Giang Vân Hạc nhìn ngó xung quanh, dưới chân hắn, mặt đất đầy những viên đá màu lục lam trong suốt giống như Thanh Ngọc, xung quanh có bồn hoa bạch ngọc, bên trong trồng san hô như hoa cỏ cây cối.
Lúc trước hắn đi qua một quảng trường, bên trên có một tòa bia đá, sau đó là một đầu bậc thang đi lên phía trên, mơ hồ có thể nhìn thấy mái hiên, trên mái hiên có một pho tượng hình dị thú, gọi là Phi Diêm Tích Thú.
Vừa dò xét, hắn vừa nhớ lại những chuyện đã phát sinh, hình như lúc đó Tô Tiểu Tiểu đã chạy trốn theo hướng của mình, coi như lúc ấy mình không đi cứu nàng, chắc hẳn cuối cùng nàng cũng bắt mình xuống theo?
Yêu Nữ đúng là Yêu Nữ.
Không lẽ nàng đang thăm dò ý tứ của mình?
Giang Vân Hạc vuốt vuốt cằm, tâm tư Tô Tiểu Tiểu vẫn hoàn toàn giảo quyệt như trước.
Người khác nói nàng là Yêu Nữ, thật đúng là không có oan uổng cho nàng.
Tô Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh chống cằm, cười mà như không cười nhìn Mộng Nữ.
Mộng Nữ ngồi đó ủy khuất, bất chợt nàng nhảy lên nắm lấy tay Giang Vân Hạc cắn, giống như Giang Vân Hạc là sinh tử đại địch của nàng, nàng muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
"Ngươi cắn ta làm gì?" Giang Vân Hạc thở dài, nha đầu này thật là độc ác.
"Ta đã nói ngươi cách xa ta một chút! Nếu không làm sao nàng làm sao lại bắt ta vào?" Khuôn mặt Mộng Nữ ỉu xìu như cọng bún.
Tô Tiểu Tiểu: Suy nghĩ.
"Dù sao cũng ở gần đó, thuận tay."
Coí như nàng đồng ý với lời của Mộng Nữ.
Giang Vân Hạc buông tay, nhà ngươi đua xe còn có thể nhìn đường? Dù sao ta cũng không nhìn được, tốc độ quá nhanh.
"Chỉ có thể nói, đây chính là duyên phận." Giang Vân Hạc cười xòa.
Mộng Nữ liền bồi thêm một câu: "Nghiệt duyên."
Giang Vân Hạc cười ha ha một tiếng: "Nghiệt duyên cũng là duyên."
Mộng Nữ tức muốn tắc thở, lại muốn cắn hắn, nhưng khi thấy Tô Tiểu Tiểu không kiên nhẫn, nàng khẽ cắn môi, trầm giọng nói: "Phía trước quảng trường có cấm chế, trên bậc thang có cạm bẫy, những tẩu thú trên mái đều còn sống, chỉ cần xuyên qua bậc thang, những thứ kia sẽ sống lại."
Nhớ tới sự bi thảm trong mộng, Mộng Nữ cảm thấy đau khổ.
"Vậy đi làm sao?" Giang Vân Hạc ngạc nhiên,hắn mở ra Chân Thực Thị Giới, số liệu trên quảng trường hắn xem không hiểu, quan sát bậc thang tỉ mỉ, nhìn ra không ít môn đạo.
Hầu như trên mỗi bậc thang đều có một ít đồ vật.
Tổng cộng có ba mươi ba bậc thang phải xuyên qua, có thể còn sống nổi sao?
"Nơi đây có mười sáu vị trí cửa vào, bọn người Dương Sơn Quân đang ở địa phương khác, nếu chúng ta xuyên qua bậc thang này sẽ gặp được bọn hắn. Chờ ở đây đi, ta không muốn bị chém mấy chục đao." Mộng Nữ rầu rĩ nói. "Khi bọn hắn tới trung tâm, nơi này tự nhiên sẽ mở ra, đến lúc đó chúng ta trực tiếp lui ra ngoài là được."
Lông mày Tô Tiểu Tiểu nhíu chặt lại.
Nếu dùng hết sức lực, liệu rút lui được ra ngoài không? Còn không kể ra ngoài lệu có kịp thời gian không?
Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu chớp lên một cái, khóe miệng hiện ra nụ cười, Mộng Nữ như thấy cái gì đó đáng sợ, trực tiếp lẻn ra sau lưng Giang Vân Hạc: "Ngươi đừng nghĩ để ta dò đường!"
Lúc này, nhìn nàng giống như một con thỏ con đang sợ hãi vậy.
"Đừng nóng vội, nếu những người kia không tới đây, để ta xem lại một chút rồi nói." Giang Vân Hạc nói xong, nhìn về phía quảng trường, hắn không hiểu gì về cấm chế, không nhìn ra được gì hết, nhưng nếu Mộng Nữ đã mơ tới, chắc chắn nàng biết cách vượt qua.
Ngược lại, hắn cũng không muốn đạp lên mấy bậc thang kia chút nào.
"Nói cho cùng, phủ đệ Thủy Quân có đồ vật gì, mà để nhiều cao thủ tranh đoạt như vậy?" Giang Vân Hạc vừa đi dò xét bốn phía, vừa hỏi.
Cách đó không xa, một tầng ánh sáng phía trên có thần đạo quang huy chớp động, những gì bên ngoài màng ánh sáng hoàn toàn không nhìn thấy.
Tuy nhiên, kết hợp thần đạo quang huy của Vĩ sơn cùng toàn bộ Bạch Long đại trạch, Giang Vân Hạc cảm thấy phủ đệ này có thể nằm phía dưới Vĩ sơn, nếu như diện tích lớn hơn, nó sẽ nằm sâu một nơi nào đó phía dưới Bạch Long đại trạch.
Những nơi khác xung quanh đâyđều là bồn hoa San Hô, khảm nạm bảo thạch giả sơn, nhìn cũng có vẻ phú quý.
Nhưng tất cả đều là bảo thạch bình thường, ngoại trừ đẹp mắt, đối với tu sĩ cũng không có giá trị.
Giang Vân Hạc cảm thấy được khẩu vị của Bạch Long Thủy Quân này đúng là không cao.
"Lúc trước, Bạch Long Thủy Quân bị Tiên Ung Quốc Tam Vương Tử luyện thành Huyết Tinh, Thủy Quân ấn lại không ở trong tay Tiên Ung Quốc, có tám thành trong phủ đệ này.
Mục tiêu của Giao Xà và Dương Sơn Quân chính là Thủy Quân ấn, nếu lấy được liền có thể Phong làm Thủy Quân, được Thủy Quân khí vận gia trì, chỉ cần mấy chục năm, sẽ không kém hơn Tinh Cung chân nhân cao thủ." Tô Tiểu Tiểu giải thích.
"Vậy còn ngươi?" Giang Vân Hạc hỏi lại.
Lấy được Phong Thủy quân, sẽ kết nối được với Bạch Long đại trạch. Tuy được khí vận gia trì, tu hành nhanh chóng, ở chỗ này càng có thể phát huy ra lực lượng cường đại, nhưng hạn chế cũng không nhỏ.
Trong số những người tu hành, trừ khi thiên phú không tốt khó tiến cảnh, mới nghĩ tới việc tìm cách đoạt thần ấn, thành tựu thần minh.
Với thiên phú của Tô Tiểu Tiểu, nàng khinh thường nơi này.
"Ngoại trừ Thủy Quân ấn, nơi này đồ tốt cũng không ít, nghe nói còn có xác chết Thủy Quân đời trước, ta cảm thấy rất hứng thú." Tô Tiểu Tiểu hời hợt nói.
Giang Vân Hạc cảm thấy trọng điểm của Tô Tiểu Tiểu có lẽ là xác chết Thủy Quân đời trước.
Đương nhiên, những vật khác cũng cần thiết với nàng.
"Nơi này là cửa vào sao?" Giang Vân Hạc lại hỏi một câu.
"Đúng vậy." Tô Tiểu Tiểu nói.
Mộng Nữ đi bên cạnh thì như con chim cút, một câu cũng không muốn nói.
Giang Vân Hạc đang suy nghĩ, trên không trung đột nhiên mở ra hang động, rơi xuống một yêu quái thân người mặt báo, đầu ngón tay Tô Tiểu Tiểu bắn ra ngân ti quấn hắn lại, yêu vật thân người mặt báo còn chưa rơi xuống đất liền hóa thành xác chết.
"Giữ lại dùng để dò đường cũng tốt." Giang Vân Hạc thấy thế bất đắc dĩ nói.
Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cũng có đạo lý.
Sau đó nàng nhẹ giọng nói: "Vậy lần sau lưu cho bọn hắn một mạng."
"Được rồi, không cần lần sau, ta phát hiện một chút đồ vật." Giang Vân Hạc đi tới một khối San Hô tách ra, không có phản ứng.
Hắn lại đẩy, đột nhiên lại đẩy, mặt đất vô thanh vô tức lộ ra một thông đạo.
"Tại sao nơi này lại có thông đạo?" Tô Tiểu Tiểu kỳ quái nói, tu sĩ không phải phàm nhân, nói gì đây là Thủy Quân phủ đệ, làm sao lại có một cái thông đạo?
Giang Vân Hạc rất ngoài ý muốn, chỉ là hắn không muốn đi bậc thang kia mà thôi, không nghĩ tới thật sự có một cái thông đạo, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Mộng Nữ.
"Đừng hỏi ta, ta cũng không biết." Mộng Nữ lắc đầu.
"Bất kể nói thế nào, cũng nên thử một chút, ta đi xuống trước nhìn xem."
Lối vào hang động là một bậc thang, Giang Vân Hạc mở ra Chân Thực Thị Giới nhìn vào, cũng không có phát hiện gì đó không ổn, thận trọng từng bước một đi xuống, đi mười mấy mét chính là một đầu hành lang, Giang Vân Hạc nhìn kỹ hành lang một chút, không có cạm bẫy, lúc này hắn mới hô: "Xuống đây đi."
Ba người tiến vào, đóng cửa thông đạo lại.
Mấy phút sau, trên không trung lần nữa xuất hiện hang động, người rơi xuống là Vu Lập.
Vu Lập giật nảy mình khi nhìn thấy một vũng thịt trên mặt đất, sau đó nhìn quanh trái phải không thấy ai, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Phá Nguyên Kim Tuyến? Là Tô Tiểu Tiểu? Lúc này xung quanh không có người, chắc là đi về phía trước." Vu Lập tự nói trong lòng, do dự một chút rồi đi thẳng về phía trước.
Vu Lập không nghĩ tới Tô Tiểu Tiểu lại đi vào con đường bí mật, chỉ nghĩ đám người Tô Tiểu Tiểu đã đi xuyên qua, mặc dù hắn cũng cảnh giác, cẩn thận có người đánh lén, nhưng hắn nào nghĩ tới còn có cấm chế ở đây, vừa đi vào quảng trường vài bước, một cái lồng liền đem quảng trường chế trụ, chín đầu Hoả Long trên lồng cùng nhau phun lửa vào bên trong.
Vu Lập hoảng hốt: "Làm sao có thể?"
Hắn vội vàng tế ra pháp bảo ngăn cản, nhưng một mình hắn sao ngăn cản được? Dù là Mộng Nữ trong mộng, cũng là Tô Tiểu Tiểu lấy U Phách thần quang ngăn cản, Giang Vân Hạc tìm được sơ hở mới phá vỡ nổi.
Chỉ ngắn ngủi ba khắc sau, Vu Lập kêu thảm một tiếng và bị đốt thành tro bụi.
...
Lúc này trong địa đạo, Giang Vân Hạc vừa thận trọng dò đường vừa hỏi thăm: "Ngươi nói ngươi bị chém mấy chục đao khi dò đường, còn ta?"
Giang Vân Hạc từ đầu đến cuối không nghĩ mình lại là Mộng Nữ đang dò đường, còn nàng thì ngồi hưởng lợi phía sau.
"Ngươi còn tốt hơn ta nhiều, bị đoạn mất hai cái đùi." Mộng Nữ bất mãn nói.
Giang Vân Hạc:...
Đoạn mất hai cái đùi còn tốt hơn ngươi nhiều? Vậy ngươi phải thê thảm thế nào?
Trong lòng hắn bất chợt cảm thấy may mắn khi không đi con đường kia.
Ba người xuyên qua một hành lang rất dài, phía trước là một không gian rộng rãi, giống như là đại sảnh.
Khi Giang Vân Hạc nhìn thấy đồ vật bên trong đại sảnh, sắc mặt lập tức biến hóa.
Vô số hài cốt chất đống bên trong, gần như chất thành núi.