Ngày thi cuối kỳ, tôi ăn sáng xong liền vội vàng trở lại chỗ ngồi ôn tập.
Lúc trở về Mộ Thước nghi hoặc nhìn tôi một cái: "Sao? Toán học cũng cần ôn tập?"
Anh ấy luôn như vậy, thuận miệng nói một câu có thể làm cho tôi đau lòng.
Bởi vì tôi vừa mới chuyển đến lớp dẫn đầu không lâu, các môn học xếp thứ nhất đếm ngược từ dưới lên, anh ấy thường tỏ vẻ không thể hiểu được vì sao thành tích chăm chỉ của tôi lại kém như vậy.
Tôi có chút chán nản: "Thi lớn thi nhỏ đều đứng thứ nhất đếm ngược, khi nào mới có chút tiến bộ?"
Tôi biết mình so ra kém bọn họ rất nhiều, dù sao lớp dẫn đầu hội tụ học sinh mũi nhọn toàn trường, bởi vậy càng biết chim ngốc phải bay trước, cho nên tôi tận dụng nhiều thời gian để học tập.
Chỉ là đêm qua ở góc cầu thang Tô Lê và Chu Châu nói những lời kia quá khó nghe, tôi muốn chứng minh chút gì đó.
Tôi không muốn đứng thứ nhất đếm ngược từ dưới lên, cho dù đứng thứ hai đếm ngược cũng được.
Mộ Thước nhìn tôi thật sâu, nói với bạn học ngồi bàn trước của tôi: "Tiết Kỳ, đến đánh cược đi?"
Anh ấy nắm vai Tiết Kỳ đi ra phía sau phòng học, không biết hai người họ đang nói cái gì.
Cuộc thi cuối kỳ kết thúc, các giáo viên tăng ca làm thêm giờ, chiều hôm sau đưa bài thi đến tay chúng tôi.
Thầy giáo hung hăng phê bình Mộ Thước và Tiết Kỳ, bởi vì điểm số của hai người bọn họ so với tôi còn thấp hơn!
Sao có thể thế được?
Sau khi buổi học kết thúc, có bạn học hỏi hai người bọn họ, hai người bọn họ thờ ơ nói:
"Ồ, chúng tôi đánh cược, xem ai gần 520 điểm hơn."
Tôi không biết chuyện hai người bọn họ đánh cược có liên quan đến câu oán giận lúc trước của tôi hay không.
Dù sao, tôi cũng là vịt con xấu xí của lớp dẫn đầu, không dám hy vọng xa vời đám thiên nga trắng dừng bước vì tôi.
Ván cược của bọn họ lấy Mộ Thước 520, Tiết Kỳ 521 điểm, Mộ Thước thắng.
Ba chúng tôi vì là ba người đứng đầu từ dưới đếm lên của cả lớp nên bị giữ lại quét dọn vệ sinh.
Sau khi kết thúc, Tiết Kỳ đưa bài thi cho tôi: "Nhan Tiếu Tiếu, lần này tôi đã viết rất rõ ràng trình tự giải đề, cậu không biết thì có thể xem thử, không hiểu thì hỏi tôi."
Tôi vừa định nói cám ơn, Mộ Thước đưa một tờ giấy nháp tới: "Toán học điền vào chỗ trống đề thứ tám, chọn bốn, bảy, quá trình giải đáp và điểm tri thức của hai đề lớn cuối cùng đều dùng hai phương pháp khác nhau, cậu tự xem có hiểu được không."
"Xem không hiểu cũng đừng tới hỏi tôi, tôi đã không cách nào tổ chức ngôn ngữ tốt hơn để dạy cậu rồi."
Tôi kinh ngạc nhìn anh: "Sao cậu biết những đề này tôi không biết làm?"
"Lúc làm thì biết. Đây là ngành học khác. "
Anh ấy đưa một xấp giấy nháp thật dày cho tôi, liếc tôi và Tiết Kỳ một cái, ném cặp sách nặng trịch ra sau.
"Về nhà."
Hai người bọn họ là anh em tốt, một trước một sau ra khỏi phòng học.
Tôi bỏ giấy nháp vào cặp sách, khóa kỹ cửa sổ mới rời khỏi phòng học.
Mới xuống lầu đã nghe thấy tiếng chửi rủa.
"Nhan Tiếu Tiếu, mày thật đúng là cùng một dạng với mẹ mày, đồ đê tiện! Mới vào lớp dẫn đầu không đến một tháng, vậy mà khiến hai nam thần học giỏi tranh nhau vì mày mà thi điểm thấp!"
"Không biết xấu hổ, cũng không soi gương xem mình xấu cỡ nào!"
Tôi theo bản năng sờ sờ vết sẹo trên trán.
"Nghe nói mẹ mày quyến rũ hiệu trưởng mới cho mày vào lớp dẫn đầu? Bà ta làm như thế nào vậy? Quỳ xuống hay là chỉ cần ngủ một giấc?"
Gân xanh trên trán tôi nổi lên, tôi xông lên phía trước đánh nhau với Chu Châu:
"Các người nói tôi như thế nào cũng không sao cả, nhưng tuyệt đối không được phép bôi nhọ mẹ tôi!"
Bọn họ người đông thế mạnh, chẳng mấy chốc tôi đã bại trận.
Tôi bị bọn họ đạp ngã xuống đất, Chu Châu một chân giẫm lên lưng tôi một tay bắt lấy tóc tôi: "Lá gan cũng lớn đấy! Xem ra là do thiếu giáo huấn."
Nói xong, cô ta liền muốn tát vào mặt tôi.
Tôi thừa cơ bắt lấy ngón tay của cô ta, dùng sức bẻ một cái!
Chỉ nghe "A a" hai tiếng, thanh âm gào thét của cô ta vang lên.
Tôi mượn cơ hội này xoay người trốn thoát, mấy bạn học bên cạnh cô ta lại kêu gào: "Nhan Tiếu Tiếu, mày muốn tìm chet?!".
Mấy người họ đồng loạt tiến lên đuổi theo tôi, đột nhiên một cái bóng xuất hiện, một người trong đó bị đập nhào về phía trước....