Yêu Nhau Dưới Ánh Mặt Trời

Chương 2



Lâm Thành Húc nhìn cô, đôi mắt đen trong veo hiện lên nụ cười dịu dàng, ngữ khí thoải mái lãnh đạm như đang nói chuyện bình thường: "Cô Nghê có thể tiếp nhận chuyện này không?"

Nghê Yên tự hỏi mình có nghe nhầm không, ngơ ngác nhìn Lâm Thành Húc.

Lâm Thành Húc cười tủm tỉm hỏi: "Doạ em sợ rồi hả?"

"À... không, không phải." Nghê Yên lễ phép cười với anh, khóe miệng hơi cong lên.

—— Nghi thức xã giao của người trưởng thành, phần lớn thời gian đều dựa vào bản lĩnh, cho dù trong lòng sợ chết khiếp, ngoài mặt vẫn phải phủ nhận.

"Ở tuổi của anh, nếu không có nhu cầu mới thực sự đáng sợ." Nghê Yên ngồi vững vàng trên ghế sô pha, bình tĩnh đáp trả.

Lâm Thành Húc bị cô chọc cười, khoé miệng nhếch lên, "Ăn xong có rảnh không?"

Nghê Yên chớp chớp mắt, "Anh có kế hoạch gì?"

"Không biết có cơ hội hẹn hò với em hôm nay không." Anh đưa ra một số lựa chọn, "Quán cà phê, rạp chiếu phim hay đi dạo trong công viên, em thích cái nào?"

Nghê Yên suy nghĩ một chút, đáp: "Xem phim đi, chúng ta không thân quen lắm, xem phim có thể tránh nói chuyện, cũng bớt ngượng ngùng, xem phim xong sẽ có chủ đề chung để nói."

"Được, để tôi mua vé." Lâm Thành Húc lấy điện thoại ra.

Lúc này, người phục vụ bưng ra tô mì xào nóng hổi.

Lâm Thành Húc hơi sửng sốt, hỏi: "Còn món nào khác không?"

"Anh có thể thử món bò bít-tết nổi tiếng của nhà hàng chúng tôi."

"Vậy tôi muốn một phần bít-tết."

...

Nghê Yên cầm ly nước lên, yên lặng nhấp một ngụm, khóe mắt liếc nhìn Lâm Thành Húc đối diện.

Trên thực tế, ngoại hình của anh chỉ có thể được coi là ở mức trung bình, nhưng anh có dáng người đẹp, vai rộng eo hẹp, cổ tay áo sơ mi xắn lên tùy ý, lộ ra cánh tay cường tráng, khí chất ôn hòa điềm đạm, tất cả kết hợp lại tạo nên sức quyến rũ rất riêng, càng nhìn càng hút mắt.

1

Tuy không phải là người thích đánh giá ngoại hình, nhưng cô phải công nhận rằng ngoại hình của Lâm Thành Húc ấn tượng hơn hai người vừa rồi rất nhiều, hơn nữa cách nói chuyện của anh khiến cô cảm thấy rất thoải mái.

Xem mắt chẳng qua là một quá trình cân đo đong đếm, cho điểm đối phương, từ thái độ của anh bây giờ xem ra, anh có ấn tượng tốt với cô.

Hình như hơi nhanh

Nhưng không sao, xem mắt chú trọng ở tính hiệu quả.

Không thể giống như hồi còn học đại học, một mối tình kéo dài mấy năm. Ở tuổi này, cô lấy đâu ra thời gian, giống như mẹ cô nói, chỉ cần tìm một người có thể sống chung qua ngày là tốt rồi. Cô đã qua tuổi yêu đương cuồng nhiệt, mà Lâm Thành Húc xem ra khá đáng tin cậy, có thể sẽ là một người bạn đời tốt.

Lui một bước mà nói, nếu đối phương là loại cặn bã thì cứ nhanh chóng ly hôn thôi, dù sao tài sản trước hôn nhân cũng đã được công chứng, sau ly hôn sẽ không có tranh chấp gì đáng kể.

Nghê Yên không phải là một người giàu có gì, cô đề xuất làm giấy chứng nhận tài sản trước hôn nhân chỉ để tránh rắc rối nếu sau này phải ly hôn thôi.

"Phim bom tấn khoa học viễn tưởng đã hết vé, chỉ còn một phim gia đình và một phim kinh dị kinh phí thấp." Lâm Thành Húc ngẩng đầu hỏi cô: "Em muốn xem phim nào?"

Suy nghĩ của cô bị kéo về hiện thực, Nghê Yên cười với anh, "Phim kinh dị đi, xem phim gia đình tôi sợ sẽ khóc trong rạp, mất mặt lắm."

"Vậy thì chọn phim kinh dị này đi." Lâm Thành Húc cười nhìn cô, "Tôi phải nói trước, phim này có thể hơi ghê rợn đấy."

Nghê Yên nhếch khóe môi, "Tôi từng một đêm xem hết ba phần phim Sadako đấy."

Lâm Thành Húc nói: "Giờ tôi lại lo cho chính mình, nếu bị doạ đến mức làm trò cười trước mặt em không chừng lại bị đối tượng xem mắt này ghét bỏ mất."

Nghê Yên bật cười thành tiếng, thầm nghĩ người này cũng thật thú vị.

Lâm Thành Húc tìm trên mạng thông tin giới thiệu đạo diễn phim, là một đạo diễn mới, trước giờ chỉ làm một bộ phim văn học.

Thật ra Nghê Yên cũng có thói quen này, trước khi xem phim nhất định phải kiểm tra thông tin của đạo diễn, tìm hiểu tác phong làm việc của đạo diễn rồi mới quyết định có xem hay không.

Hai người bắt đầu trò chuyện, tán gẫu từ đạo diễn phim cho đến một số phim kinh dị thành công trong nước. Nghê Yên phát hiện sở thích xem phim của cô và Lâm Thành Húc phù hợp một cách đáng ngạc nhiên.

Khi ở nhà, cha mẹ thường cho rằng cô là người thụ động, nhưng bây giờ lại rất nói nhiều, không biết là do Lâm Thành Húc quá dễ gần hay là do việc xem mắt thành công khiến cô có chút hưng phấn.

Sau bữa tối, Nghê Yên vội vàng giành thanh toán hóa đơn, sau đó hai người cùng nhau đi xem phim.

Nội dung phim không hay cũng không dở, nhưng vì hai người có cùng sở thích nên cuộc thảo luận rất thú vị, hai người trò chuyện từ cách thức gây án đến động cơ phạm tội, tính cách của kẻ sát nhân, tâm lý, tính di truyền, môi trường tác động...

Đây là lần đầu tiên Nghê Yên cảm nhận được thế nào là mới quen đã thân, bất kể cô nói gì, Lâm Thành Húc lập tức có thể tiếp nhận chủ đề, hơn nữa còn có thể mở rộng sang những khía cạnh khác mà cô cảm thấy hứng thú. Cô thậm chí cảm thấy trò chuyện với anh còn thú vị hơn trò chuyện với cô bạn gái thân thiết của mình.

"Anh biết diễn viên đó sao? Ôi trời, phim anh ta đóng không nổi tiếng lắm, tôi nhiều lần nhắc tên anh ta với đám bạn nhưng không ai biết về diễn viên này, thế mà anh lại biết." Nghê Yên chỉ cảm thấy Lâm Thành Húc không ngừng tạo bất ngờ cho chính mình, "Anh thật lợi hại, còn điều gì mà anh không biết không?"

Lâm Thành Húc lái xe đưa cô về nhà, thong thả nói: "Có rất nhiều điều tôi không biết, ví dụ như chòm sao, nhóm máu, ngày sinh, sở thích của em... Đương nhiên, tôi không ngại nếu bây giờ em nói cho tôi biết để sau này chúng ta còn có thêm nhiều chủ đề chung khác."

Nghê Yên bật cười, "Anh đang trêu tôi đấy à?"

Lâm Thành Húc bất đắc dĩ nhìn cô, "Người đẹp, từ khi chúng ta gặp nhau tôi đã bắt đầu tán tỉnh em rồi, bây giờ em mới nhận ra à?"

Nghê Yên ngồi trên ghế phụ không nhịn được cười.

Đang cười, cô đột nhiên dừng lại, che miệng: "Chết rồi, hỏng bét rồi"

"Làm sao?" Lâm Thành Húc liếc mắt nhìn cô, "Bỏ quên đồ ở rạp phim sao?"

"Không." Nghê Yên mím môi cười, "Lúc ra ngoài, mẹ tôi đã dặn dò tôi mấy lần, bảo tôi phải kiềm chế bản thân, nếu không sẽ dọa đối tượng xem mắt chạy mất. Vừa rồi tôi cười quá thất lễ rồi."

Khóe miệng Lâm Thành Húc hơi cong lên, vừa lái xe vừa chậm rãi nói: "Đừng ngại, tôi còn muốn cảm ơn em đã dùng tiếng cười làm bầu không khí dịu lại, nếu không thì tôi vẫn còn mải suy nghĩ về những âm mưu đáng sợ trong phim, chắc chắn đêm nay sẽ gặp ác mộng."

Nghê Yên lại muốn cười, không nhịn được hỏi anh: "Anh có tán gẫu với những đối tượng xem mắt khác như thế này không? Anh giỏi thật đấy..."

Cô muốn nói "dẻo miệng", nhưng cảm thấy từ này có vẻ hơi xúc phạm trong hoàn cảnh hiện tại, "Anh rất giỏi trong việc dỗ phụ nữ."

Lâm Thành Húc liếc nhìn cô, cười nói: "Không có buổi xem mắt nào khác, hôm nay là buổi xem mắt đầu tiên của tôi."

"Sao vậy?" Nghê Yên kinh ngạc mở to mắt, "Anh cho tôi cảm giác rằng anh rất có kinh nghiệm."

"Thật sự là lần đầu tiên." Lâm Thành Húc cầm vô lăng nhìn chằm chằm phía trước, "Tôi không có kinh nghiệm nên rất căng thẳng và lo lắng."

Đèn đỏ, anh dừng xe, buông một tay duỗi ra trước mặt Nghê Yên, nói: "Không tin thì em sờ đi, lòng bàn tay đầy mồ hôi rồi."

Nghê Yên cười nhạo: "Giả tạo quá"

Cô thử nắm tay anh, lòng bàn tay thật sự ướt, lúc cô còn đang ngây người thì lòng bàn tay Lâm Thành Húc khép lại, bao lấy tay cô.

Không kéo dài lâu, một giây, hoặc có lẽ là hai giây, một cái nắm tay ngắn ngủi, anh chỉ siết nhẹ tay cô, sau đó thả ra, đặt trở lại vô lăng.

Bầu không khí đột ngột thay đổi.

Lâm Thành Húc im lặng lái xe, Nghê Yên trầm mặc không nói, hai má có chút nóng, cảm giác là lạ...

"Có khăn giấy trong ngăn kéo, em lau tay đi." Lâm Thành Húc nói.

"À" Nghê Yên mở cốp xe rút một tờ, thật trùng hợp, khăn giấy cũng là nhãn hiệu cô quen dùng.

Thật ra tay cô chỉ có chút mồ hôi, không lau cũng không sao, cô lấy giấy lau tay chủ yếu là để giảm bớt xấu hổ.

Một lúc sau, Lâm Thành Húc cố ý nói: "Nếu như bên phía em không có vấn đề gì, tôi muốn chọn thời gian gần nhất để tiến hành bước tiếp theo..."

"A..." Nghê Yên có chút ngây người, "Bước tiếp theo?"

Anh hơi nghiêng đầu nhắc nhở cô: "Tôi phải gặp cha mẹ em xin phép họ rồi mới tính chuyện kết hôn chứ."

Đây là thương lượng hôn sự sao?

"Nhanh quá." Nghê Yên lẩm bẩm.

Lâm Thành Húc nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, sắc mặt có chút vui vẻ, ôn nhu nói: "Có hơi nhanh, chủ yếu là do tôi đang vội..."

Nghê Yên: "..."

Cũng không biết anh vội chuyện kết hôn hay vội chuyện kia...

Thực ra đã gần ba năm cô không hẹn hò với người khác giới, đừng nói Lâm Thành Húc, cô đôi khi cũng có nhu cầu. Nam nữ trưởng thành, độc thân trong thời gian dài chắc chắn sẽ có chút bức bách.

Không biết Lâm Thành Húc thế nào... Hôm nay thái độ của anh rất trực tiếp, như vậy chắc hẳn là một người cởi mở.

Cũng thật kỳ lạ, nếu một người đàn ông khác nói câu đó, cô chắc chắn sẽ cảm thấy ghê tởm, thậm chí bị xúc phạm, nhưng khi nghe anh nói ra, cô lại có chút đồng tình.

Dừng lại

Nghê Yên cảm thấy mình không thể nghĩ tiếp nữa, nếu tiếp tục nghĩ nữa chắc chắn trong đầu sẽ toàn chuyện xấu.

"Ngày mai đi, hôm nay hơi muộn, đợi đến ngày mai tôi bàn bạc với cha mẹ rồi sẽ trả lời anh." Nghê Yên nghiêm túc nói.

"Được, có tin tức gì cứ liên lạc với tôi." Lâm Thành Húc gật đầu, "Phong tục địa phương có gì cần chú ý cũng nói cho tôi biết, bên cạnh tôi không có người lớn tuổi, những chuyện này tôi không rành lắm."

"Yên tâm đi, ba mẹ tôi đều là người rất phóng khoáng dễ tính." Nghê Yên cười cười, ngữ khí trêu chọc nói: "Nếu bọn họ biết tôi có thể kết hôn, không những sẽ không yêu cầu bất kỳ cái gì, ngược lại sẽ tự mua pháo đốt tưng bừng đấy."

Lâm Thành Húc liếc cô một cái, cười đáp: "Không tin."

"Anh trả lời đơn giản dứt khoát quá vậy." Nghê Yên kinh ngạc nói, "Không do dự chút nào sao?"

Lâm Thành Húc nói: "Tôi chỉ đang nói sự thật. Chỉ bằng cách từ bỏ những ảo tưởng phi thực tế, chúng ta mới có thể tránh được sự thất vọng trong tương lai."

Nghê Yên khẽ hừ một tiếng, "Nói như thể anh biết chắc ba mẹ tôi sẽ làm khó anh vậy."

"Làm khó dễ cũng không sao, họ càng làm khó con rể thì nghĩa là con gái họ càng cao quý." Lâm Thành Húc dừng xe, cười nhìn cô, "Tới rồi, để tôi đưa em vào."

Nghê Yên nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vì trên đường đi trò chuyện quá vui vẻ, cô còn không để ý rằng mình đã về đến nhà.

Cô tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe, vẫy tay với Lâm Thành Húc đang xuống xe tiễn cô: "Tôi tự vào, anh mau về đi, anh ở xa thì nên về sớm một chút."

Lâm Thành Húc đi tới trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô, "Tôi đưa em đến sảnh chung cư."

"Không cần, tôi ở trong tòa nhà đằng kia, rất gần." Nghê Yên nói, "Mau về đi, ngày mai anh còn phải đi làm."

Nói xong, Lâm Thành Húc còn chưa kịp phản ứng, Nghê Yên đã che miệng cười to: "Thật là kỳ quái, đột nhiên tôi có cảm giác chúng ta như hai đứa học sinh yêu sớm, ở trước cửa nhà dính nhau không muốn rời."

Lâm Thành Húc nghe xong, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô cười nói: "Hiện tại tôi khẩn trương không khác gì cậu thanh niên yêu sớm đâu."

Nghê Yên: "Ha ha ha ha..."

Lâm Thành Húc nhìn cô cười, bản thân cũng không nhịn được cười, sau đó nói: "Chờ tôi một chút."

Anh quay người đi ra sau xe, một lúc liền quay lại chỗ cô, trên tay còn có thêm một hộp quà.

Nghê Yên khẽ mở mắt, "Anh còn chuẩn bị quà gặp mặt sao? Nhưng mà tôi lại không có gì để tặng anh..."

"Em cầm đi." Lâm Thành Húc kéo tay cô, đặt hộp quà lên, "Không phải đồ quý giá, nhưng hi vọng em thích."

"Vậy thì cám ơn anh." Nghê Yên cầm hộp quà, hơi không tự nhiên liếc nhìn anh, "Ngủ ngon nhé"

"Ngủ ngon." Lâm Thành Húc đáp: "Vào đi, tôi đợi em vào rồi mới đi."

Nghê Yên khá ngượng ngùng, thầm nghĩ mình đã gần 30 rồi mà bị anh làm thành một thiếu nữ mới yêu đầy thẹn thùng như vậy.

Cô xoay người đi vào tiểu khu, đi được vài bước quay đầu lại liền thấy Lâm Thành Húc đang đứng dưới đèn nhìn mình, bóng đèn đổ dài lên người anh, ngũ quan cũng bị ánh sáng làm cho mờ đi, khoảng cách khá xa nhưng không hiểu sao lại khiến tim cô đập nhanh hơn.

Cô vẫy tay với anh lần nữa rồi vội vã vào nhà.

Vừa bước vào thang máy chung cư, xung quanh không có ai, cô lập tức lấy điện thoại di động ra.

Điện thoại bị tấn công bởi hơn chục tin nhắn từ người bạn thân, tất cả đều là hỏi về buổi xem mắt của cô.

Trong lúc hấp tấp, Nghê Yên không giấu nổi sự phấn khích đáp lại hai chữ: Hoàn hảo

Người bạn thân nhất của cô liền gọi tới.

"Làm sao, mau kể rõ cho tôi, cả ngày nay cậu đi với anh ta à?"

Nghê Yên: "Dù sao cũng rất hoàn hảo, đã lâu tim tôi không đập nhanh như vậy."

"Anh ta đẹp trai không?"

"Cũng rất tốt, được chừng 7 hay 8 điểm."

"Vậy còn vấn đề tài sản?"

"Không phải rất giàu có nhưng cũng là người có tiền đồ."

"Vậy thì tim cậu loạn nhịp vì lý do gì?" Triệu Hoan cảm thấy mất hứng

Nghê Yên không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào, "Rất hợp ý tôi, dù nói hay làm gì cũng đặc biệt phù hợp, giống như... nói thế nào nhỉ, giống như Thượng Đế tạo ra một nửa dành riêng cho tôi vậy."

"Chậc, thần bí quá! Hôm nay hai người mới gặp nhau, không chừng gặp mấy lần nữa sẽ chán."

Nghê Yên dở khóc dở cười: "Này, cậu đang mong chờ tôi hẹn hò thất bại sao?"

Cửa thang máy mở ra, Nghê Yên lấy chìa khóa nhà ra, "Không nói nữa, tôi phải vào trình diện mẫu thân rồi."

Sau khi cúp điện thoại, mở cửa, Nghê Yên ôm hộp quà bước vào nhà, trong lòng đột nhiên hồi hộp chờ đợi phản ứng của ba mẹ.

Trước đây vì giục cưới mà mỗi lần về nhà cô luôn mặc cảm, vừa về đến nhà đã vội trốn trong phòng, sợ bố mẹ sẽ nhắc chuyện cưới xin, nhưng lần này thì khác hẳn.

May mà không ai hỏi.

Bố mẹ đang ngồi trong phòng khách xem một bộ phim truyền hình, mải mê đến nỗi không thèm nhìn cô.

Nghê Yên: "..."

Thôi được rồi

Cô lặng lẽ trở về phòng, đóng cửa lại, ngồi xuống bàn bắt đầu mở hộp quà.

Sau khi mở ra, hai từ đó lại hiện lên trong đầu cô: Hoàn hảo

Lâm Thành Húc thực sự đã gửi cho cô một bộ búp bê, đây là bộ sưu tập cô đang tìm kiếm gần đây.

Người đàn ông này sao có thể chu đáo như vậy, không biết anh có hỏi người giới thiệu về sở thích của cô không.

Hình như không đúng, thông tin là do mẹ cô cung cấp, mà mẹ cô luôn cho rằng cô đã quá già để chơi búp bê nên sẽ không bao giờ đề cập với người giới thiệu chuyện này, như vậy, Lâm Thành Húc làm sao biết được?

Nghê Yên nghĩ ngợi một hồi cũng không ra manh mối, trực tiếp gửi wechat cho Lâm Thành Húc: Sao anh biết tôi thích bộ búp bê này?