Ngụy Hi Hòa và Sở Diên đã trở thành bạn cùng bàn. Từ lúc lão đại chuyển chỗ, Ngôn Hi Lạc thấy Sở Diên chăm đi học hơn, không hút thuốc, không gây sự tuy có thi thoảng đến muộn nhưng ít ra lại không trốn học.
Quả thực là người có tình yêu có khác, thực chọc mù mặt chó độc thân bọn họ. Ngôn Hi Lạc vỗ vai Phương Thành, ánh mắt như oán phụ mà nhìn phía trên kêu gào:
“Lão đại thay đổi rồi, lão đại không cần chúng ta nữa rồi.”
Vừa mới yên được một lúc, Ngôn Hi Lạc đã thấy Phương Thành và Lý Nhất Đồng bàn trên đang chí chóe cãi nhau. Hai người giống như sao hỏa va vào trái đất, chỉ mới một hôm thôi mà bọn họ đã đánh nhau đến người sống ta chết. Lý Nhất Đồng phồng má, quát:
“Phương Thành, con mẹ nó, cậu lại lấn sang vạch. Cậu có tin là chỉ một lần nữa thôi là bà đây cho cậu sang tây thiên gặp phật tổ như lai không hả?”
Phương Thành cũng không phải dạng vừa, cãi lại:
“Bà cô của tôi ơi, thời đại nào mà còn chia vạch nữa. Lão tử chân dài, thì phải chiếm chỗ rộng. Cậu giống như Thổ Hành Tôn* vậy, người có một mẩu, ngồi ít đi một tí thì chết à?”
*Thổ Hành Tôn: một nhân vật trong Phong Thần Bảng, được miêu tả có ngoại hình thấp lùn, xấu xí.
Lý Nhất Đồng ghét nhất là có người mang chiều cao của mình ra sỉ nhục. Cô nàng cao 1m55, khá thấp so chiều cao 1m63 con gái phương Bắc nhưng cũng thuộc dáng người nhỏ nhắn đáng yêu. Tuy vậy, khi sống cùng một dàn mỹ nữ chân dài thì cô vẫn tự ti về chiều cao của mình.
Bị chọc trúng chỗ đau, Lý Nhất Đồng gào lên thảm thiết, theo cách miêu tả của Ngôn Hi Lạc là giống quỷ khóc sói tru:
“Phương Thành, tên khốn khiếp này, hôm nay bà đây không xé xác cậu ra làm tám mảnh, bà đây sẽ đổi sang họ Phương nhà cậu.”
Hai người kẻ trốn người cầm chổi, đuổi đánh nhau quanh lớp học. Ngôn Hi Lạc và Bùi Xuyên ngồi cạnh nhau thích thú, đôi oan gia này, đúng là không đánh không quen biết.
Ngụy Hi Hòa đặt bút xuống, thở phào, cuối cùng đã làm xong bài tập cuối cùng. Cô day day trán, muốn xoa dịu đi cảm giác đau đầu.
Nhìn sang thiếu niên bên cạnh đang ngủ, Ngụy Hi Hòa khó có dịp quan sát Sở Diên trong khoảng cách gần như vậy. Quả thực, Sở Diên là người có khí chất vương giả từ trong xương cốt, người thiếu niên này đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý, luôn khiến người ta phải ngước nhìn.
Khuôn mặt thiếu niên tinh xảo, vừa có chút lạnh lùng, nghiệm nghị, lại thêm một phần non nớt, ấm áp của thiếu niên mới lớn. Từ khóe mắt, bờ môi, sống mũi cao thẳng đến mái tóc ngắn hơi bồng, mềm mượt, anh giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo mà chúa tạo ra.
Thiếu niên khi ngủ rất ngoan ngoãn, ấm áp khác xa vẻ bất cần, lưu manh thường ngày của anh. Nốt ruồi ở đuôi mắt màu nhạt, càng tô điểm thêm vẻ phong tình quyến rũ của thiếu niên. Ngụy Hi Hòa thầm nghĩ, người này lớn lên một chút nữa, với sắc đẹp câu nhân, tuyệt đối là tai họa cho phụ nữ.
Ngụy Hi Hòa đưa tay, cô muốn sờ vào mái tóc mềm mượt của anh. Chỉ thấy khóe miệng thiếu niên khẽ nhếch lên, ánh mắt của anh mở lớn ngập tràn ý cười:
“Ngụy Hi Hòa, tôi có đẹp trai không? Nói một câu đi, anh cho em sờ thử nhé. Muốn sờ chỗ nào cũng được?”
Ngụy Hi Hòa bị anh chọc cho đỏ mặt, cái người này, sao có thể lưu manh vậy chứ. Sở Diên cầm tay cô để trên đầu mình:
“Cho em xoa đó.”
Ngụy Hi Hòa xoa mái tóc của anh, từng sợi tóc lướt khe ngón tay, cảm giác mềm mại giống như lụa Tô Châu, còn thoang thoảng mùi hương bạc hà. Cô trộm cười, ánh mắt cong lên như vầng trăng khuyết:
“Ừm, mềm mại như lông Husky vậy.”
Sở Diên nhìn cô dở khóc dở cười, thật không biết nói gì với cô gái nhỏ. So sánh tóc anh với lông chó sao. Trong mắt cô, anh giống cún như vậy sao?
Nhưng quả thực, như Ngôn Hi Lạc nói, Sở Diên sau khi tỏ tình với cô thì rất bám người, ngày nào cũng như một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo cô vậy. Đặc biệt giống một chú chó Husky to xác.
Sở Diên nghiêm túc nói với cô:
“Ngụy Hi Hòa, em biết hành động vừa xoa đầu của em có ý nghĩa gì không? ”
“Ý gì?”
“Chỉ khi hai người yêu nhau thì cô gái mới được xoa đầu chàng trai. Em vừa xoa đầu anh rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh? Biết không hả?"
Ngụy Hi Hòa á khẩu, quả thực là cô chưa gặp loại người nào lưu manh vô sỉ như anh cả.
“Sở Diên, anh…anh quá đáng”
Hầy, đến mắng chửi người khác cũng không biết. Sở Diên vẫn mặt dày lại gần, nhìn vành tai cô đỏ bừng, trong lòng như có sợi lông vũ lướt qua. Ngứa ngáy, thật muốn trêu trọc cô:
“Anh quá đáng? Chứ không phải là em đùa giỡn lưu manh à?"
Ngụy Hi Hòa quyết định không nói chuyện với anh nữa, sợ bị anh chọc cho tức giận. Con người này, không những mặt dày vô sỉ mà miệng lưỡi cũng vô cùng lợi hại.
Sau giờ buổi học buổi sáng, như thường lệ, Lý Nhất Đồng lại rủ cô đi ăn trưa. Cô nàng giới thiệu cho Ngụy Hi Hòa một quán mì vịt tiềm rất ngon, chuẩn vị phương Nam. Hai cô nàng ăn xong thì Lý Nhất Đồng đi mua trà sữa, còn Ngụy Hi Hòa thì đi WC.
Vừa bước vào cửa nhà vệ sinh, Ngụy Hi Hòa đã gặp một đám con gái nhuộm tóc, hình như là người của Thất trung. Người đứng đầu rất quen mắt, là hoa khôi Thất trung Trần Nhạc.
Cô ta không mặc đồng phục của Thất trung mà là một chiếc áo da khoác bó sát. Váy da ngắn cùng đôi boot cao khoe đôi chân thon dài, dáng người cực phẩm, có lồi có lõm, khiến người ta điên cuồng. Khuôn mặt Trần Nhạc trang điểm nhẹ, tóc nhuộm màu khói, thật khó để nhận ra đây là một cô gái mới mười sáu tuổi.
Ngụy Hi Hòa không muốn nán lại lâu, nhanh chóng ra ngoài. Như biết được ý đồ của cô, Trần Nhạc và đám bạn chặn ở cửa ra vào. Ánh mắt cô ta sắc bén, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Ngụy Hi Hòa, điệu cười lại thập phần mỉa mai:
“Ay yo, đây không phải là bạn gái mới của Sở Diên sao? Cũng thật là xinh đẹp đáng yêu?"
“Hóa ra là Sở Diên thích kiểu bạch liên hoa kiểu này?”
Biết là gặp chuyện rắc rối, Ngụy Hi Hòa trong lòng sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh đáp lại:
“Các cậu muốn làm gì?”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lạnh đi, ánh mắt Trần Nhạc sắc như dao quét qua, bóp cằm cô:
“Xem cậu căng thẳng chưa kìa, chỉ là muốn tâm sự cùng cậu chút thôi."