Hồi mớivào năm nhất, vì cả ngày chìm trong net chơi game, nghỉ đông anh bị thủng dạdày phải vào viện, Đại học A tập quân sự vào mùa đông, kết quả ba mẹ anh sợ vếtthương của anh bị vỡ, đi bệnh viện làm giấy xin phép nghỉ cho anh, nên khi anhem đều ở ngoài trời hứng gió lạnh, thì anh ở trong phòng còng lưng di conchuột.
Nhưnghát chuyền và xem phim tài liệu quân sự thì anh tham gia.
Có mộttối hát đối, anh chán nản ngồi ở chỗ cuối nhất, các sĩ quan huấn luyện bọn họnói giỡn với anh, “Chàng trai còn trẻ tuổi đã trốn tập quân sự à.”
Anhthanh minh, “Không trốn, sinh bệnh thật mà.”
Khi đómột sĩ quan chừng tuổi anh cười hắc hắc, “Bệnh thật, bệnh thật, cậu xem con gáinhà người ta kìa, chân bị lạnh sưng lên như bánh bao đỏ ấy, vẫn kiên trì luyệntập đấy!”
Sĩ quanhuấn luyện thuận tay chỉ, anh nhìn theo hướng ấy, liền nhìn thấy cô.
Khi ấy,anh đã biết được tên cô — Tô Tiếu.
Đókhông phải lần đầu anh thấy cô, nhưng lúc trước lực chú ý hầu như không đặt vàocô. Phòng cô có một nữ sinh tên Trần Vi, vừa vào trường đã trở nên nổi tiếng,được xưng là dáng người ma quỷ khuôn mặt thiên sứ, được mấy cậu cùng phòng nhắctới suốt ngày, Trần Văn Thấm ở phòng đối diện còn chụp trộm ảnh cô nữ sinh đó,trong bức ảnh đó, có non nửa khuôn mặt của Tô Tiếu. Anh ấn tượng nhất ấy là đôimắt cười cong cong thành vầng trăng khuyết của cô.
“Cậuxem, con gái nhà người ta, bước đi cũng khập khà khập khiễng. Sáng sớm còn đứngquân tư.” Sĩ quan huấn luyện tiếp tục bổ sung, nói xong còn vỗ vai anh một cái,“Tôi thấy cậu bệnh là bệnh lười.”
Anhkhông đáp, chỉ nhìn về phía cô. Buổi tối có hát đối, nhưng vì đội nữ sinh buổichiều đi đều không tốt, nên bọn họ đang bị phạt, anh thấy cô cắn răng kiên trì,mặt cũng nhăn nhíu lại vào nhau.
Lúc đóanh đã bật cười, bạn nói xem, đã là sinh viên năm nhất rồi, sao khuôn mặt cònchút phúng phính của trẻ con chứ? Bộ dạng giống như chưa dứt sữa vậy…
Nhưngmà, anh còn chưa cười xong, mặt đã biến sắc.
Vì côđã ngã sấp xuống. Mấy nữ sinh vây quanh cô, lúc đó, tầm mắt anh không thấy đượccô, anh chỉ nhìn thấy có người cõng cô lên, sau đó có hai nữ sinh một trái mộtphải đỡ cô đi về phía phòng ngủ.
Mãi chotới lúc không còn thấy họ, anh mới thu mắt về.
Hômsau, anh bắt đầu tham gia tập huấn, nhưng lại không tìm thấy bóng dáng cô,thẳng đến tập quân sự kết thúc, mọi người tập trung lại cùng sĩ quan huấn luyệnchụp ảnh, anh mới thấy cô, trên người mặc đồ quân sự, chân lại xỏ một đôi dépbông hình gấu mèo, một thân trang phục như thế có bao kỳ quái là miễn bàn,nhưng trong lòng anh lại mơ hồ cảm thấy, cô có chút đáng yêu?
Khôngbiết tự lúc nào, hoặc có lẽ thích đã đến chỉ trong nháy mắt …
Anhbiết thành tích của cô rất tốt, thích lên tự học. Qua một thời gian dài quansát, anh phát hiện ra quy luật sinh hoạt của cô, thư viện, lớp học, ký túc, căntin, ở một thời gian cố định luôn có thể gặp được cô.
Anhnhìn khuôn mặt cô từ phúng phính trẻ con thành khuôn mặt trái xoan tinh tế, rấtmuốn nói cô ăn nhiều thêm chút, đừng cố sức để giảm béo.
Anhnhìn cô bình thường luôn lãnh đạm, nhưng cùng một chỗ với người quen lại cườinhư một con mèo giảo hoạt.
Anhmuốn nói chuyện với cô, nhưng mỗi lần đi qua bên cạnh cô, thì như ngay cả đườngcũng không đi nổi. Từ trước tới giờ anh không biết mình lại có thể dễ bị căngthẳng như thế…
Mãi chođến một ngày, khi anh nhìn cô, phát hiện cô đang dõi theo một người khác.
Cô đãphải lòng Cố Mặc.
TrầnVăn Thấm cũng trong đội bóng rổ, anh cũng từng nghe đội trưởng đội bóng rổ CốMặc có rất nhiều hồng phấn giai nhân, chẳng là không ngờ tới, cô cũng thích cậuta.
Đó làtiết học công cộng.
Anhtừng lén xâm nhập vào đường mạng của trường, tra được môn học tự chọn của cô,cố gắng chọn cùng lớp học với cô.
Lúc ấy,Cố Mặc ở trên bục giảng đọc thơ, mà cô ngồi cạnh cửa sổ, một tay chống cằm, mộttay đặt trên song cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn Cố Mặc, trên mặt có một màu ửngđỏ nhàn nhạt.
Anhbiết cái ánh mắt ấy, giống như khi anh nhìn cô vậy.
Từtrước tới giờ anh vì khẩn trương mà không nói lên lời, giờ lại vì anh biết, côđã có người mình thích.
Côthường hay đến sân tập của đội bóng rổ tìm Trần Vi, cô không biết khi đó anhđang ở sân bóng ngay cạnh đó, nhìn cô.
Anhbiết môn công cộng Cố Mặc chọn kia trước nay sẽ không bao giờ vắng cô, vì anhcũng chưa bao giờ nghỉ học.
Anhbiết cô sẽ lên diễn đàn trường ngốc nghếch giúp Cố Mặc đỉnh bài, mà anh vẫnluôn chú ý tới cô, biết ID của cô, biết cô thích những chuyên mục nào.
Anhbiết cô đã từng ngơ ngẩn đứng dưới ký túc xá nam, nhìn lên tầng của Cố Mặc, màanh chỉ yên lặng nhìn cô, ngay cả quần áo mình vừa bị ướt nước cởi ra cũng đãquên.
…Chơitrò Tiêu Dao chỉ là giải trí, trên diễn đàn trường Cố Mặc khoác lác rất lợihại, cho nên anh vốn là lên gây rối chút thôi, không ngờ lại gặp được cô.
Càngkhiến người ta rối bời là, anh không hề nhận ra cô, còn giết cô rất nhiều lần.
Mãi đếnmột ngày, anh thấy bài mình post bên diễn đàn trò chơi có một bài trả lời, IDcủa bài đó rất quen, hai chữ cái đầu ấy đã khắc sâu trong lòng anh.
SX2012:“Lý Mộng Diệu còn yêu Mộng Cơ, hắn vẫn luôn yêu nàng.”
*SX làviết tắt tên của Tô Tiếu (sū xiào)
Chỉ làmột ID, cũng có thể là trùng hợp, từ ngày đó bắt đầu, anh bắt đầu quan sát côtrong trò chơi, cũng như quan sát cô trong hiện thực vậy,
Anhcũng không phải một kẻ thích rình trộm, chỉ là anh rất rất yêu cô mà thôi.
——
“LýMộng Diệu yêu Mộng Cơ.
TôTiếu, anh vẫn luôn yêu em.
Mà anhvẫn cho rằng, em yêu Cố Mặc sâu sắc.
Vì CốMặc mà chơi game, thổ lộ trong trò chơi, vì cậu ta mà chơi nick nhỏ làm vũ khí,vì cậu ta kết hôn mà khổ sở say rượu, vì cậu ta….
Anh đãcho rằng anh chỉ có thể lẳng lặng nhìn em như thế. Anh biết EQ của anh rấtthấp, mỗi một lần gặp em đều cứng tay cứng chân, tim đập dồn dập, thậm chí nóinăng không rõ, anh sợ anh nói lỡ gì đó, nên cố gắng không nói chuyện anh cũngtừng nghĩ thổ lộ như bọn Trần Văn Thấm, nhưng anh sợ sau khi bị từ chối, sẽkhông thể còn nhìn em như trước nữa. Vìđến lúc đó, anh chắc chắn không còn đủ can đảm để nhìn em….
TôTiếu…
Cảm ơnem đã ngoảnh lại nhìn anh.”
-–
Lời tácgiả: Đây là câu chuyện về một chàng trai khổ sở yêu thầm..
Với EQ(Chỉ số cảm xúc ạ) của cậu này, cho cậu ta thổ lộ thì thật không dễ, nên vẫn làđể em gái Tô Tiếu thổ lộ, đừng trách cậu ta. Tính cách vốn đã như thế à nha.
Có thểnói câu kia trên đài phát thanh, đã là cực hạn rồi.
—-
K hiểusao mấy chg trước thì GB là Trần Văn Nhiên, giờ lại thành ra TVT, thôi thì tgviết sao theo vậy.