Yêu Nhầm Ánh Trăng

Chương 26: Muốn giấu ánh trăng đi



Ngụy Hi Hòa đợi mãi không thấy Ngụy Hoài Nam quay về, thời gian trôi qua, Ngụy Hi Hòa không nhịn được mà muốn đi vệ sinh.

Hành lang Sở gia quanh co bao trùm những ngọn đèn vàng ấm áp, cả hoa viên bao phủ rực rỡ bởi các loài hoa quý.

Vừa bước ra khỏi cửa, ngoài trời chợt đổ cơn mưa. Cơn mưa tầm tã kéo dài, mang theo hơi lạnh lan tỏa khắp không gian. Ngụy Hi Hòa rùng mình, cảm giác lạnh lẽo bao trùm cả người khiến bước chân của cô không tự chủ mà nhanh hơn.

Chiếc váy công chúa bồng bềnh cùng đôi giày cao gót trở thành vật cản khó khăn đối với cô. Vì đi vội, Ngụy Hi Hòa không may giẫm vào đuôi váy khiến vấp ngã.

Ngụy Hi Hòa chịu đựng cảm giác đau đớn nơi cổ chân cố gắng đứng dậy. Cô dựa vào tường lê lết từng bước về phía trước.

Đúng lúc đó, phía cuối hành lang xuất hiện bóng dáng của một cô gái.

Chiếc váy dạ hội trắng tinh thanh nhã, lấp lánh những viên pha lê. Mái tóc đen uốn xoăn xõa tung, khuôn mặt cô ấy trong trẻo như sương sớm ban mai, tinh khiết như tuyết đầu mùa.

Ánh mắt tĩnh lặng, cả người tỏa ra khí chất thanh lạnh, cốt cách như hoa mai trong tuyết, là một mỹ nhân mềm mại.

Hàn Tuyết nhìn cô, ánh mắt nhu hòa mà lo lắng:

“Ngụy Hi Hòa, cậu không sao chứ?”

Ngụy Hi Hòa ngẩng lên, hóa ra là Hàn Tuyết, nhẹ nhàng đáp lời:

“Mình không sao đâu.”

Hàn Tuyết dìu cô lên bậc thang, vén tà váy thướt tha, đã thấy cổ chân của Ngụy Hi Hòa đỏ mọng, sưng tấy từ bao giờ.

“Cậu bị trẹo chân rồi, đừng cố đi nữa, không sẽ càng đau hơn đấy. Cậu ngồi ở đây, tôi đi gọi người giúp cậu.”

“Hàn Tuyết, cảm ơn cậu.”

Hàn Tuyết nhìn cô mỉm cười:

“Không có gì. Cậu ngồi đây chờ tôi một lát.”

Nói xong, Hàn Tuyết rời đi mất, để lại Ngụy Hi Hòa một mình ngoài trên bậc thang. Cô nhìn đôi giày lấp lánh ánh bạc bên cạnh, hối hận không thôi, quả nhiên thứ càng đẹp lại càng khó đi.

Sở Diên ở trong phòng, đợi mãi mà không thấy cô gái nhỏ trở lại, trong lòng lo lắng không thôi. Cậu bèn đi về phía hành lang, tìm Ngụy Hi Hòa.

Dưới bóng đèn hoa lệ, tinh xảo, Sở Diên nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi thu mình một góc, ánh mắt xa xăm nhìn về phía màn mưa mù mịt.

Cơn mưa lớn ngoài kia không dấu hiệu dừng, cô gái cứ ngồi đó, tựa như một nàng công chúa lạc trong hoa viên.

Bỗng nhiên, một chiếc áo khoác bao trùm lên người cô, mang theo hơi ấm cùng hương bạc hà thanh mát. Sở Diên bước đến bên cô, nhẹ giọng:

“Ngụy Hi Hòa, sao cậu lại ngồi đây?”

Ngụy Hi Hòa ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Sở Diên:

“Sở Diên, tôi, tôi bị trẹo chân rồi.”

Cậu nhìn xuống, quả nhiên là dưới tà váy dài ẩn một đôi chân trần xinh đẹp. Làn da cô trắng ngần, nhìn rõ thấy những mạch máu li ti, mắt cá chân sưng to đến đáng thương, một số chỗ còn bị giày cao gót làm trầy da.

“Ngụy Hi Hòa, cậu có bị ngốc không hả? Không biết đi giày cao gót mà vẫn đi à?”

Ngụy Hi Hòa ngây ngốc nhìn cậu, trong lòng cô có chút ấm áp:

“Thím Thẩm nói, váy công chúa phải đi với giày cao gót mới đẹp. Tôi thấy ai cũng đi vậy mà?”

Sở Diên thật hết nói nổi cô. Cậu mắt cá chân đang sưng đỏ, không nhịn được mà đau lòng:

“Ai nói là đi giày cao gót mới đẹp? Còn mặc váy công chúa, xấu chết đi được.”

Ngụy Hi Hòa không phục, cúi đầu, cũng không thèm đáp lời cậu.

Thiếu niên ngồi xuống, nhẹ nhàng nâng bàn chân của cô, giống như nâng vật báu quý giá nhất của thế gian. Da thịt mềm mịn, trong tim Sở Diên như có một dòng điện xẹt qua. Ngụy Hi Hòa rụt chân về, ngượng ngùng:

“Sở Diên, cậu định làm gì?”

“Bạn học nhỏ, ngoan ngoãn chịu đựng chút nhé.”

Nói xong, cậu nắm lấy cổ chân bé nhỏ, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, các khớp xương đã trở lại đúng vị trí. Sở Diên nhìn lên, đã thấy vành mắt cô đỏ hoe, đôi môi cắn vào nhau đến trắng bệch.

“Đau lắm sao?”

Ngụy Hi Hòa không nói, chỉ lặng lẽ gật đầu. Bả vai nhỏ run rẩy, búi tóc lòa xòa, để lộ xương quai xanh mềm mại. Khuôn mặt nhỏ đáng thương, rưng rưng lệ, cả người thiếu nữ như tỏa ra sự mê hoặc chết người.

Sở Diên ánh mắt rời xuống dưới, yết hầu khẽ động. Nhìn tiểu tiên nữ như thế này, cậu chỉ muốn ôm cô vào lòng, hung hăng bắt nạt cô. Ngụy Hi Hòa giống như ánh trăng sáng trên cao, khiến người lòng cậu không khỏi vương vấn.

Mà cậu, chỉ muốn giấu ánh trăng đi, cất làm của riêng mình. Thiếu niên ổn định lại tâm trạng, chỉ là vành tai cậu đỏ ửng như ráng chiều.

Ngụy Hi Hòa đứng dậy, qủa nhiên chân cô cũng đã đỡ hơn nhiều. Vừa định thử đi hai bước, cổ tay của cô đã bị người ta nắm chặt.

“Chân cậu bị như thế này rồi mà còn muốn đi?”

Cô quay lại nhìn cậu bằng ánh mắt nghi hoặc.

Thiếu niên ngồi xuống, áo sơ mi trắng bao trọn thân hình cao lớn của cậu.

“Lên đi, ông đây cõng cậu?”

Ngụy Hi Hòa lắc đầu từ chối:

“Không cần đâu, tôi tự đi được.”

Sở Diên thấy cô bướng bỉnh như vậy, giở giọng điệu uy hiếp. Mắt phượng nheo lại, cả người cậu áp sát gần Ngụy Hi Hòa. Khoảng cách gần như vậy, cô thấy được hình bóng của mình trong ánh mắt mê hoặc kia:

“Nếu cậu không lên, ông đây chỉ đành bế cậu vào kia vậu.”

“Vậy đến gần cửa, cậu thả tôi xuống là được rồi.”

Sở Diên nghe cô nói vậy thì bật cười, sợ dính líu đến cậu thế cơ à?

Thiếu nữ nhắc nhẹ tà váy, ôm lấy cổ thiếu niên, cả người dựa vào tấm lưng ấm áp của cậu. Sở Diên cõng cô qua từng dãy hành lang, thiếu nữ trên lưng rất nhẹ, cũng rất mềm mại.

Hơi thở của cô như quẩn quanh bên tai cậu, cả người cô tỏa ra mùi hương thơm dịu nhẹ, ngọt ngào như sữa. Trong tim cậu giống như có sợi lông vũ vừa sượt qua, có chút rung động.

Nếu có thể, Sở Diên thật muốn con đường này trở lên dài ra, để cậu được ôm cô mãi.

Ngụy Hoài Nam mới đi một lát, quay trở lại đã không thấy Ngụy Hi Hòa đâu. Trong lòng cậu lo lắng không thôi, vừa bước ra ngoài cửa thì gặp đám người Hàn Tuyết và bọn Phương Thành cũng đi ra.

Qua một dãy hành lang thì bắt gặp Sở Diên đang cõng tiểu tiên nữ. Dưới ánh đèn hành lang mờ ảo, chàng trai cõng cô gái trên lưng, khuôn mặt cậu dịu dàng ấm áp như gió xuân, đẹp đến nao lòng người.

Ngụy Hoài Nam nhìn thấy Ngụy Hi Hòa, vội vàng bước đến:

“Chị, chị không sao chứ? Sao lại ra nông nỗi thế này?”

Sở Diên thả Ngụy Hi Hòa xuống, cô khập khiễng bước về phía cậu chàng:

“Chị không sao cả, chỉ bị trẹo chân một chút thôi. Em đừng lo lắng.”

“Không được, để em cõng chị ra xe nhé.”

Cơn mưa chưa tạnh hẳn, chỉ lất phất mấy hạt nhỏ bay ngoài trời. Chẳng biết Sở Diên tìm đâu ra một chiếc ô trong suốt, đưa cho Ngụy Hi Hòa:

“Cậu cầm lấy kẻo ướt.”

Ngụy Hi Hòa chưa kịp lên cảm ơn tiếng thì Ngụy Hoài Nam đã tiến lên đoạt lấy. Cậu chàng cởi chiếc áo vét đen của Sở Diên xuống, thay bằng chiếc áo trắng của mình. Ngụy Hoài Nam nhìn Sở Diên, ánh mắt lóe lên tia phòng bị nhưng không quên phép lịch sự, nói cảm ơn:

“Sở Diên, hôm nay cám ơn anh đã giúp chị tôi. Lần sau những chuyện như vậy, không cần phiền đến anh, tôi sẽ lo cho chị tôi.”

Nói xong, cậu chàng cõng Ngụy Hi Hòa đi mất, không thèm để lại cho Sở Diên một ánh nhìn.

Ngôn Hi Lạc đứng một bên, nhìn thái độ của Ngụy Hoài Nam mà đăm chiêu:

“Lão đại, không phải cậu lại đắc tội vị em rể tương lai này rồi chứ?”

Phương Thành cũng không cảm thấy lạ, người như lão đại bọn họ, cả đám con trai ở đại viện, ai chả từng bị cậu cho ăn đòn.

Nhưng lúc thằng nhóc Ngụy Hoài Nam nhìn Sở Diên, thái độ này, có vẻ như thù oán có hơi sâu đậm.

Sở Diên cũng nghĩ mãi không ra, cậu có bắt nạt Ngụy Hoài Nam sao?

Thế nhưng, đến bóng dáng yêu kiều của cô gái, tâm trạng không khỏi cảm thấy vui vẻ:

“Đánh cũng đánh rồi. Người ta nói không đánh không quen biết mà.”

“Sớm muộn gì chúng tôi cũng trở thành người một nhà, cần gì so đo mấy chuyện vặt vãnh đó.”

Ngôn Hi Lạc và Phương Thành nghe cậu nói thì trợn tròn mắt, trong lòng âm thầm gào thét.

Mẹ nó, lão đại à, đây là lời của người nói sao?

Cậu tự xem lại mình đi. Chưa bước vào cửa đã tẩn em trai người ta một trận, cửa lớn nhà họ Ngụy, liệu cậu có bước qua nổi không?