Lúc Lý Nhất Đồng đến đã thấy Ngụy Hi Hòa đang cắm cúi làm bài tập. Những lọn tóc mai ôm lấy gương mặt nhỏ xinh đẹp, môi nhỏ còn đang lẩm nhẩm công thức, trông rất nghiêm túc.
Lý Nhất Đồng ngồi nhìn Hi Hòa đến ngẩn người, ai nói là chỉ có đàn ông làm việc là đẹp trai nhất. Tiểu tiên nữ nhà mình làm bài tập cũng thật xinh đẹp, gương mặt thuần khiết này thật giống như mối tình đầu trong những bộ phim thanh xuân vườn trường.
Ngắm lâu rồi lại sinh ra buồn chán, Lý Nhất Đồng lay lay cánh tay cô:
“Hi Hòa, cậu không thấy buồn chán à? Mình chỉ cần nhìn những con số toán học này thôi cũng thấy đau đầu? Hay là chiều nay chúng mình đi xem bóng rổ đi?”
Đường Nha nhẹ nhàng nói:
“Nhưng mà, Đồng Đồng, bài tập hóa cậu còn chưa làm xong.”
Nhắc đến hóa, cô nàng lại nghệt mặt ra. Đồng Đồng nhìn cô bất lực: “Kẹo bông nhỏ, nghe mình nói này. Học tập phải kết hợp với vui chơi, không thì sẽ không tốt đâu. Vả lại, sân bóng rổ có rất nhiều soái ca đó, không đi sớm là hết chỗ. "
“Đi đi mà, Hi Hòa, mình không thích đi một mình đâu.”
Nhìn cô bạn nhỏ của mình năn nỉ ỉ ôi, cũng mủi lòng gật đầu đồng ý. Ngụy Hi Hòa buông bút xuống, cùng Lý Nhất Đồng xuống căng – tin ăn cơm trưa.
Trận bóng rổ diễn ra vào lúc ba giờ chiều. Khi hai người đến là hai rưỡi nhưng xung quanh sân đã kín chỗ. Tam trung là trường trung học trọng điểm cũng là trường trung học lớn nhất Thủ Đô, thường xuyên tổ chức giải bóng rổ cho học sinh toàn thành phố nên sân vận động của trường rất rộng, đủ chỗ chứa cho hàng nghìn người đến xem.
Không chỉ học sinh của Tam trung mà một số học sinh của trường khác đều đến đây xem, đặc biệt là con gái. Đám con gái đã chuẩn bị chỗ cho mình từ sớm, băng rôn, khẩu hiệu, giống như là họp fanclub thì đúng hơn. Ngụy Hi Hòa có hơi sợ hãi kéo tay Đồng Đồng, từ trước đến nay, cô rất ít khi đến nơi đông người: “Đồng Đồng, đông người quá, hay chúng ta về đi.”
“Azz. Cậu không phải sợ. Tớ đã sớm chiếm được chỗ ngồi rồi, bây giờ về là mất đó nha. Đa phần con gái hôm nay đến đây đâu phải xem bóng, là chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nam thần Tam trung – Sở Diên đó. Hôm nay là lớp mình đấu chung kết, cậu phải cổ vũ nam sinh lớp mình.”
Nói xong, Lý Nhất Đồng cầm băng rôn khẩu hiệu, không quên mua một chai nước vị đào cho cô bạn nhỏ. Nhìn dòng chữ trên băng rôn “10C7 cố lên, Sở Diên đẹp trai nhất” mà cô muốn câm nín. Đường Nha nhìn lên, khán đài, ừm, ai cũng cầm bảng hiệu như thế làm cô bớt xấu hổ.
Ba giờ chiều, trận bóng chính thức bắt đầu. So về lực lượng hai đội đều ngang tài ngang sức. Khi 10C2 cướp được bóng, các cầu thủ C7 cũng áp sát giành lại. Trận đấu càng ngày càng gay cấn, hết hiệp một tỉ số hai đội chênh lệch không quá nhiều. Ngụy Hi Hòa không hiểu bóng rổ cho lắm, nhưng nhìn những thiếu niên với thanh xuân đang rực cháy mà cảm thấy trong lòng cô nhiệt huyết dâng trào. Lão đại Sở Diên tuy ung dung đánh bóng nhưng chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp đổ đình đổ chùa kia cũng khiến bao thiếu nữ thần hồn điên đảo. Lý Nhất Đồng bên cạnh thầm than:
“Quả nhiên là nam sinh nắm giữ chỉ số nóng bỏng cao nhất Tam trung, chơi bóng thôi cũng soái khí ngút trời. Cậu biết không, chính vì poster của Sở Diên mà năm nay giải bóng rổ của trường mình đặc biệt đông người xem.”
Sở Diên cau mày nhàm chán, vốn hiệp hai định ra sân nhưng khi liếc mắt qua khán đài, cậu bỗng nhìn thấy bóng dáng xinh xắn của cô gái nhỏ. Cô gái ngồi gần hàng ghế đầu, khuôn mặt xinh đẹp, trên tay cầm băng rôn cổ vũ. Sở Diên khẽ nhếch môi cong lên một nụ cười tuyệt đẹp, rực sáng như ánh nắng của mặt trời ngày hạ. Trên khán đài là một trận thổn thức, tiếng la hét thất thanh của các cô gái đến cổ vũ.
Ngôn Hi Lạc cảm thấy Diên ca nhà mình chắc hẳn là sáng ra đường uống nhầm thuốc rồi. Mẹ nó, cười đẹp thế cho ai xem. Vào đầu hiệp hai, trận đấu diễn ra càng gây cấn hơn. Lão đại ở hiệp 1 vốn là đang nhàn nhã truyền bóng thì sang hiệp 2 lại như bị tiêm dopping, chơi bóng đặc biệt hoa mỹ.
Cậu dẫn bóng lừa qua ba người của đội bạn, đối diện với hai cầu thủ đội bạn, không chuyền bóng cho đồng đội mà tung người lên ném một đường ba điểm tuyệt đẹp vào rổ. Cả khán đài như bùng nổ, đều là tiếng hét thất thanh của đám con gái.
Nhưng sự thực chứng minh, đây mới chỉ là bắt đầu. Những phút giấy phút tiếp theo, rổ của đội bạn lại rung lên bần bật. Các nữ sinh đội bạn cũng hét lên, dường như các cô nàng quên mình cổ vũ cho ai. Ngụy Hi Hòa dù cách xa nhưng vẫn thấy rõ bóng dáng của cậu trên sân. Bởi dù ở đâu, cậu vẫn là người nổi bật nhất.
Chàng thiếu niên ấy tỏa ra hào quang rực rỡ, mồ hôi ướt đẫm áo đấu, từng giọt đọng lại trên sống mũi dài thẳng tắp, trên khuôn mặt đẹp không góc chết. Thiếu niên ấy kiêu ngạo như vậy, tỏa sáng như vậy, là giấc mộng thanh xuân của biết bao thiếu nữ mới lớn.
Ngôn Hi Lạc nhìn thấy soái khí của lão đại bắn ra ngợp trời, không khỏi cảm thấy kì lạ. Mẹ kiếp, không hiểu sao hôm nay cậu cảm thấy lão đại chơi bóng đặc biệt lả lơi, đỏm dáng. Vốn hai đội đang ở vị trí cân bằng nhưng không biết Sở Diên bị chập dây thần kinh nào, quần cho đội bạn thừa sống thiếu chết.
Mẹ nó, chơi bóng thôi mà, có cần phải liều mạng đến thế hay không. Mặt Ngôn Hi Lạc nghệt ra, các đối thủ 10C2 thì thầm than hôm nay đúng là xui xẻo. Kết thúc trận đấu, 10C7 chiến thắng với tỉ số áp đảo.