Sau khi tiến vào Tẩm Cung hơn trăm thước, ba người Giang Vân Hạc gặp một bức bình phong, phía trên có hơn mười bức họa mỹ nhân đẹp nghiênh nước nghiêng thành.
Có mỹ nhân mang vỏ sò trước ngực, thần thái cực kì quyến rũ.
Có mỹ nhân mặt mũi lạnh lùng với đôi tai sói, thần thái cực kì kiêu ngạo.
Lại có cả thiếu nữ nhân tộc, hình dáng điềm đạm và đáng yêu.
Các mỹ nhân trên bức họa đều trông rất sống động, tựa như người thật, nhất là những cặp mắt, trong ánh mắt các nàng dường như đang khẩn cầu, mong đợi, thống hận, đủ loại tình cảm.
Giang Vân Hạc rất yêu thích mấy tấm bình phong mỹ nhân này, hắn vừa dùng Chân Thực Thị Giới nhìn qua, thì ra là một món pháp bảo.
"Không lẽ có thể thả mỹ nhân phía trên ra ngoài?" Với kiến thức rộng lớn cùng trí tưởng tượng phong phú, trong lòng Giang Vân Hạc có chút rục rịch.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Mộng Nữ đã trực tiếp thu tấm bình phong, nhìn Giang Vân Hạc đầy thâm ý:
"Cái này ta muốn, cấm ngươi chọn."
Giang Vân Hạc:???
"Không lẽ Mộng Nữ thích đàn bà?"
"Nàng nhìn ta một cái không lẽ là cảnh báo ta đừng tranh với nàng?"
Nhìn kỹ hơn một chút, lông mày Mộng Nữ như dãy núi trải dài, làn da như hoa đào nở rộ, mái tóc như mây, ánh mắt như sao, cả người mặc một chiếc đầm dài xanh biếc, vóc người thon thả, khiến người khác nhìn vào chỉ muốn cưng chiều.
Đáng tiếc!
Trong lòng Giang Vân Hạc muốn trao đổi, nhưng nghĩ lại ánh mắt vừa rồi, cuối cùng hắn vẫn bỏ qua ý định này.
Bình phong bị lấy mất, để lộ ra một cái giường lớn phía sau, xunh quanh hiện thần quang, trên giường có xác một con rùa khổng lồ mọc đầy gai trên lưng, bán kính cũng phải sáu bảy thước.
"Huyền Quy?" Tô Tiểu Tiểu kinh ngạc, lách người đi tới trước chiếc giường, chỉ thấy Huyền Quy kia không có sừng, nhắm mắt nằm tại đó, tựa như đang ngủ vậy.
Tô Tiểu Tiểu cẩn thận quan sát, nàng hơi cau mày, một lát sau, nàng đột ngột nói: "Thì ra là như vậy!"
"Phát hiện ra cái gì?" Giang Vân Hạc nhìn xác con rùa lớn, có chút hiếu kỳ.
"Đây là ái nữ của Thủy Quân đời trước!" Tô Tiểu Tiểu nói thầm, những thứ còn lại, nàng không cần nói nữa.
Trong lòng Giang Vân Hạc chấn động, hắn cũng nhanh chóng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Bạch Long Thủy Quân trấn áp thi thể Thủy Quân đời trước ở đây, lại còn đem con gái hắn nhốt ở chỗ này, để làm chuyện gì, trong lòng hắn đã có thể tưởng tượng được.
Đời này hắn còn chưa từng thấy thứ nào bại hoại như vậy!
Vậy mà lại còn là Phong Địa thần linh!
Khẩu vị hơi nặng, nhưng nghĩ đến chuyện những yêu vật này cũng có thể hóa hình người, vậy cũng không tính nặng lắm.
Tô Tiểu Tiểu và Mộng Nữ cũng đồng tình.
Giang Vân Hạc tức giận, cảm thấy không thể để những thứ còn sót lại của Thủy Quân cặn bã gieo họa cho người khác, bèn quay đầu lại tìm Hợp Hoan Kính.
???
Trên tường trống trơn.
Hợp Hoan Kính đâu?
Giang Vân Hạc không nhịn được nhìn sang Mộng Nữ, lại thấy mắt đối phương lườm lại cảnh cáo mình.
Được rồi, ngươi thắng, ta không cướp với ngươi!
Giang Vân Hạc đành phải nhìn về chỗ khác, nơi này còn có một cái kệ ba hàng, một hàng là kệ sách, một hàng là bác cổ quỹ, một hàng binh khí, hai hàng sau đã trống trơn, chắc hẳn năm đó Bạch Long Thủy Quân khi đại chiến với Tiên Ung Quốc đã mang hết đi.
Thâm Thiển Đạo Lục, Thiên Địa Âm Dương Giao Chinh Đại Pháp, Thất Thốn Kim Thương Quyển, Thần Giao Quyển,...
Giang Vân Hạc không nói gì, một hơi quét sạch cả kệ sách.
Đây đều là kiến thức.
Trong đó, có ba quyển vô dụng, một là Long Đằng thuật, một quyển là Huyền Thủy chân pháp, quyển còn lại là Hành Vân Bố Vũ.
Theo Giang Vân Hạc suy đoán, hai quyển đầu chính là công pháp cơ bản của hai Thủy Quân, giống như Lưu Ly chân pháp của hắn vậy, nên chúng mới ở chỗ này, có thể tùy tiện xem xét.
Ngược lại cuốn thứ ba, lại làm cho hắn có chút hứng thú, lật qua một chút, nội dung bên trong chia làm hai phần, Hành Vân và Bố Vũ, trong đó phần trước là Khống Vân thuật, phần sau là Khống Thủy pháp.
Lấy đồ xong, Giang Vân Hạc xoay người lại thì phát hiện cái giường lớn đã biến mất không còn, Tô Tiểu Tiểu dùng U Phách Thần Quang quét qua quét lại mười mấy lần, rút thanh trường kiếm chưa từng dùng tới từ sau lưng ra, chỉ một kiếm đã phá vỡ cấm chế trên mặt đất.
Phủ đệ này đã hoang phế mấy ngàn năm, cấm chế không ai quản, Tô Tiểu Tiểu muốn phá vỡ cũng không khó khăn.
Phá một lỗ lớn trên mặt đất, Tô Tiểu Tiểu nhìn xuống dưới một cái, trong mắt đều là ý cười.
"Quả nhiên ở nơi này."
Giang Vân Hạc lại gần nhìn, phía dưới là một con rùa lớn chừng mấy chục thước vuông bị tầng tầng xiềng xích khóa lại, trên vỏ rùa phủ đầy gai nhọn, cộng thêm dáng người to lớn, kích thích thị giác vô cùng.
Bên tai Giang Vân Hạc hình như nghe được tiếng rên rỉ.
"Âm thanh gì?" Giang Vân Hạc lập tức cảnh giác.
"Thủy Quân đời trước chưa chết?" Mộng Nữ thất thanh.
"Đã chết, nhưng thần hồn bị giam giữ trong người, không cách nào chuyển kiếp. Thủ đoạn Bạch Long Thủy Quân đúng thật là cay độc!" Tô Tiểu Tiểu khẽ cười.
Giang Vân Hạc yên lặng, hỏi: "Mục tiêu của ngươi sẽ không phải là thần hồn Thủy Quân chứ?"
"Yên tâm, ta chỉ cần thân thể. Thần hồn để hắn chuyển kiếp, dù tương lai muốn báo thù hắn cũng không thể tìm tới ta. Bạch Long Thủy Quân bị Tiên Ung Quốc luyện thành huyết tinh, cơ hội chuyển kiếp cũng không có. Đúng là số mệnh." Tô Tiểu Tiểu thở dài.
"Thiên đạo tuần hoàn, làm việc ác tự nhiên không có kết quả tốt." Mộng Nữ nói như ám chỉ.
Tô Tiểu Tiểu cười nhạo một tiếng, không coi là thật.
Giang Vân Hạc thì không hiểu vì sao hai người đột nhiên căm thù nhau như vậy.
Tuy nói hai người cùng nhau từ Vô Tẫn sơn đi ra, nhưng Tô Tiểu Tiểu che giấu thân phận, Mộng Nữ chắc không biết nàng.
Tô Tiểu Tiểu há mồm phun tinh sa, rơi trên một sợi dây xích, đợi một lát liền rút thanh kiếm sau lưng chém xuống.
"Leng keng" một tiếng, dây xích đã bị chém làm đôi.
Cứ như vậy, nàng chém đứt hết tất cả dây xích, rào rào một tiếng, dây xích bên ngoài Huyền Quy ào ào rơi xuống.
Một ánh sáng ảm đạm xuất hiện phía trên Huyền Quy, là một còn rùa nhỏ lơ lửng trên phía không trung.
"Đa tạ mấy vị cứu ta thoát khốn, chỉ cần đưa ta ra khỏi đây, tất có hậu báo!"
Tô Tiểu Tiểu khẽ cười: "Ngươi đã như vậy, còn muốn lừa ai?
Dù sao ta cũng phải có được thân xác của ngươi, về phần ngươi... Coi như là vận khí ngươi tốt, gặp được người tốt đi."
Nói xong nàng ném ra một hạt châu thu thần hồn Huyền Quy lại, tiện tay ném cho Giang Vân Hạc.
"Nguyện ý buông thì buông, cầm đi luyện khí cũng tốt."
"Đa tạ." Lần này Giang Vân Hạc thành tâm thành ý cảm ơn.
"Thủy Quân trước đây có làm việc gì ác chưa?" Giang Vân Hạc hỏi Mộng Nữ.
"Việc ác tày đình thì không, hô mưa gọi gió làm chết người thì tất nhiên phải có, nhưng cũng có công lao mưa hiền gió hòa, việc này bù việc kia. So với Bạch Long kia thì tốt hơn gấp trăm lần."
"Nhưng ngươi muốn thả hắn đi? Thần hồn Huyền Quy cộng thêm chút tài liệu, đủ để luyện chết một món pháp bảo. Nếu tự tay luyện chế, pháp bảo luyện chế ra có thể gọi là thượng phẩm." Mộng Nữ nhìn thẳng mắt Giang Vân Hạc.
"Nếu không có tội ác gì lớn, vậy để hắn đi chuyển kiếp đi. Pháp bảo tuy tốt, nhưng lại không phải điều ta truy cầu. Nếu làm như vậy, tâm ta không yên." Giang Vân Hạc nhàn nhã đáp.
"Người tốt thối." Tô Tiểu Tiểu lẩm bẩm.
"Ta cũng cảm thấy như vậy không tệ. Thiên đạo tuần hoàn, tự có khí số." Mộng Nữ mỉm cười.
Ý nói "Ngươi muốn có, ta cũng sẽ phản đối, nếu ngươi phản đối, ta sẽ tán thành."
Dù sao Mộng Nữ cũng xuất thân chính đaọ, đối với ý định của Giang Vân Hạc cũng rất tán thưởng.
Chờ Tô Tiểu Tiểu thu xong thân thể Huyền Quy, ba người trở về theo đường cũ, mới đi về phòng bếp, liền nghe thấy tiếng nổ từ phía xa, sau đó thân thể ba người chấn động, văng ra khỏi Thủy Quân Phủ.
Giang Vân Hạc hoa mắt một lát, đã thấy mình ở trên Bạch Long trạch, nhìn bốn phía xung quanh, thì thấy Tô Tiểu Tiểu và Mộng Nữ cách đó không xa, Tam Trảo Giao Xà, Chu Tiêu, Minh Hạo cũng ở trên không trung, sắc mặt cực kì khó nhìn.
Hơn nữa, trạng thái hai người một yêu này cũng không tốt, khí tức bất ổn, hiển nhiên bọn hắn đã trải qua một trận khổ chiến.
"Dương Sơn Quân!" Tam Trảo Giao Xà nổi giận gầm lên, biết ở lại cũng vô ích, quẫy đuôi lẩn vào tầng mây.
Chu Tiêu, Minh Hạo nhìn về phía họ một cái, cũng đi về phía xa.
"Không nghĩ tới Dương Sơn Quân lại đạt được Thủy Quân Phủ thật, nơi này không thể ở lâu được nữa." Tô Tiểu Tiểu vươn vai, nhìn Giang Vân Hạc, lại nhìn Mộng Nữ, nở một nụ cười.
Một nụ cười tràn đầy ý bất hảo.
Sau đó nàng hóa thành một đạo u quang, bay về phía xa.
"Sư đệ!" Thai Bảo, Ninh Vân phát hiện nơi này có người, vội vã chạy tới, thấy Giang Vân Hạc, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Từ lúc Tô Tiểu Tiểu bắt hắn cùng Mộng Nữ vào Thủy Quân Phủ, trong lòng bọn họ như bị lửa đốt, đứng ngồi không yên.
Nếu như Giang Vân Hạc xảy ra chuyện gì, hai người chỉ có thể tự vẫn, căn bản không còn mặt mũi trở về nhìn Chấp Nguyệt.
"Sư đệ ngươi không có chuyện gì, thật tốt."
"Sư muội, ngươi không sao chứ?"
Tư Không Quy vội vã chạy lại.
"Rời khỏi nơi này trước rồi nói." Giang Vân Hạc không quên việc Dương Sơn Quân đã trở thành Thủy Quân mới, bây giờ đây là địa bàn của hắn, không thể nán lại.
Hắn lập tức ném ra thuyền giấy, mọi người lên thuyền bay đi.
"Rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì? Chỉ có các ngươi đi ra sao?" Thai Bảo lúc này đã bình tĩnh lại, tò mò hỏi.
"Có rất nhiều người đi vào sao?" Giang Vân Hạc hỏi ngược lại.
"Có bảy mươi tư người tiến vào, đúng rồi, Vu Lập của Đan Tâm tông cũng đi vào, còn có Đậu Tử Long của Thanh Dương sơn, Chập Hải, Nghiễm Nguyệt của Môn Thúc thành, có cả tu sĩ Hoang quốc, kết quả chỉ có sáu người các ngươi đi ra, còn lại không thấy ai, chỉ sợ bọn họ lành ít dữ nhiều.
"Có tổng cộng mười sáu lối vào, hơn nữa một đường chúng ta đi ra ngoài, không gặp phải ai khác. Bất kể bọn họ ra sao cũng được, không liên quan tới chúng ta."
Giang Vân Hạc suy đoán, ngoại trừ một người chết trong tay Tô Tiểu Tiểu, còn lại không phải chết do cấm chế, thì chính là chết trong tay mấy người Dương Sơn Quân.
Tư Không Quy đứng một bên, sắc mặt nghiêm trọng.
Bởi vì hắn phát hiện, từ lúc trở về, ánh mắt Mộng Nữ luôn đặt trên người Giang Vân Hạc.
Đây không phải là chuyện tốt, có lẽ hắn nên để hai người bớt tiếp xúc lại.
Bay được mấy ngàn dặm, Tư Không Quy liền nói: "Nếu chuyện đã kết thúc, hai người chúng ta phải quay trở lại Tông môn."
Giang Vân Hạc xoay người nhìn hai người họ, mỉm cười:
"Đã như vậy, vậy tạm biệt ở đây, sau này gặp lại."
"Không sai, sau này gặp lại." Thai Bảo, Ninh Vân cũng nói.
"Được, ba vị nếu có rảnh rỗi hãy tới Tinh Tượng tông, cho ta tận tình chủ nhà." Tư Không Quy cười đáp.
Lời khách sáo, chỉ là lời khách sáo.
Mộng Nữ tiến lên một bước, đột nhiên vòng tay ôm eo Giang Vân Hạc, ngước mặt lên, nói: "Chuyện hai chúng ta, ngươi còn chưa nói rõ ràng. Hôm nay tạm biệt, qua mấy ngày nữa, ta sẽ đến tìm ngươi."
"Tê!" Mặt Tư Không Quy co rúm, khóe mắt giật liên hồi, thở hổn hển.
Hai người Thai Bảo và Ninh Vân cũng há hốc mồm.
Đây là tình huống gì?
Giang Vân Hạc:???
"Chuyện gì?"
Mộng Nữ nhe nanh cọp, đấm thùm thụp ngực Giang Vân Hạc: "Ngươi muốn giả ngu, ta cắn chết ngươi!"
Nói xong liền tung người, dưới chân hiện một dải cầu vồng phi về phương xa, để lại một âm thanh trong trẻo:
"Ngươi suy nghĩ thật kỹ mình nên làm gì đi!"
Tư Không Quy nhìn Mộng Nữ đã đi xa, lại nhìn Giang Vân Hạc, khuôn mặt co giật nửa ngày trời, nghiến răng:
"Cặn bã!"
Sau đó hắn ném ra chiếc đĩa, nhảy lên rời đi.
Hắn phải đuổi theo Mộng Nữ, hỏi tới cùng chuyện gì đã xảy ra mới được.
Mặt Thai Bảo đầy tò mò: "Sư đệ!"
Ninh Vân đau đầu: "Sư đệ..."
Giang Vân Hạc:???
Rốt cuộc đây là tình huống gì?
Năm nay điểm chuẩn ĐH cao quá, có lẽ ta nên tập trung học hơn thôi!