể cho bằng ấy năm tháng trôi đi, rồi gọi điện với câu hỏi chủ đích có gì đó y như ngày xưa, và hy vọng tôi sẽ nhảy chồm chồm lên mà cuống cuồng gọi lại với cảm giác khẩn thiết cực độ, vậy thì chắc hẳn anh ta còn có một suy nghĩ khác. Cao nhất là anh ta đang quá tự phụ; còn tệ nhất, anh ta cho rằng mình cực kỳ hấp dẫn.
Tôi bực bội đánh răng, rồi cẩn thận tô một lớp son hồng mới lên cánh môi dưới đầy đặn và một lớp mỏng hơn lên môi trên. Tôi thấm môi bằng giấy ăn, nhận ra mình vừa lau đi nhiều quá nên phải bôi lại, rồi hoàn thiện với một lớp son bóng sáng màu. Tôi đánh má, trán và cằm bằng phấn màu đồng và kẻ viền mắt bằng một cây chì than sẫm màu. Chải thoáng chút mascara và phủ một ít phấn dưới mắt của mình trong gương, khẽ mỉm cười và kết luận rằng mình trông thật xinh đẹp - nhưng bất kỳ ai cũng sẽ xinh đẹp dưới ánh sáng dịu nhẹ trrong phòng tắm nhà Margot cả. Cũng giống mẹ mình, cô không tin vào những ngọn đèn huỳnh quang.
Tôi mở cửa đi ra phòng khách, tự nhủ với mình kiểm tra thư thoại là một chuyện, gọi lại cho Leo là chuyện khác. Và tôi sẽ không gọi cho anh ta bất kỳ lúc nào trong thời gian sắp tới, nếu không muốn nói là chẳng bao giờ. Tôi khom gối trước cái túi vải len thô và lục tìm trong đó chiếc ví da rắn nhỏ tôi đã nhớ bỏ vào đống đồ trong phút chót. Stella đã tặng chiếc ví ấy cho tôi trong dịp Giáng sinh năm ngoái, và tôi biết bà sẽ hài lòng nếu nhìn thấy tôi sử dụng nó. Bà là một người tặng quà chu đáo và phóng khoáng, tuy nhiên tôi thường đọc được từ những món quà của bà rằng bà mong tôi sẽ sống theo một cách nào đó giống với con gái của bà thêm chút nữa. Nói cách khác là, kiểu phụ nữ biết cách thường xuyên thay đổi túi xách khi dự tiệc tối.
Tôi chuyển thỏi son, một chiếc gương nhỏ và một thỏi kẹo Certs hương bạc hà vào trong ví. Còn một khoảng trống nhỏ nên tôi cho chiếc di động vào, chỉ để phòng khi. Phòng khi điều gì, tôi không thực chắc, nhưng luôn là tốt nhất nếu mọi thứ được chuẩn bị sẵn sàng. Rồi tôi xỏ chân vào đôi giày năm phân màu đen và đi xuống cầu thang nơi Margot và mọi người đang tụ tập trên những chiếc ghế cao quanh quầy bar trong bếp nhấm nháp rượu, pho mát và ô liu nhồi. Tôi quan sát Andy và Margot đứng cạnh nhau đang vui vẻ cười to khi Webb pha trò bắt chước một vị khách hàng của anh ta, để ý thấy rằng hôm nay sự giống nhau ở họ nổi bật hơn thường lệ. Ngoài khuôn mặt hình trái tim và đôi mắt xanh tròn cân đối, họ còn có khí chất hạnh phúc - một lối sống vững vàng chắc chắn.
Khuôn mặt Andy càng sáng bừng lên khi anh trông thấy tôi.
"Chào, em yêu," anh nói, đứng dậy hôn lên má tôi và rồi thì thầm vào tai tôi, "Em thơm quá."
Tình cờ thế nào tôi lại đang sử dụng sữa dưỡng thể hương va ni lẫn việt quất, vốn là mùi hương yêu thích của Stella. "Cảm ơn anh yêu," tôi thì thầm lại, cảm thấy day dứt tội lỗi đối với anh và mẹ anh.
Tôi tự nhủ rằng mình chẳng làm gì sai cả - đó hoàn toàn là lỗi của Leo. Anh ta đã dồn ép tôi, tạo ra một lớp lừa dối ngăn giữa tôi và những người tôi yêu. Chắc chắn rằng trong tình hình này thì đó chỉ là một bí mật nhỏ, nhưng nó vẫn là bí mật, và nó sẽ trở nên phức tạp - gấp bội - nếu tôi đáp lại cuộc gọi của anh ta. Vì thế chắc chắn tôi sẽ không làm vậy. Tôi sẽ không gọi lại cho anh ta.
Nhưng khi vừa chọc que tăm qua một trái ô liu vừa nghe loáng thoáng một câu chuyện khác nữa về khách hàng của Webb, chuyện về một cầu thủ bóng đá của đội Falon đã bị tóm khi cố gắng đưa cần sa lên máy bay, tôi thấy mình phần nào muốn nhượng bộ. Tôi lập luận rằng nếu không gọi lại cho Leo, tôi hẳn sẽ tiếp tục băn khoăn không biết anh ta phải nói điều gì, có điều gì mà anh ta còn có thể muốn nói với tôi cơ chứ. Và càng lật đi lật lại các khả năng, tôi càng tràn ngập suy tư, và anh ta cùng với cái quá khứ mà anh ta đã định hình càng có khả năng phá hoại hiện tại. Hơn nữa, không gọi lại có thể có vẻ như một chiến thuật, tạo ra ấn tượng rằng tôi đang suy nghĩ quá nhiều. Mà tôi đâu có nghĩ ngợi gì. Không hề. Thế nên tôi sẽ gọi lại cho anh ta, tìm hiểu cái gọi là câu hỏi của anh ta, và rồi thông báo cho anh ta, với mười bảy chữ hoặc ít hơn trong câu đáp của tôi, rằng cho dù hôm đó tôi có nói gì trong quán ăn đi nữa, tôi đã có đủ bạn rồi. Tôi không cần bới ra một tình bạn cũ - nếu như thật sự đó là điều chúng tôi từng có. Rồi tôi sẽ kết thúc với anh ta một lần cho mãi mãi. Tôi nhấp một hơi rượu dài, thầm nghĩ mình thật quá nóng lòng trở lại New York để nói chuyện này cho xong.
Thế nhưng, bất chấp lời thề sẽ loại bỏ Leo khỏi cuộc đời mình đến sáng thứ Hai, tôi không làm sao xua đi được sự ám ảnh của anh ta trong tôi tối đó, thậm chí cả sau khi tôi đến Bacchanalia cùng toàn thể gia đình Graham. Thật sự thì tôi quá lơ đãng đến nỗi có lúc, ngay sau món thứ ba trong thực đơn nếm thử đi kèm với thức rượu vang mà Webb cho là "phi thường", Stella phải quay sang tôi nói, "Tối nay con có vẻ hơi thắc thỏm, con yêu. Mọi chuyện ổn cả chứ?"
Giọng nói và ánh mắt bà toát lên sự quan tâm, nhưng tôi đã nhiều lần thấy thái độ của bà với con cái - và quan trọng hơn, với cả chồng bà - trong những lần như thế đủ để hiểu rằng đó là một lời trách khéo. Như chính lời bà nói, "có mặt" khi ta ở cùng những người khác là một điều tối quan trọng - và trong văn hóa BlackBerry cùng điện thoại di động của chúng ta, mọi người quá thường xuyên tỏ ra xa xôi, tách biệt và lơ đãng với những người ngay bên cạnh mình. Đó là một trong rất nhiều thứ mà tôi khâm phục ở Stella - điều đó cho thấy rằng bất chấp sự đề cao ngoại hình của bà, bà dường như thật sự thấu hiểu điều gì là quan trọng nhất.
"Con xin lỗi, Stella," tôi nói.
Tôi thấy có lỗi và xấu hổ bởi lời quở trách của bà, nhưng đồng thời lời bà nói đã có một hệ quả kỳ lạ là khiến tôi cảm thấy thực sự thuộc về gia đình này, như thể tôi là đứa con ruột của bà. Đó là cách bà đã đối xử với tôi nhiều năm qua, nhưng còn trở nên rõ ràng hơn khi Andy và tôi nên vợ nên chồng. Tôi nghĩ lại dịp Giáng sinh sau khi chúng tôi đính ước, khi bà vòng tay ôm tôi lúc chỉ có hai người và nói, "Ta sẽ không bao giờ cố gắng thay thế mẹ con, nhưng hãy biết rằng con giống như con gái thứ hai của ta vậy."
Đó là một lời tuyệt diệu. Stella luôn biết nó những lời tuyệt diệu - và quan trọng hơn, bao giờ cũng nói thực tâm mình.
Lúc này bà lắc đầu và mỉm cười như đã xí xóa cho tôi, nhưng tôi vẫn lắp bắp một lời giải thích. "Con hơi mệt một chút. Bọn con đã khởi hành rất sớm… và rồi… tất cả những món ăn tuyệt hảo này nữa chứ."
"Tất nhiên rồi, con yêu," Stella nói, chỉnh lại chiếc khăn lụa hoa văn thắt khéo léo quanh vòng cổ thiên nga của bà. Bà là người không bao giờ giữ sự ghét bỏ trong lòng, dù lớn hay bé, một phẩm chất bà không truyền lại được cho con gái của mình, người có thể giữ định kiến dai dẳng qua năm qua tháng đến mức khiến chúng tôi thực sự kinh ngạc.
Và cùng với nhận xét ấy, tôi kéo Leo ra khỏi đầu mình lần thứ một trăm trong ngày hôm nay, nỗ lực hết sức tập trung vào chủ đề tiếp theo của chúng tôi do ông Graham khơi mào về cái sân golf cải tiến tại câu lạc bộ. Nhưng sau khoảng ba phút với cuộc nói chuyện của bốn người đàn ông trong bàn về cú đánh trên một gậy, cú đánh dưới hai gậy và các cú hole- in- one(1), cùng sự thích thú say sưa lộ rõ của Margot cũng như mẹ cô, tôi lại bắt đầu vuột mất câu chuyện và bèn quyết định không thể đợi thêm một giây nào nữa. Tôi phải biết bằng được Leo muốn gì. Ngay lập tức.
Tim đập loạn xạ, tôi tự bào chữa cho mình và đi tới một hiệu quà tặng nhỏ sang trọng ngay trong tiệm ăn, nơi có phòng vệ sinh nữ. Giữ chặt chiếc ví trong bàn tay đẫm mồ hôi, tôi hoàn toàn kinh ngạc với chính mình, như thể tôi đang quan sát người đàn bà ngu ngốc trong phim kinh dị - kiểu người mà, khi nghe tiếng sục sạo giữa canh khuya, quyết định rằng rón rén nhón đôi chân trần trên sàn gỗ nặng trịch để tự điều tra sẽ thú vị hơn nhiều so với gọi cho 911. Dù sao, có thể không có một kẻ sát nhân dùng rìu nào đang ẩn nấp, nhưng chắc chắn vẫn có những mối hiểm nguy lộ rõ ở đây. Margot và Stella có thể, bất cứ lúc nào đó, bắt gặp hành động của tôi. Hoặc Andy có thể, lần đầu tiên trong đời, quyết định kiểm tra hóa đơn di động của tôi khi nó đến vào cuối tháng rồi tìm hiểu về kẻ sống ở Queens mà tôi đã đột ngột cảm thấy cần liên lạc ngay giữa bữa tối của gia đình chúng tôi ở Atlanta.
Nhưng bất chấp những nguy cơ rõ ràng như vậy, lúc này đây tôi vẫn ngớ ngẩn như thế, đứng trong một phòng vệ sinh công cộng, khẩn thiết cân nhắc liệu nên gọi lại cho Leo hay chỉ gửi tin nhắn thôi. Trong cảm giác giống như sự chiến thắng mang tính đạo đức, tôi quyết định soạn một tin nhắn nhanh bằng hai ngón tay cái thoăn thắt hăm hở. "Chào. Đã nhận tin nhắn của anh. Chuyện gì vậy?" Tôi bấm, nhấn nút gửi trước khi có thể thay đổi ý định hoặc sửa đi sửa lại, lựa chọn từ ngữ. Tôi nhắm mắt và lắc đầu.
Tôi cảm thấy trong lòng mình đồng hành cả giải thoát lẫn hoảng sợ, đúng kiểu mà một kẻ nghiện rượu đương nhiên cảm thấy sau khi tu hơi vodka đầu tiên, những cảm xúc mà một vài giây sau đó còn lớn hơn rất nhiều khi điện thoại của tôi kêu vang và sáng lên số của Leo. Tôi dừng lại ngay trước phòng vệ sinh, làm bộ ngưỡng mộ một món đồ gốm bày bán trong cửa hàng. Rồi tôi hít một hơi thật sâu và trả lời điện thoại.
"Chào!" Leo nói. "Anh đây. Vừa nhận được tin nhắn của em."
"Vâng," tôi nói, vừa rảo bước vừa căng thẳng liếc quanh. Giờ thì bên cạnh khả năng bị Margot và mẹ cô phát hiện, tôi còn có thể dễ dàng bắt gặp bất kỳ người đàn ông nào trong gia đình nếu người đó đi tới phòng vệ sinh nam ngay bên cạnh.
"Em thế nào?" Leo nói.
"Em khỏe," tôi đáp gọn. "Nhưng lúc này em thật sự không thể nói chuyện… Em đang ăn tối… Em chỉ… Em chỉ băn khoăn anh phải hỏi em điều gì?"
"À," Leo nói, ngừng lại, như thể để tạo ra kịch tính. "Đó là một câu chuyện dài."
Tôi thở hắt, nghĩ rằng, phải rồi, Ngài Đi- Thẳng- Vấn- Đề bỗng nhiên có cả một câu chuyện dài dành cho tôi.
"Nói em nghe vắn tắt vây," tôi nói, cảm thấy mong muốn đến tuyệt vọng nắm bắt được một manh mối nào đấy. Phải chăng nó vớ vẩn và được trù tính trước kiểu như một câu hỏi về chiếc camera của anh ta? Hay nó nghiêm túc kiểu như phải chăng tôi là tội đồ của một vụ gieo rắc bệnh lây lan qua đường tình dục mà anh ta đã mắc phải? Hay nó là chuyện gì đấy giữa hai mức độ đó?
Leo hắng giọng. "Ừm… chuyện là về công việc." anh ta nói. "Công việc của em."
Tôi không thể không mỉm cười. Rốt cuộc anh ta đã xem những bức ảnh của tôi. Tôi biết thế mà.
"Vâng?" tôi nói với sự phấn khởi tột độ trong khi treo ví vào cánh tay đẫm mồ hôi.
"Ừm… Như anh nói đấy, nó là một câu chuyện dài, nhưng…"
Tôi bước thêm vài bước nữa về phía khu hàng ăn, và thận trọng nhìn từ trong góc đó về phía khu ăn uống, nhận thấy gia đình mình vẫn đang yên vị. Đường dây im lặng ít nhất cũng thêm vài giậy nữa. Tôi trở lại với cảm giác an toàn, khoát tay một cái theo kiểu "tiếp tục đi nào". "Sao?"
Leo tiếp tục, "Anh có một vụ chụp chân dung tiềm năng cho em… nếu em có hứng thú… Em chụp chân dung phải không?"
"Vâng, đúng thế," tôi nói, nỗi tò mò trong tôi trỗi lên hết sức nhẹ nhàng. "Ai là đối tượng vậy?"
Tôi hỏi câu đó, nhưng hoàn toàn sẵn lòng làm cho anh ta thất vọng. Nói rằng tôi có hàng đống việc đã lên lịch cho nhiều tuần tới rồi. Rằng bây giờ tôi có một đại diện lo đặt lịch và thật sự không phải đi lượm lặt công việc linh tinh. Rằng tôi đã có thành tựu - có thể không phải hết sức lớn lao - nhưng cũng là lớn lao vừa đủ. Rất cảm ơn vì đã nghĩ đến tôi, nhưng không đâu, cảm ơn. Ồ, còn một chuyện nữa, Leo này? Phải. Có lẽ tốt hơn đừng gọi cho tôi nữa. Không những cảm xúc nặng nề nữa, được chứ? Vĩnh biệt.
Tôi sẽ bắn ào ào ra tất cả điều đó. Tôi có thể nếm được hương vị thỏa mãn rồi.
Thế rồi đúng lúc đó Leo hắng giọng và quẳng ra con át chủ bài. "Drake Watters," anh ta nói.
"Drake Watters?" tôi nói trong cảm giác kinh ngạc không tin nổi, hy vọng rằng anh ta đang nói đến một Drake Watters nào đó khác chứ không phải huyền thoại mười lần giành giải Grammy và vừa được đề cử giải Nobel Hòa Bình.
Nhưng mà, tất nhiên rồi, chỉ có một Drake.
Quả nhiên, Leo nói, "Phải," trong khi tôi đang phiêu du về những năm tháng trung học, nghĩ đến cách tôi diện chiếc T- shirt cổ vũ buổi hòa nhạc của Drake tới trường ít nhất mỗi lần một tuần, kết bộ với cái quần jean xắn ống bị tẩy bạc và xé rách một cách chủ tâm, cùng đôi giày Tretom dính đầy những biểu tượng hòa bình màu đen. Và mặc dù tôi không còn là fan cuồng của ông từ sau dạo đó, ông đương nhiên vẫn nằm trong danh sách đặc biệt "Những thần tượng tôi khao khát được chụp ảnh," cùng với Madona, Bill Clinton, Meryl Streep, Bruce Springsteen, Nữ hoàng Elizabeth, Sting, và cả George Cloony, mặc dù nhân vật này không thực sự cùng trường với những người kia và được xếp chung vào đây vì những lý do hoàn toàn nông nổi.
"Thế em nghĩ sao?" Leo nói với một thoáng tự mãn lộ liễu. "Em thích không?"
Tôi đá khẽ một tấm ván sàn, nghĩ rằng tôi ghét Leo nhử mồi tôi kiểu này. Tôi ghét bản thân mình mắc vào nó. Tôi thậm chí gần như ghét luôn cả Drake.
"Vâng," tôi nói, cảm thấy thất vọng, thua cuộc.
"Tuyệt," Leo nói. "Thế chúng ta sẽ nói cụ thể về chuyện này sau nhé?"
"Vâng," tôi lại nói.
"Sáng thứ Hai có tiện cho em?"
"Chắc vậy," tôi nói. "Thứ Hai em sẽ gọi cho anh."
Rồi tôi ngắt máy và quay về phía bàn, vừa nuôi dưỡng một bí mật mới tinh vừa giả vờ thích thú say sưa với chiếc bánh flan nhân nhục đậu khấu phủ đầy gia vị cùng những quả quất vàng tẩm đường của mình.
(1) Thuật ngữ trong golf, chỉ cú đánh mà bóng bay từ điểm phát bóng, tiếp đất và lăn thẳng một mạch vào lỗ bằng một cú đánh duy nhất của người chơi.