Thấp thoáng trên bầu trời, một đôi cánh chim bằng giấy dài tới tận sáu mét chao liệng trong không trung, một bóng người nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhìn như nhảy từ giữa hư không ra vậy.
Là một nữ tử ăn mặc như đạo sĩ, tuổi tầm trung niên.
Đây chính là sư phó của Chấp Nguyệt, Nam Nguyệt.
Sau khi đứng trong sân quan sát tỉ mỉ một lúc lâu, nàng mới cất bước đi vào căn phòng. Đập vào mắt là hai cây nến lớn màu hồng đặt trên thành ghế, đâu đâu cũng có những hình trang trí bằng vải đỏ, thật giống phòng tân hôn của nhân gian.
Trên giường, Chấp Nguyệt đang nằm nghiêng ngủ mê man.
Sau khi tới nơi này, vì sợ rằng Chấp Nguyệt vừa nói xong mọi chuyện thì tâm tình đã quá kích động, khó tránh khỏi tổn hại tới bản thân,nàng phải dùng một thuật pháp nho nhỏ để Chấp Nguyệt yên lòng ngủ.
“Con bé ngốc này, mấy tháng nay bị người ta mê hoặc cho điên đảo tâm hồn.”
Nam Nguyệt khẽ than một tiếng.
Về chuyện giữa hai người này, nàng đã biết.
Dù chưa gặp mặt lần nào, nàng cũng có chút thiện cảm đối với Giang Vân Hạc.
Ít nhất, tại những lúc như thế này hắn cũng đã cứu đồ đệ ngoan của mình, coi như cũng khá có trách nhiệm.
Huống gì đây không chỉ đơn giản là bảo vệ Chấp Nguyệt,nếu Chấp Nguyệt chết đi, Ngũ Uẩn Đồ cũng sẽ tự động biến mất. Vì thế, cứu được Chấp Nguyệt cũng tương đương với bảo vệ được trọng bảo Ngũ Uẩn Đồ.
Còn chưa kể tới, theo lời kể của Chấp Nguyệt, Giang Vân Hạc có thể luyện Lưu Ly Chân Pháp tới bước nhập môn chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, thiên phú của hắn chắc chắn là bậc cao cấp nhất không cần bàn cãi.
Mặc dù thời gian hắn tu hành rất ít,nhưng nếu như đã nhập môn rồi thì cũng không cần lo có ảnh hưởng gì xấu.
Chỉ cần có thể thu hắn làm môn hạ, mấy trăm năm sau đó không có gì phải lo lắng.
Phải biết, những đệ tử có thiên phú tuyệt hảo như thế này đều được các môn phái lớn trông nom chăm sóc như bảo bối.
Đương nhiên, nàng càng muốn xem loại người gì mà lại có thể lừa gạt đồ nhi của nàng thành ra như vậy.
Còn một việc nữa, đó là hạt giống đã gieo thành công,đặt Ngũ Uẩn đồ trên người Chấp Nguyệt cũng là vô ích, chỉ là loại bảo vật này ngoài tìm một người thích hợp khác tiếp nhận thay nàng,cũng không có cách gì khác.
Trong những ngày qua, mấy vị trưởng lão còn lại trong môn phái đã tìm Nam Nguyệt rất nhiều lần để trao đổi về vấn đề này. Ai cũng muốn đem thứ này đặt lên thân những đệ tử mà bọn hắn vừa ý,bởi vì trong thời khắc quan trọng nhất, Ngũ Uẩn Đồ có thể cứu người đó một mạng.
Nhưng Ngũ Uẩn Đồ là trọng bảo thuộc một mạch này của nàng,bọn hắn cũng bằng lòng vì nó mà tả một cái giá không hề nhỏ.
...
Không biết trải qua bao nhiêu thời gian,một người thanh niên mặc áo đạo màu trắng tới trước cửa,ôm quyền nói:
“Chưởng Nguyệt trưởng lão, không phát hiện dấu vết của người hay yêu vật đó.”
Tử Thần Tông có ba Đại trưởng lão là Nhật, Nguyệt, Tinh, Nam Nguyệt chính là Chưởng Nguyệt trưởng lão trong số đó.
"Đi xuống đi."
Nam Nguyệt thở dài,nói nhỏ.
Một thời gian dài sau đó,Chấp Nguyệt mới tỉnh lại. Nàng ngơ ngác nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, trong chớp mắt lại như trở về quãng thời gian sống cùng Giang Vân Hạc.
“Sư phó!”
Mấy giây sửng sốt qua đi, nàng mới nhỏ giọng gọi.
Rồi dùng ánh mắt trà đầy mong đợi nhìn qua.
“Đồ nhi ngốc...”
Nam Nguyệt thở dài, khẽ lắc đầu.
“Ngươi không có gì phải vội, chưa tới 3 ngày nữa chính là đại hội luận kiếm của hai đạo, đến lúc ấy Tô Tiểu Tiểu chắc chắn phải có mặt, như vậy chúng ta sẽ có cơ hội thăm dò tung tích của Giang Vân Hạc.”
Sau một hồi im lặng trầm tư, Chấp Nguyệt gật đầu.
“Cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, sáng sớm mai chúng ta đã phải rời khỏi nơi này rồi.”
Đầu tiên, Chấp Nguyệt nhìn tất cả đồ đạc trong căn phòng, như cố khắc chúng vào trong đáy mắt,rồi lại bắt đầu dọn dẹp, không kể là bàn ghế giường tủ gì, thậm chí cả ngọn nến cũng thu hết vào hai cái hạt châu.
Mất nguyên một đêm bận bịu.
Buổi sáng, Chấp Nguyệt đứng trong sân,quay đầu nhìn lại căn phòng trống rỗng sau lưng mình, chần chờ hồi lâu mới vung tay lên ném ra một viên hạt châu tỏa ra ánh sáng màu trắng bạc.
Một tia sáng trắng lóe lên, bây giờ ngay cả căn phòng cũng biến mất không còn dấu vết.
Người của Tử Thần Tông đi đã rất lâu rồi, một con chim lớn cả người là màu vàng kim mới lướt ngang qua nơi này. Nó nhìn xuống dưới một chốc, rồi trong miệng lẩm bẩm tiếng người, giọng nói còn mềm mại như giọng nữ:
“Mấy người này thật đúng là Quát Địa Tam Xích a!”
...
Lúc này đây, Giang Vân Hạc đã đi đến bên ngoài tòa thành gần nhất tính theo hướng Tây Bắc của núi Ngũ Dương. Tường thành nhìn từ xa chỉ cao gần 8 mét, có rất ít thương nhân qua lại, phần nhiều là người dân bình thường mặc áo vải.
Căn cứ vào tin tức mà trước đó Giang Vân Hạc hỏi thăm được từ thôn làng, nơi này gọi là Ngũ Bộ Huyện, số cư dân trong thành tầm năm sáu vạn, cũng coi như khá lớn.
Dù sao đi nữa, thời đại này khác hoàn toàn với Trái Đất hiện đại.
Chủ yếu là do nơi này rất gần với núi Ngũ Dương, có nhiều thương nhân chuyên thu mua thảo dược đến đây mở quán bán hàng, đồng thời họ cũng mang những vật phẩm từ nơi khác tới buôn bán. Vì thế, chỗ này mới náo nhiệt như vậy.
"Có chút chờ mong nha!"
Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt Giang Vân Hạc.
Tựa như người thiếu niên lần đầu tiên xa nhà đi đại học, mang theo hi vọng và hướng tới tương lai.
Là mùi vị của tự do.
“Tên kia, lại đây. Chính là ngươi, cái tên có kiểu tóc quái dị kia!”
Giang Vân Hạc còn chưa kịp mơ tưởng xong, đã bị hai tên đại hán nắm lấy cánh tay lôi hắn về lại hiện thực.
Quay đầu sang trái.
Quay đầu sang phải.
Đã quan sát xung quanh hoàn tất.
Lúc này hắn mới có thể chắc chắn rằng hai người này là nói với mình, mới mang theo một tấn nghi ngờ đi qua.
Đại hán đi đầu tiên phải cao tận mét tám là ít, cao bằng Giang Vân Hạc. Nhưng mà eo của hắn lại to hơn nhiều, mặc một bộ áo giáp da trên người, mới nhìn qua cũng khá oai phong.
Một tay hắn đặt trên chuôi đao, trên mặt không có một chút ý cười nào, hơn nữa cả người còn tỏa ra khí tức sát phạt, không cần nghĩ cũng biết đây là quân tinh nhuệ.
“Không nghĩ tới một tên quân sĩ thủ vệ ở trấn nhỏ thế này mà cũng được tôi luyện kỹ đến thế, Vạn Sinh Quốc này, có vẻ rất lợi hại a!”
Nhưng càng khiến Giang Vân Hạc thắc mắc là, mọi người đi qua đi lại nhiều vậy mà không gặp kiểm tra, còn mình mới tới đã bị gông cổ là thế nào?
Không đợi hắn hỏi, tên quân binh kia đã chủ động nói:
“Một tên mặt trắng nhỏ chưa phơi gió ngày nào, vừa liếc qua đã biết không phải nghề nông hay săn bắn hái thuốc. Nhìn bộ đồ này của ngươi chắc cũng không phải kẻ thư sinh. Nói, đến đây làm gì?”
Giang Vân Hạc giơ ngón tay cái lên,khâm phục nói:
"Quân gia, ánh mắt quá chuẩn!”
“Nói nhảm, nếu năng lực nhìn nhận mà không tốt thì liệu ta có thể làm việc này sao?”
Tròng mắt của đại hán kia khẽ đảo một cái, lên giọng nói.
Không rõ mấy câu này đây là khoe khoang hay tự giễu.
"Ta là người tu hành, vừa mới xuống núi." Giang Vân Hạc ăn ngay nói thật.
Trước đó, hắn đã nghe Chấp Nguyệt nói qua, trong Vạn Sinh Quốc này có đủ thành phần từ nhân loại yêu ma quỷ quái, chính thần tà thánh gì đều có cả. Nên quan hệ giữa người tu hành và nhân gian rất mật thiết, từ xưa tới nay đều rất hòa bình, mà không phải cao cao tại thượng giống như trong tiểu thuyết.
Vì thế nên Tô Tiểu Tiểu mới có thể ở trong khách sạn của nhân gian,thậm chí gặp được tu sĩ của Vạn Giáp Tông ở sảnh chính.
“Ngươi? Là người tu hành? Tốt thôi, chứng minh cho ta xem!”
Đại hán cười lạnh, nhìn chằm chằm Giang Vân Hạc.
"Người tu hành có liên hệ cùng thế gian cũng là cao lai cao khứ, nhìn lại nhà ngươi xem, đầu tóc thì quái dị, y phục thì rách rưới, mặt mũi thì bẩn thỉu, nhìn thế nào mà ra được là người tu hành?"
Giang Vân Hạc có chút kinh ngạc.
Tên quân sĩ này, xem ra cứng rắn!
Điều này làm cho Giang Vân Hạc coi trọng thế giới này hơn, phía trước chấp nguyệt không chút xách, hắn cũng không quá để ý.
Xem ra, quốc gia này không hề suy yếu.
“Quân gia, mượn ngươi cái ống trúc một lát.”
Giang Vân Hạc chớp mắt, nhìn thấy tên quân sĩ trên lưng treo ống trúc nhân tiện nói.
“Cho ngươi!”
Tên quân sĩ nói xong, lấy ống trúc trên lưng xuống ném cho Giang Vân Hạc.
Giang Vân hạc mở chân Chân Thực Thị Giới lên quan sát, sau đó trên thân ống trúc đột nhiên biến thành một màu thạch đồng.
Tên quân sĩ nhận lại xem xét, trở nên kinh ngạc.
“Ngươi quả là có đạo hạnh, xem ra mỗ nhìn nhầm rồi... ngươi vào đi, đừng gây chuyện."
Nếu là đối thực lực của mình có lòng tin, có thể hướng về huyện nha đi một chuyến, gần nhất thành nội không ổn định, có âm uế chi vật làm loạn, Huyện thái gia đã triệu tập thành nội nhà giàu ra tiền thưởng.”
“Đa tạ!”
Giang Vân Hạc cười cười, ôm quyền cảm tạ, nhanh chân tiến vào trong thành.