Buổi tối hôm đó, khi Ngụy Hi Hòa cùng Vương Nhất Đồng vừa mới đi từ căng tin về đã thấy đồ đạc trong phòng đã bừa bộn, chỗ ngủ của cô nàng và Ngụy Hi Hòa bị lục lọi vương vãi khắp sàn nhà.
Bên kia, đã thấy Từ Mộng sắc mặt hằm hằm tức giận nhìn hai người. Nếu ánh mắt ấy có thể gϊếŧ người thì hai người đã bị chém thành trăm mảnh.
Lý Nhất Đồng thấy vậy thì lửa giận ngập trời, ba máu sáu cơn đến trước mặt Từ Mộng mà chất vấn:
"Mẹ kiếp, Từ Mộng, là cậu làm đúng không? Cậu có ý gì?"
Từ Mộng cũng không kém cạnh, hếch mặt liếc nhìn Ngụy Hi Hòa khinh bỉ:
"Có ý gì à? Lý Nhất Đồng, cậu phải hỏi bạn tốt của cậu đã. Cậu ta ấy vậy lại dám lấy trộm sợi dây chuyền của tôi. Tôi bị mất lúc trưa, tìm được ở tủ quần áo của cậu ta."
"Cậu nói xem, không cậu ta lấy thì ai lấy. Chẳng nhẽ dây chuyền của tôi biết mọc chân, tự tìm đến chỗ của cậu ta à?" Cả Ngụy Hi Hòa và Lý Nhất Đồng đều bị chuyện này làm kinh ngạc. Sợi dây chuyền này của Từ Mộng có cách đây một tháng, là món đồ mà cô ta vô cùng trân quý. Nghe nói là sợi dây truyền này là của một thương hiệu lớn nổi tiếng, được ba của Từ Mộng đặt ở Pháp rất lâu, giá trị không dưới 50 vạn.
Mẹ ơi, 50 vạn, hơn cả tiền lương một năm của mẹ Lý Nhất Đồng.
Ngụy Hi Hòa nhìn Từ Mộng, nhíu mày khẳng định:
"Tôi không hề lấy cắp sợi dây chuyền của cậu."
"Đúng đó, cậu ấy ở với tôi cả ngày, sao có thể lấy cắp chiếc dây chuyền của cậu được?"
Lý Nhất Đồng biết chuyện này tuyệt đối không phải Ngụy Hi Hòa làm. Ánh mắt cô nàng chuyển qua nhìn Từ Mộng ngờ vực:
"Từ Mộng, không phải cậu định gắp lửa bỏ tay người, đổ vạ chuyện này cho chúng tôi chứ?" Từ Mộng tức giận mà bật cười:
"Hai người đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. Nhân chứng vật chứng đầy đủ như vậy, các cậu còn định chối à?"
"Ngụy Hi Hòa, Lý Nhất Đồng, tôi đã gọi giáo quan lên rồi. Chuyện này tôi nhất định sẽ không để yên đâu."
Bị bạn học xung quanh chỉ chỏ, Lý Nhất Đồng uất đến tận họng, cô nàng định lên tiếng cãi nhau tay đôi với Từ Mộng thì bị Ngụy Hi Hòa ngăn lại. Cô nhìn chiếc dây chuyền trên tay Từ Mộng, nghi ngờ hỏi:
"Cậu chắc chắn sợi dây chuyền của cậu là độc nhất vô nhị, không có cái thứ hai sao?"
Nghe Ngụy Hi Hòa nói vậy, cô ta thoáng giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
Từ Mộng liếc nhìn Ngụy Hi Hòa, nhìn cô ăn mặc bình thường như vậy, liền tỏ ra khinh thường.
"Cậu đừng nói với tôi là chiếc dây chuyền này là của cậu nhé? Loại người mạt hạng như cậu, có thể mua được chiếc dây chuyền này sao? Tôi nói cho cậu biết, dù nhà cậu có làm cả một năm cũng chưa chắc mua được chiếc dây chuyền này đâu." Sau lưng Từ Mộng, mấy người bạn thân của cô ta đều nhìn hai người bằng ánh mắt khinh bỉ. Bọn họ đều là chị em thân thiết của Từ Mộng, đương nhiên biết gia đình của cô ta khá giả đến mức nào. Lúc nào đến lớp cũng đều toàn là đồ hiệu, bọn con gái nhìn đến phát thèm.
Nhìn lại Ngụy Hi Hòa, dù xinh đẹp động lòng người nhưng chưa bao giờ thấy cô ăn mặc thời thượng, bọn họ dĩ tưởng cô nghèo hèn mà sinh ra thói ăn cắp. Người ta thường nói vật họp theo loài, quả không sai.
Mấy phòng bên cạnh nghe thấy cãi nhau to cũng hóng hớt ra xem, không ngừng thì thầm to nhỏ, bàn tán xôn xao. Đúng lúc đó, giáo quan Vương xuất hiện ở cửa phòng, lớn tiếng hỏi:
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Từ Mộng thấy giáo quan đến nhanh nhảu kể hết đầu đuôi sự việc, còn không quên thêm mắm dặm muối, khiến Lý Nhất Đồng đứng một bên nghe chỉ muốn xông lên đánh cho Từ Mộng một trận.
Giáo quan Vương nghe vậy, ánh mắt không khỏi nghi ngờ nhìn Ngụy Hi Hòa. Cô gái nhỏ nhìn có vẻ ngoan ngoãn lại làm ra việc như thế này.
"Có thật như vậy không, Ngụy Hi Hòa?"
Cô kiên định nhìn giáo quan Vương, ánh mắt trong suốt không một tia tạp niệm:
"Sợi dây chuyền đó là của em, em có thể chứng minh."
Câu nói của Ngụy Hi Hòa không những khiến giáo quan Vương giật mình mà cả Lý Nhất Đồng cũng kinh ngạc. Từ Mộng chỉ cảm thấy cô cãi láo già mồm, không khỏi châm chọc:
"Chiếc dây chuyền này của cậu, Ngụy Hi Hòa, cậu cũng thật biết nói khoác. Vậy tôi xem, cậu lấy gì chứng minh?"
Ngụy Hi Hòa nhìn cô ta, rồi lại nhìn sợi dây chuyền trên tay giáo quan Vương, cười nhẹ. Nụ cười của cô mười phần tự tin, giống như thắng thua đã được định sẵn.
"Giáo quan Vương, đằng sau mặt dây chuyền có tên viết tắt của em và ngày sinh, NHH, 23-7."
"Dây chuyền này là của dì nhỏ em tặng em hai tháng trước, nếu giáo quan cần, em có thể gọi cho dì em xin lại hóa đơn ở tiệm trang sức chụp lại ạ."
Phong thái tự tin, ung dung này khiến cho giáo quan Vương không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm. Ông lật lại, nhìn mặt sau dây chuyền, quả nhiên là y như lời cô nói. Chuyện đến nước này, đúng sai, trắng đen ai cũng có thể nhận rõ.
Từ Mộng sắc mặt trắng bệch, từ khi vào phòng đến giờ, Ngụy Hi Hòa cũng chưa chạm vào sợi dây này lần nào? Không phải Ngụy Hi Hòa lấy, vậy sợi dây chuyền của cô ta ở đâu?
Cô ta vốn tưởng Ngụy Hi Hòa là loại con gái nhà nghèo, có chút nhan sắc, ham vật chất nên mới. Nhưng thật không ngờ.
Đang lúc mọi người hoang mang không biết nên làm gì thì từ phía ngoài, giọng của bạn thân cô ta vang lên:
"Mộng Mộng, đây có phải dây chuyền của cậu không? Buổi trưa cậu tháo ra, quên ở bồn rửa mặt khu C, may mà có người lớp mình nhặt được, nhờ mình trả cậu."
Khuôn mặt Từ Mộng mừng như bắt được vàng, vội vàng nhìn lại chiếc dây chuyền trong tay bạn thân. Quả thực, hai chiếc dây chuyền quá giống nhau, nếu không phải Ngụy Hi Hòa nói rõ, có lẽ bây giờ cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tiếng oan.
Giáo quan Vương thấy tình hình đã ổn định, trả lại chiếc dây chuyền cho Ngụy Hi Hòa rồi lên tiếng:
"Sự việc cũng rõ rồi, nếu chỉ là hiểu lầm thì thôi vậy, bỏ qua cho bạn nhé."
"Đúng vậy, nếu không phải hai người lấy thì thôi."
Lý Nhất Đồng vốn đã uất đến tận cổ, lại nhìn cái thái độ dửng dưng coi như không có chuyện gì xảy ra của Từ Mộng, lửa giận bùng nổ như muốn đốt cháy cả căn phòng.
"Từ Mộng, cậu nói dễ nghe quá nhỉ? Bọn tôi vừa vào phòng, cậu đã vu oan, mắng nhiếc chúng tôi là ăn cắp? Đồ đạc của tôi cũng bị cậu lục tung lên."
"Bây giờ đến một câu xin lỗi cậu cũng không nói, còn muốn chúng tôi bỏ qua. Nực cười, trên đời làm gì có chuyện dễ nghe như vậy. Nếu hôm nay cậu không xin lỗi thì không xong với tôi đâu."
Tính của Lý Nhất Đồng nóng nảy, Từ Mộng lại ương bướng, nhất quyết không chịu thua trước đối thủ không đội trời chung này. Giáo quan Vương nhìn căn phòng, thấy đồ đạc trên giường của hai cô gái vương vãi khắp nơi, cau mày khó chịu.
"Đã làm sai thì nên nhận lỗi. Em xin lỗi rồi dọn dẹp giường lại cho hai bạn ấy đi. Chuyện này cũng do em mà ra."
Cuối cùng, trước áp lực của giáo quan Vương và ánh nhìn chỉ trích các bạn học xung quanh, Từ Mộng mới uất ức xin lỗi hai người. Vành mắt cô ta đỏ hoe, trước khi đi ra cửa, không quên lườm hai người một cái.
Đời này cô ta chưa bao giờ chịu sỉ nhục như vậy.
Lý Nhất Đồng chứng kiến cảnh này thì càng sôi máu hơn, lại định ra cãi nhau tay đôi với cô ta một trận:
"Cậu xem, rõ ràng chúng ta mới là người bị hại mà,cứ như chúng ta bắt nạt cô ta vậy."
Ngụy Hi Hòa giữ tay cô, lắc đầu khuyên nhủ:
"Thôi bỏ đi, đừng chấp cậu ấy làm gì. Cậu ta cũng bị mất đồ lên mới vậy."