Tụi nó vừa thức dậy đã được người của Lâm Gia đón đến sảnh lớn. Lâm Gia, Đại Tỷ, Nhị Ca và Tam Ca đã ngồi ở vị trí phía trên. Tụi nó đồng loạt cúi đầu:
- Lâm Gia!
Lâm Gia gật đầu hài lòng, ông cười rất tươi:
- Xem ra tụi nhỏ đã được dạy dỗ rất tốt! Tất cả ngồi đi!
Tất cả bước đến ngồi vào tám cái ghế đã được đặt sẵn. Lâm Gia ra lệnh:
- Mang ra đây!
Lập tức một nữ hầu mang một chiếc mâm vàng ra, bên trên có một miếng vải đỏ phủ lên. Tụi nó ai cũng ngạc nhiên, vũ khí gì mà có bao nhiêu đây vậy chứ? Lâm Gia bật cười:
- Haha...Đó không phải là vũ khí đâu! Muốn trở thành sát thủ ngoài việc tinh thông võ thuật ra còn phải sở hữu bộ óc nhanh nhẹn. Ta muốn các con tự tìm lấy thứ vũ khí thuộc về mình!
- Sao??? - đồng thanh.
- Ta muốn chơi với các con một trò chơi! Trong vòng ba ngày mà vẫn không tìm ra thì số vũ khí đó ta giữ lại nhé! Hahaha.... - Lâm Gia cười.
Cô người hầu mang chiếc mâm đó đến trước mặt Vinlee, anh đứng lên và đưa tay lật miếng vải đỏ. Bên trong là một mảnh giấy được buột lại bằng một sợi dây trông như bản đồ kho báu ấy. Anh nhận lấy và Lâm Gia cũng tuyên bố:
- Thời gian đã được tính kể từ giây phút này!
- Vậy thì tụi con xin phép ạ! - Vinlee cúi đầu chào Lâm Gia rồi cùng tụi nó ra khỏi sảnh.
Chờ tụi nó đi khuất, Đại Tỷ cười đầy ẩn ý:
- Cha nghĩ cách này được chứ?
- Tất nhiên! Nhất định nội gián sẽ lộ diện! - Lâm Gia đưa ánh mắt sắc bén nhìn vào không trung.
Về phần tụi nó trở về ngôi nhà gỗ, tất cả tập họp ở phòng khách rồi mở bản đồ kho báu ra. Bên trong hoàn toàn không có một chữ nào cả. Là một tờ giấy trắng. Tụi nó lại một phen ngạc nhiên:
- Cái gì kì vậy? - nó bực bội.
- Sao nói đây là bản đồ mà! Hong có cái gì hết vậy? Có đưa nhầm không? - hắn nói.
Mọi người chuyền tay nhau xem tờ giấy, không có cái gì mà gọi là bản đồ hết. Roy đưa tấm giấy lại cho Vinlee:
- Mình tính sao đây anh?
Vinlee im lặng nghĩ ngợi, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ qua một lượt bề mặt giấy. Bỗng nhận ra điều gì đó, anh lập tức đưa lên mũi ngửi. Anh nhếch mép:
- Quả nhiên là như vậy!
- Anh đã nghĩ ra điều gì rồi hả? - Nari hỏi rất nhẹ nhàng.
- Đúng vậy! Mọi người thắp nến lên đi!
Lập tức Hani chạy đi lấy và đặt xuống bàn, Jee châm lửa, ánh đèn cầy được thắp lên. Vinlee đưa tờ giấy lại gần ngọn đèn huơ qua huơ lại, hình ảnh từ từ hiện ra. Là một bức họa của một ngôi nhà, kèm theo là các con số tưởng như vô nghĩa: một, chín, tám, ba, hai. Roy gãi đầu:
- Lại cái gì nữa đây?
Tất cả im lặng, Vinlee đang tập trung rất cao độ. Nó hỏi:
- Tại sao khi đưa tờ giấy lại gần ngọn lửa thì nó lại hiện ra những thứ này vậy?
- Đơn giản thôi! Em ngửi thử đi! - Vinlee đưa cho nó tấm bản đồ.
Nó đưa lên mũi, là mùi giấm. Vinlee giải thích:
- Đây chỉ là một hiện tượng hóa học cơ bản thôi! Vấn đề bây giờ ta phải tìm ra ngôi nhà trong hình.
- Cần gì tìm! Nhà mình mà! - tiếng Jee vang lên ngoài cửa.
Mọi người lập tức chạy ra chỗ của Jee, nhìn từ bên ngoài vào quả thật đây chính là căn nhà trong bức họa. Vinlee nhìn vào tờ giấy rồi nhìn vào căn nhà:
- Vậy thì những con số này có ý nghĩa gì?
- A! Anh Vinlee lại coi nè! - Roy đứng sát cửa ra vào vội reo lên.
Hai bên cửa ra vào có khắc những dòng chữ dọc từ trên xuống. Toàn là tiếng Thái Lan. Vinlee nhìn chăm chăm vào rồi lại sờ cằm suy nghĩ. Tụi nó thì cứ đứng đoán mò rồi nêu ý kiến. Vinlee vẫn rất tập trung để xâu chuỗi lại những manh mối vừa có được.
- Này Hani! Áo khoát của anh đâu rồi? - Jee hỏi Hani.
- Dạ em giặc và phơi ở ngoài sau ấy! Cây sào thứ ba từ trái đếm qua nhé!
"Hả? Không lẽ là số thứ tự?" Một ý nghĩ vụt qua đầu của Vinlee.
Anh nhìn lên những dòng chữ rồi mỉm cười. Nụ cười lạ lùng của anh làm cho mọi người ngạc nhiên:
- Anh suy nghĩ ra điều gì rồi sao? - Nari hỏi.
- Mọi người thấy hai bên có khắc chữ đúng chứ? Vậy thì theo thứ tự của một là chữ Núi, thứ chín là chữ Tây, thứ tám là chữ Mộc, thứ ba là chữ Thập Tam còn chữ cuối cùng thứ hai là chữ Dần. Ta thu được năm chữ: NÚI, TÂY, Mộc, THẬP TAM VÀ DẦN.
- Sao anh biết là chữ cần tìm sẽ nằm ở cột bên nào? Em thấy hai bên đều có những chữ theo số thứ tự giống nhau mà! - Nó thắc mắc.
Vinlee đưa cho nó bức họa và bảo nó xem. Hai cây cột trong hình không in chữ mà là in những số thứ tự từ trên xuống. Điều đáng nói ở đây là có năm số được in đậm ở hai bên cột. Vinlee cũng dựa vào đó mà tìm ra thôi. Đúng là anh rất thông minh, xem ra số vũ khí không cách họ xa nữa.
Nhiệm vụ tiếp theo là phải hiểu được ý nghĩa năm chữ: núi, Tây, Mộc, thập tam và Dần.
Mọi người lại trở vào phòng khách vắt óc suy nghĩ, Vinlee vẫn im lặng nhìn vào quyển sổ tay đã ghi chép lại tất cả manh mối. Anh có cảm giác hình như là anh sắp nghĩ ra điều gì đó nhưng mãi vẫn không ra. Tụi nó lại ngồi đoán mò.
- Hay là hướng Tây nhỉ?
- Thập tam trong số cổ Trung Quốc có nghĩa là 13 đấy! 13 cái gì mới được chứ? Dường như lại là số thứ tự!
- Đúng không đó?
- Chắc mà! Vậy chứ ngoài ra còn có ý nghĩa gì nữa?
- 13 con hổ đấy! Chẳng phải dần là hổ sao?
- Không phải đâu! Trong trường hợp này dần không được hiểu là hổ. Nếu vậy thì người ta nói luôn là hổ cho rồi!
Cả bọn tranh cãi rất sôi nổi, riêng Vinlee vẫn ngồi đó một mình. Nari ngồi xuống bên cạnh anh:
- Anh đừng quá căng thẳng! Anh muốn ăn hay uống gì không em làm cho anh!
Bỗng anh nhẹ nhàng nằm xuống đùi cô, hai mắt nhắm nghiền nhưng miệng vẫn cử động:
- Khi trong bụng trống rỗng là lúc đầu óc ta tỉnh táo nhất! Anh muốn nằm một lát!
Cô cười hiền rồi đưa tay vuốt tóc anh, trông anh chẳng khác nào một đứa trẻ đang được mẹ dỗ dành. Anh thả trôi những dòng suy nghĩ theo đôi bàn tay mượt mà, hiền dịu của cô. Sáu người kia vẫn tranh cãi om sòm không ai nhường ai:
- Đã nói là Dần không được hiểu là hổ đâu mà! Anh lì lợm vừa phải thôi! - nó quát hắn.
- Vậy thì dần là cọp. Đúng rồi! Dần là cọp!
"Bốp"
Nó phang vào đầu hắn một cú vì cái tội nói nhây. Cả đám bật cười rồi lại tiếp tục cuộc thảo luận:
- Nếu thập tam thuộc Hán tự của Trung Quốc thì ta cứ hiểu từ Dần như thế thử xem! - Jee nêu ý kiến.
- Dần trong tiếng Trung là gì? Con vật? Con giáp hay là cái gì khác? - Hani nêu đủ mọi gợi ý.
- Mình chịu thua với ba cái trò này! Hại não chết đi được! - Roy lại ngả người lên vai của Ken.
- Hay là giờ giấc???? - Ken reo lên.
- Giờ giấc? Là sao? - nó tròn mắt.
Ken bắt đầu giải thích:
- Thì theo người Trung Quốc 12 con giáp ứng với số giờ trong ngày mà!
"Núi, hướng Tây, mộc, thập tam, giờ Dần! Ra rồi!" Vinlee ngồi bật dậy nhìn mảnh giấy rồi mỉm cười làm mọi người giật mình.
Nhìn nụ cười đó của Vinlee, Nari lại hiểu ra: "Lại nghĩ gì ra rồi à?"
Vinlee chạy ra cửa nhìn xung quanh rồi bật cái đồng hồ trên tay. Mặt số đồng hồ hất lên và bên dưới là một chiếc la bàn nhỏ. Anh cầm nó đưa ra xung quanh trước con mắt khó hiểu của mọi người, nó hỏi:
- Hai đang làm gì vậy?
- Tính từ nơi chúng ta đang đứng thì hướng Tây ám chỉ ngọn núi đằng kia. - anh vừa nói vừa chỉ tay về phía ngọn núi mà hàng ngày Đại Tỷ thường bắt họ leo.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu đồng nghĩa với việc đã hơn 12h trưa. Họ miệt mài leo lên ngọn núi đó trong lòng ai cũng phấn chấn. Lâm Gia dùng ống nhòm quan sát từ xa, ông cười hài lòng:
- Tụi nhỏ đã đi đúng hướng rồi!
- Đúng là không thể coi thường bộ óc của Vinlee! - Đại Tỷ cũng nhìn theo hướng đó.
Về phần họ vừa đi vừa ríu ra ríu rít, đường đi lên núi hôm nay sao mà êm thế nhỉ? Bỗng họ bị một đám cận vệ chặn đường, Vinlee nhìn chúng đầy cảnh giác rồi bảo:
- Đúng là một đợt thử thách mang vỏ bọc của việc truy tìm kho báu!
Tất cả xông lên để chiến đấu với bọn cận vệ, tuy không có vũ khí trong tay nhưng sức mạnh của tụi nó vẫn không hề hạ xuống. Kết thúc trận đấu với gần 50 tên nằm lăn lóc dưới đất. Họ lại tiếp tục chặng đường. Họ đến đỉnh núi, nơi thường ngày hay hái thảo dược. Trên đây rất là ít mấy loại cây to, chỉ toàn là cỏ và những loại dược thảo thấp bé. Đếm đi đếm lại chưa đầy hai mươi cây. Họ bắt đầu dừng lại suy nghĩ tiếp. Ken hỏi:
- Làm gì tiếp theo đây?
- Tìm cái cây thứ 13 và chờ đợi đến giờ Dần tức 3h chiều! - Vinlee đáp ngắn gọn.
Họ tản ra tìm cái cây đó nhưng mà đành chịu thôi. Cây nào cũng giống nhau và không hề đánh số thứ tự thì làm sao mà biết được. Sau hơn 1 tiếng đồng hồ lang thang, họ ngồi bệt xuống một cái cây to có bóng mát. Nó lắc đầu:
- Cũng may đây là khu rừng quen thuộc, nếu không chắc lạc hết rồi!
- Cái cây nào mới là 13 chứ? Thân cây nào cũng như nhau chả khắc một cái số nào! - hắn cũng chịu thua.
Nari ngẫm nghĩ gì đó rồi lên tiếng đề nghị:
- Sao ta không tính từ cái cây ta gặp đầu tiên khi vừa lên tới đỉnh, biết đâu dựa vào đó có thể tìm ra cái cây thứ 13!
- À đúng rồi! Sao mình không nghĩ ra việc này!!! - Jee reo lên rồi cùng mọi người chạy đi đến nơi có cái cây đầu tiên.
Họ lần theo từng cái cây và cuối cùng cũng đã đứng trước cái cây thứ 13. Cái cây không cao lắm nhưng cũng không quá thấp, tầm 4m gì đó. Nó vỗ vào thân cây:
- Lần này tìm được rồi nhé!!! Hihi...
- 20 phút nữa là 3h! - Vinlee xem đồng hồ rồi thông báo.
Ai cũng hí hửng vì sắp được bật mí số vũ khí tuyệt thế. Họ ngồi dưới gốc cây và chờ đợi.
Thấm thoát 20 phút trôi nhanh, Ken xem đồng hồ rồi reo lên:
- Tới rồi! Tới giờ rồi!
Mọi người lập tức đứng dậy quan sát xung quanh, chả có hiện tượng gì lạ xảy ra cả. Sao kì vậy chứ? Vinlee nhăn nhó bực dọc. Chẳng lẽ đã đi sai hướng? Không thể nào. Nhìn tới nhìn lui ngoài cái bóng cây to đùng in trên mặt đất ra thì chẳng có gì nữa hết. Hắn ngồi phịch xuống chán nản:
- Không có gì hết! Kho báu này là con số 0.
Chưa hẳn là vậy, Vinlee dáo dác nhìn theo cái bóng cây. Nó dài thườn thượt trải dài trên mặt đất và kết thúc bởi cái bóng ngọn cây nhọn nhọn. Vinlee bước tới xem xét chỗ đất đó, nó có vẻ như đã được đào bới. Anh lại cười, gọi mọi người:
- Ở đây! Nó nằm ở chỗ kết thúc của cái bóng cây!
Mọi người chạy đến ra sức đào chỗ đất đó lên, vã cả mồ hôi nhưng miệng vẫn cười tươi. Nó hí hửng:
- Như vậy mà cho 3 ngày thì hơi bị dư!
Tay hắn chạm vào một vật bằng kim loại, hắn tìm cách móc vật đó lên nhưng nhanh chóng xìu xuống:
- Kho báu đây hả trời?
Là một cái bao đựng loại kiếm cổ của người Thái, nó dài tầm 30cm rộng khoảng 7cm gì đó. Phần đuôi hơi cong lên, hình thù rất lạ. Nó rất cứng và có phần đã cũ kĩ. Vinlee xem xét rồi kết luận:
- Đây không phải là kho báu mà Lâm Gia muốn chúng ta tìm đâu!
- HẢ???? - đồng thanh.
- Có lẽ đây chỉ là một phần trong kho báo thôi! - Nari nói.
- Vậy thì kho báu ở đâu? - Hani nói.
- Để xem! Trong bao kiếm có vật gì kìa! - Vinlee nói rồi đưa tay lấy cái vật đó ra.
Là một mảnh vải dài, bên trên có những nét đứt quãng không theo một nguyên tắc nào cả. Cả bọn lại thêm điên đầu vì cái kho báu quái quỷ thật hại não. Ai cũng ngồi sải lai dưới đất tỏ vẻ chán nản riêng Vinlee vẫn ngồi xem xét thật kĩ lưỡng. Thoạt đầu, anh vẫn chưa nghĩ ra điều gì nên ra hiệu bảo mọi người đi về. Họ lặng lẽ đi xuống núi trong trạng thái không mấy vui vẻ. Tất cả trở về ngôi nhà gỗ và làm những gì mình muốn. Cũng may là được nghỉ tập luyện ba ngày, nếu không vừa tập vừa đi tìm kho báu kiểu này có nước vào bệnh viện truyền nước biển luôn. Mà ở đây làm gì có bệnh viện cơ chứ? Nói chung là điều kiện vật chất hơi bị túng thiếu. Nó ngồi ở phòng khách chống cằm than vãn:
- Phải chi có mang theo bộ truyện tranh Conan thì tốt biết mấy!
- Em muốn đọc không? Anh có cách! - hắn nói.
- Đâu? Đưa cho em đi! - nó bật dậy.
Hắn nắm tay dắt nó vào phòng, dùng cái máy hôm bữa mở lên cho nó đọc. Nó vui thì thôi khỏi nói, ôm hắn nhảy cẫng cẫng. Hani, Jee, Roy và Ken thì ra ngoài chơi. Chỉ còn Nari và Vinlee trong phòng khách. Anh bước đến trước cửa rồi quay lại vẫy tay với cô:
- Em lại đây xem này!
Cô bước đến bên cạnh anh và nhìn về hướng anh đang chỉ. Ánh hoàng hôn rực rỡ bao trùm lấy phong cảnh rừng núi tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Màu sắc ngọt ngào khiến cho không gian thêm lãng mạn gấp bội phần. Cả hai cùng ngồi xuống trước ngưỡng cửa, Nari nhẹ nhàng tựa đầu vào bờ vai vững chắc của Vinlee. Cả hai hướng về vầng sáng đang bắt đầu khuất dần sau núi. Cô thỏ thẻ:
- Em ước gì thời gian ngừng trôi để chúng ta có thể như vậy mãi!
- Anh cũng vậy! - Vinlee hôn lên tóc Nari.
Cô đã cố gắng kiềm chế để nước mắt không tuôn rơi nhưng sao khóe mắt cô vẫn cay xè. Cô đưa đôi mắt long lanh đọng nước ngước lên nhìn anh:
- Nếu một ngày em bỗng rời xa anh thì sao? Anh sẽ nhớ em chứ?
Vinlee cười, anh trả lời một cách rất bình thản:
- Anh sẽ không nhớ em đâu!
Cô đờ người ra nhìn anh, đôi mắt to tròn không hề chớp lấy một cái. Anh tiếp:
- Vì lúc đó anh đã chết rồi thì làm sao mà nhớ được nữa! Đồ ngốc!
Cảm xúc vỡ òa, những giọt nước trong suốt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp. Anh hôn lên những giọt nước mắt của cô rồi nhìn cô bằng ánh mắt tha thiết:
- Em cứ khóc như vậy thì làm sao anh có thể yên tâm để em rời xa anh được chứ? Nari. anh yêu em!
Làn mi cong vút rung lên từng hồi, đôi mắt bất ngờ mở to và dần dần khép lại. Một nụ hôn ngọt ngào đi cùng với ánh hoàng hôn vàng nhạt trải dài trên sườn núi. Thật lãng mạn và ấm áp quá phải không????
Bên trong cánh cửa phòng hắn là hai kẻ đang thì thào:
- Bx! Né ra để anh coi với!
- Anh à! Lấy máy chụp ảnh ra chụp lại đi!
- Rồi! Anh đang chụp nè!
"Tách....tách....tách"
- Anh giữ cho kĩ nha! Em sẽ đem về khoe ba mẹ! Kaka.... - nó cười gian.
- Sao em không chụp hình hai đứa mình? Mấy lần trước mình hôn nhau còn đẹp hơn vậy nữa mà! - hắn nhăn nhó.
"Bốp"
- Bé bé cái mồm thôi! Sợ người ta không biết à? - nó hung dữ cốc đầu hắn.
Hắn ỉu xìu xụ mặt xuống, xem ra cặp này toàn đối với nhau bằng bạo lực nhỉ???