Yêu Nhầm Ánh Trăng

Chương 19



Qua vài ngày ngồi cùng bàn với Sở Diên, Ngụy Hi Hòa cảm thấy người này, cũng không đến nỗi nào. Ngoài thời gian lên lớp để chơi game, đa phần cậu ấy đều ngủ, thi thoảng lại hay trêu trọc cô.

Ngụy Hi Hòa đặt bút, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì cũng làm xong bài tập toán.

Nhìn sang bên cạnh, thấy thiếu niên còn say giấc, Ngụy Hi Hòa mới có dịp nhìn kĩ cậu. Sở Diên là người có khí chất vương giả từ trong xương cốt, cả người luôn toát ra vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo khiến người khác phải ngước nhìn.

Khuôn mặt cậu tinh xảo, đường nét hài hòa, vừa có chút lạnh lùng nghiêm nghị, lại thêm chút ấm áp, non nớt của thiếu niên mới lớn. Làn da trắng như sứ, môi mỏng bạc tình, sống mũi cao thẳng.

Đôi khi, Ngụy Hi Hòa cảm thấy thật ghen tỵ, tạo hóa thật bất công, sinh ra đã ưu ái cho cậu một vỏ bọc đẹp hoàn mỹ. Thiếu niên khi ngủ rất ngoan ngoãn, rất an tĩnh khác xa vẻ lưu manh, bất cần thường ngày của cậu.
Ngụy Hi Hòa ngắm đến ngẩn người, bất giác đưa tay, muốn sờ tóc cậu. Chỉ thấy khóe miệng của thiếu niên khẽ nhếch lên, đột ngột tỉnh dậy áp sát cô. Bàn tay Ngụy Hi Hòa chạm vào má cậu, cảm xúc mềm mại như tơ khiến cô đỏ mặt. Đôi mắt cậu mở lớn ngập tràn ý cười:

"Muốn sờ sao, bạn học nhỏ?"

Ngụy Hi Hòa giống như đứa trẻ ăn trộm bị bắt quả tang, nhanh chóng thu tay về.

"Sở Diên, tôi, tôi không phải cố ý đâu."

Thế nhưng, dường như là cô đã vô tình trêu chọc Sở Diên rồi. Thiếu niên dường như đã tỉnh hẳn, cậu cầm tay cô không buông, ánh mắt tà tứ nhìn cô:

"Thích sờ như vậy? Ngụy Hi Hòa, chỉ cần cậu làm bạn gái tôi, muốn sờ đâu cũng được."

Ngụy Hi Hòa nhìn cậu, ánh mắt như van lơn, con người này sao có thể vô sỉ như thế được chứ.

"Sở Diên, cậu nói nhỏ tiếng một chút được không? Bây giờ còn trong lớp học mà."
Sở Diên nhìn vành tai cô đỏ bừng, tiếng cười trầm thấp, cũng thôi không trêu chọc cô nữa.

Bạn học nhỏ rất hay xấu hổ nha.

Lý Nhất Đồng quay xuống, vừa hay bắt gặp cảnh Ngụy Hi Hòa sờ má Sở Diên. Cô nàng nhanh chóng quay lên, trong lòng hưng phấn, dường như cô vừa phát hiện ra một bí mật to lớn lắm.

Mẹ ơi, hai người này, chắc chắn có gian tình.

Sau khi kết thúc tiết học, lớp trưởng nhắc hai người:

"Sở Diên, Hi Hòa, thầy Từ gọi hai người lên văn phòng có việc."

Ngụy Hi Hòa ngạc nhiên, còn Sở Diên thì bình thản, việc cậu bị gọi lên văn phòng là chuyện bình thường như cơm bữa.

Hai bóng dáng một cao một thấp cùng nhau đi đến văn phòng.

Đến văn phòng, cả hai người đi vào trong văn phòng. Thầy Từ nhìn Ngụy Hi Hòa, khuôn mặt hòa ái:

"Ngụy Hi Hòa, thành tích thi của em lần này thực sự rất tốt, là hạt giống tiềm năng của trường. Nghe nói điểm Anh của em đạt điểm tuyệt đối, phần luận văn được cô giáo Nghê khen hết lời. Trường mình sẽ có 3 suất tham gia thi tiếng Anh toàn quốc, có cơ hội nhận được học bổng của Oxford, em có muốn tham gia không?"
Ngụy Hi Hòa cúi đầu đắn đo:

"Thầy, thầy để em suy nghĩ đã."

"Được rồi. Em cứ về suy nghĩ đi. Đây là một cơ hội tốt, nếu không chọn du học thì đây cũng là lợi thế để em thi vào các trường đại học tốt."

Nói xong, thầy Từ lại quay sang nhìn Sở Diên. Mỗi khi nhìn cậu, ông hận không thể uống thêm vài viên thuốc trợ tim:

"Sở Diên, rốt cuộc cậu có muốn học không hả? Thành tích bết bát thì thôi đi, lại còn đánh nhau gây chuyện, tháng trước có phải cậu đi xe phân khối lớn vào trường đúng không hả?"

Sở Diên làm như không biết gì, đối với cơn giận của thầy Từ, thiếu niên vẫn giữ thái độ kiêu ngạo, bất cần:

"Lão Từ, xe cũng không phải của em mà. Là của Ngôn Hi Lạc, là cậu ta lái vào trường."

Nhắc tới đám gấu con này, thầy Từ lại cảm thấy đầu mình bốc khói. Cả một đám phú nhị đại, mắng không được, đánh không xong, lại càng không được đuổi học, suốt ngày chỉ biết nghịch ngợm phá phách khiến ông đau đầu.

Ông nhìn Sở Diên, đáy lòng không khỏi tức giận:

"Em nhìn lại mình đi? Cùng là học sinh, cùng chung một lớp, tại sao cậu ấy lại ngoan ngoãn, học tốt như vậy? Ngụy Hi Hòa đứng thứ ba từ trên xuống, còn em thì đứng thứ ba từ dưới lên. Sở Diên, em có biết xấu hổ không hả?"

"Em phải noi gương bạn, học tập Ngụy Hi Hòa biết không?"

Thầy Từ nói tràng giang đại hải, nói đến nước miếng phun đầy đất khiến Ngụy Hi Hòa ở một bên nghe cũng đỏ bừng mặt vì thẹn thùng. Sở Diên nhàm chán, nghe câu được câu không, nhìn sang bạn học nhỏ Ngụy Hi Hòa, trong lòng không khỏi ngứa ngáy muốn tìm cách trêu chọc cô.

"Thầy Từ nói đúng, bạn học nhỏ vô cùng ngoan ngoãn, thành tích còn đặc biệt tốt."

"Em đúng là nên học hỏi bạn học Ngụy Hi Hòa."

Giọng thiếu niên trở lên hòa nhã, ba chữ" bạn học nhỏ" còn đặc biệt nhấn mạnh, giống như đang trêu ghẹo ai đó.

Thấy vành tai cô ửng đỏ như mặt trời mọc, Sở Diên càng đứng sát cô hơn. Hơi thở của thiếu niên như phảng phất bên tai, hòa cùng hương bạc hà thanh mát trên người cậu khiến Ngụy Hi Hòa cảm thấy chân mình mềm nhũn. Cô thực sự không muốn ở đây thêm một phút giây nào nữa.

Thầy Từ nghe cậu nói vậy thì giật mình, hiếm khi nào thấy cậu ngoan ngoãn, nghe lời như vậy.

"Sở Diên, em đã biết mình sai ở đâu chưa?"

Thiếu niên liếʍ khóe môi, ánh mắt cậu vẫn không rời cô gái nhỏ bên cạnh cậu.

"Lão Từ à, thầy nói em sai cái gì thì em sai

cái đó."

Thầy Từ cảm thấy tức ngực, nhanh chóng đuổi hai người về, chỉ sợ thiếu niên nói thêm một câu nữa, ông sẽ bị tên lưu manh chọc tức chết mất.

Ngụy Hi Hòa cùng Sở Diên cùng nhau về lớp. Làn gió khẽ thổi qua làm bay vạt áo sơ mi trắng của thiếu niên, mái tóc đen, khuôn mặt tinh xảo tựa với những đường nét tinh tế dần trở nên nhu hòa, khác hẳn vẻ lưu manh hư hỏng của cậu thường ngày.

"Ngụy Hi Hòa?"

"Hửm?"

Cô quay lại nhìn cậu, ánh mắt thiếu niên rực sáng như chứa cả bầu trời sao trong đáy mắt:

"Ngụy Hi Hòa, thích tôi thêm chút nào chưa?"

Cô gái nhỏ nhìn anh nghiêm túc nói:

"Sở Diên, chúng ta là học sinh không được yêu đương sớm. Cậu đừng có suốt ngày nghĩ đến chuyện này được không?"

"Chúng ta nhanh về lớp đi, cô giáo còn đang chờ."

Nhìn Ngụy Hi Hòa trốn tránh như vậy, tính cường hào ác bá trong lòng Sở Diên lại trỗi dậy. Cậu nắm tay cô, nhốt cô vào góc tường. Sở Diên cúi đầu, ánh mắt càn rỡ mà nóng bỏng nhìn cô gái nhỏ mềm mại trong l*иg ngực, thật muốn làm cô khóc.

"Sao lại không nói gì nữa rồi? Bạn học nhỏ, sợ đến thế cơ à?"

Quả thực là Ngụy Hi Hòa bị hành động của cậu sợ đến mặt mày trắng bệch, lỡ như có giáo viên và bạn học đi qua, cô có trăm cái miệng cũng không giải thích được.

Ngụy Hi Hòa muốn đẩy anh ra, thế nhưng, thiếu niên thân hình cao lớn đứng đó, cô làm thế nào cũng không được. Cô thực sự muốn khóc rồi.

"Sở Diên, cậu đừng đùa nữa mà."

Sở Diên bật cười, nhìn vành mắt cô hồng hồng, lúc này mới thả cô ra:

"Tôi không đùa, Ngụy Hi Hòa. Tôi thích cậu đều là thật."

"Nếu tôi học hành chăm chỉ, cậu có thể thích tôi thêm một chút không?"

Ngụy Hi Hòa không trả lời. Đúng lúc đó, cô giáo Nghê từ văn phòng bước ra. Thấy bóng của cô, Ngụy Hi Hòa giống như con thỏ, nhanh chóng thoát khỏi móng vuốt của cậu mà chạy về lớp.

Sở Diên nhìn theo bóng dáng chạy bán sống bán chết của cô mà âm thầm cười, bạn học nhỏ Ngụy Hi Hòa, thật ngọt muốn mạng cậu mà.