Ô cửa sổ mở. Tấm rèm màu hoa cà lung lay nhè nhẹ trong ngọn gió sớm. Một vài tia nắng tinh nghịch len qua cửa số, chiếu vào giường ngủ. Vân bị chói, mắt nheo nheo lại. Cô cựa quậy mình hòng mong tìm một chỗ ẩn nấp. Nhưng thứ ánh sáng khó chịu kia vẫn cứ tấn công vào mắt cô không chịu buông tha. Vân ngồi bật dậy. Cô đang ở đâu thế này?
Cô nhìn xung quanh. Chính xác đây là căn phòng ngủ của cô! “Làm thế nào mà mình về được đến nhà nhỉ?” Vân ngạc nhiên. Mọi thứ trong phòng hoàn toàn bình thường và trật tự như nó vốn thế. Cô nhìn lại người mình. Trên người cô vẫn mặc bộ váy màu trắng từ buổi tối hôm qua. Bên cạnh giường là chiếc túi xách màu đen. Trí nhớ dần dần quay trở lại với Vân. Cô đã gặp Sơn, gặp Mai và nhóm bạn của anh. Sau đó, cô đã uống rất nhiều. Đầu Vân bậy giờ nặng trịch và tê tê đau. Cô nhớ là mình đã say. Hình như còn hát hò ầm ĩ nữa.
“Làm gì với cô ta bây giờ? Tự nhiên xông vào uống biết bao nhiêu rượu, lại còn nằm vật ra đây nữa!”
“Hay là mặc kệ cô ta ở đây! Thế nào bảo vệ chả đợi cho cô ta tỉnh rồi tống cô ta về?”
“ Để đó, tôi xử lý! Các cậu cứ về trước đi!”
“Được không đó Hải?”
“Yên tâm!”
“Vậy tụi này đi trước! Bye!”
Anh dìu cô gái đang say mềm ra ngoài cổng, ra hiệu cho bảo vệ gọi một chiếc taxi. Xe trờ tới, anh dìu cô ngồi vào hàng ghế sau. Vân hơi cong người thể hiện sự phản đối khi bị đẩy vào một không gian chật chội. Khuôn mặt của cô rướn đưa ra phía trước. Rèm mi cong màu huyền che phủ cặp mắt đang nhắm nghiền, đôi mắt ban nãy to và sáng rực nhìn đến xuất thần vào mắt anh. Gò má ịn màng của cô đỏ hồng. Đôi môi nhỏ ướt mềm vì rượu. Khỉ thật! Anh chưa thấy cô nào say rượu mà xinh đẹp như thế này.
“Đưa về khách sạn Khải Hoàn!” – Anh nói với người tài xế. Đoạn bực bội ấn cô ngồi xuống ghế bên cạnh. Cô lập tức ngả người ra sau. Anh kinh bỉ nhìn cô. “Hừm! May mà cô gặp tôi đấy! Loại con gái gì mà!”
Nhưng cô gái chỉ ngồi ngoan ngoãn được một lúc. Rồi cô ta bắt đầu ngọ nguậy. Đang ngồi yên, bỗng cô ta đứng vụt dậy. Anh nhanh tay tóm được eo giữ lại, nếu không cô ả đã bị cụng lên trần xe taxi đến u đầu. Một lát sau, cô ta lại nhoài ra cửa, túm lấy tay cầm, hồ như muốn mở cửa xe nhảy ra ngoài. Hú vía! May mà cửa xe đã được chốt an toàn. Anh đành vòng tay choàng qua người cô, giữ thật chặt để cô ta không giở trò gì được nữa. Vân bị giam hoàn toàn trong vòng tay rắn chắc. Toàn thân cô chỉ thấy nóng rực như có lửa đốt. Cô mơ màng nhìn sang bên cạnh:
“Sơn!”
“Sơn! Sơn!”
Cô sung sướng kêu to, lật người sang phải, ngồi hẳn vào lòng anh. Đôi tay tự do của cô vòng qua cổ anh, siết chặt.
Anh cứng đờ người trong một giây. Cổ bị đôi tay mảnh khảnh của người con gái quấn lấy. Cô vùi đầu vào ngực anh. Anh thận trọng áp hai tay, gỡ đầu cô lên. Sợi dây buộc tóc bung ra. Từng lọn tóc màu hạt dẻ óng mềm tung xõa lên bàn tay anh, bao quanh một khuôn mặt kiều mị đang cười nụ cười đẹp đến mê hồn.
“Sơn!”
Trong ánh sáng mờ ảo, nhìn người con gái xa lạ trước mặt, thấy cô ta nhìn mình và gọi tên một người con trai khác, không hiểu sao tim anh bỗng nhói lên. Ánh mắt anh hỗn loạn, phức tạp.
Vân ghì cổ anh chặt hơn, một tay kéo đầu anh xuống thấp hơn nữa. Cô đưa môi mình lên. Khi biết đã tìm đến đúng đích, cô rướn người, miết mạnh lên môi anh. Giữa họ không có khoảng cách nào cả. Vân điền cuồng hôn anh. Đôi môi cô mềm mại, mãnh liệt. Anh suýt bị cuốn vào cơn sóng gió cô tạo nên. Nhưng chút tỉnh táo cuối cùng khiến anh dứt ra được. Anh mạnh tay hất cô gái ra khiến cô ta ngã ngồi vào một góc xe, đầu va vào chỗ nào đó kêu đánh “cốp”. Người lái xa taxi hiểu chuyện, không phản ứng gì mà chăm chú lái xe.
“Ư… Đau!”
Cô gái quờ quạng đứng dậy. Anh thô lỗ lôi cô ta lên ghế. Suốt chặng đường đi, cô gái không giở trò gì quái đản nữa, nhưng lại cứ nghêu ngao hát:
Whatever I said, whatever I did, I didn’t mean it
I just want you back for good
Whenever I’m wrong just tell me the song and I’ll sing it
You’ll be right and understood
And we’ll be together, this time is forever
We’ll be fighting and forever we will be
So plete in our love
We will never be uncovered again *
Một giai điệu quen thuộc. Tiếng hát ngắt quãng thổn thức vang trong lòng chiếc taxi đang mải miết chạy giữa đường phố về khuya, tan trong ánh đèn đường vàng vọt.
Có những lời nói, có những hành động
Ta chẳng dụng tâm
Có những lúc ta sai
Chỉ cần bắt nhịp bài ca mình sẽ hát
Người ấy sẽ hiểu rằng
Ta chỉ muốn người ấy quay trở lại
Và ta sẽ bên nhau
Bây giờ là ngày sau.
Và ta sẽ tranh đấu,
Cho tròn vẹn mối tình.
Chú thích:
* Lời ca khúc “Back for good” của Take That.