LGiang Vân Hạc không biết nên nói cái gì cho phải, trừ khi bản thân hắn có thể nửa đường bỏ chạy, nếu không vào lúc đối phương phát hiện ra là hắn đang lừa nàng, thì khẳng định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Mặc dù những lời hắn nói trước kia đều là sự thật.
“Quê hương của ta, không phải Võ Quốc Tân Thành, mà là Hoa Quốc Tân Thành.” Giang Vân Hạc cười khổ.
“Ngươi dám gạt ta!” Sắc mặt của Tô Tiểu Tiểu bỗng lập tức toát lên vẻ lãnh lệ.
Giang Vân Hạc vốn không phải là người chưa trải sự đời, nhưng lúc này hắn vẫn cứ cảm giác như cả toàn thân phát lạnh, trái tim nghẹt thở giống như bị một bàn tay lớn bóp chặt vậy.
“Ngươi chắc chắn có thể phân biệt ta nói thật hay nói dối chứ?” Giang Vân Hạc nói.
Tô Tiểu Tiểu vẻ mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn, Giang Vân Hạc vẫn không ngần ngại đối diện với nàng.
Một lát sau khuôn mặt Tô Tiểu Tiểu mới giãn ra: “Đúng là nói thật, ngươi không gạt ta!”
Nhưng ngay lập tức nàng lại nghi ngờ hỏi: “Nhưng Hoa Quốc ở đâu? Tại sao ta lại chưa từng bao giờ nghe nói qua?”
“Ta cũng không biết, chắc là cách nơi này rất xa, đúng rồi, ngươi không phải cảm thấy quần áo tóc tai của ta rất kỳ quái sao, người dân ở Hoa Quốc đều là ăn mặc kiểu giống như ta vậy, không những thế, ta nhìn vào người của nơi này thì mới cảm thấy thật kỳ quái. Hôm qua vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy yêu quái, trước đây cũng chưa bao giờ gặp qua. Nơi bọn ta ở không hề có yêu quái.”
Tô Tiểu Tiểu lại nhìn chằm chằm hắn nhìn nửa ngày, biểu tình trên mặt dần dần khôi phục như thường, trong mắt hiện lên một tia vui mừng: “Thú vị, ta không biết nơi đó, nói như vậy chắc cũng không có người khác biết được, nếu như có thể tới Hoa Quốc của ngươi, thì con tiện nhân kia chắc chắn sẽ không thể tìm thấy ta."
"Nếu là như vậy, ngươi vẫn sẽ ở lại bên cạnh ta, bưng trà rót nước, cho đến khi tìm được Hoa Quốc thì thôi.”
Trong lòng của Giang Vân Hạc chợt động, con tiện nhân mà Tô Tiểu Tiểu vừa mới nhắc đến là ai? Nàng đang bị kẻ khác truy đuổi? Không đơn giản như là Dương Sơn Quân, đã thế còn là một nữ nhân, hơn nữa nàng cũng chưa chắc đã là đối thủ.
Trong lòng hắn ngay tức khắc có chủ ý, mở miệng nói: "Ở bên cạnh ngươi thì nguy hiểm quá lớn, cao thủ như ngươi đương nhiên sẽ không cần lo lắng, nhưng mà chỉ cần ai tiện tay tát ta một cái, thì ta sẽ lập tức mất mạng."
Tô Tiểu Tiểu vẫn cứ mỉm cười, và nụ cười đó dần trở nên ngọt ngào hơn.
“Ngươi muốn nói cái gì?”
“Hay là ngươi dạy ta ít bản lĩnh, không cần phải quá lợi hại, nhưng ít nhất là có thể tự bảo vệ bản thân là được rồi, đỡ phải bị người ta thuận tay giết chết. Ta mà chết thì ngươi cũng không bao giờ có thể tìm thấy Hoa Quốc đâu.” Giang Vân Hạc cứ theo đà mà nói.
“À, thì ra là ngươi có chủ ý như vậy……” Tô Tiểu Tiểu sau khi nghe xong, thì kéo dài thanh âm một cách lười biếng.
“Hóa ra ngươi vẫn còn khá thông minh.”
“Coi như là ta học được thêm chút gì đó, thì cũng không có khả năng làm đối thủ của ngươi mà, chẳng phải vẫn cứ bị ngươi nắm trong lòng bàn tay hay sao? Cùng lắm chỉ để cho ta có thể bảo vệ được bản thân một chút khi gặp những tình huống nguy hiểm thôi.”
“Trên đời này không có biết bao nhiêu người đã truy tiên tầm đạo (1),nhưng mà đến khi cuối đời thì vẫn không thể đạt được. Ngươi muốn học được những thứ này từ ta mà chỉ bằng mấy câu nói thôi sao? Có phải là ngươi thấy ta quá dễ tính?” Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu rồi nhìn hắn bằng một con mắt. Không sai, chính là một con mắt, và trên khuôn mặt tinh xảo, thanh tú ấy của nàng, trên hai con mắt tạo thành một cái hình dạng kỳ quái, càng trông thì càng thấy quỷ dị, khiến Giang Vân Hạc trong lòng ớn lạnh.
“Ta có thể dùng một câu chuyện xưa có liên quan về tu hành để đổi, trong câu chuyện này vừa có cả lẫn ý nghĩa tu tâm và ẩn dụ cả việc luyện đan, mà biết đấu đối với ngươi thì sẽ có chút tác dụng.” Giang Vân Hạc cắn răng một cái rồi nói.
“Câu chuyện xưa kể về tu hành? Thú vị, kể cho ta nghe thử một chút.”
“Chuyện xưa này rất dài... Hai ba ngày chưa chắc đã kể hết.”
“Vậy thì kể hai ba ngày, dù sao thì ta cũng không vội, trước tiên bảo tiểu nhị mang đồ ăn và rượu ngon tới đây, ta cũng hơi đói bụng rồi, sau đó ngươi hãy kể cho ta ít chuyện về Hoa quốc.” Tô Tiểu Tiểu lười biếng duỗi eo, phân phó nói.
Lúc bước ra khỏi cửa, Giang Vân Hạc cảm thấy mình rất may mắn.
Trước tiên, không đề cập là có thể từ Tô Tiểu Tiểu học được mấy thứ liên quan tu luyện được hay không, nếu không gặp được nàng, thì hắn bây giờ chỉ có thể ngủ ở đầu đường xó chợ hay làm mồi cho thú dữ.
Nếu xem xét theo phương diện này, hắn thấy gặp phải Tô Tiểu Tiểu chưa chắc đã là chuyện xấu.
Nhưng vẫn là phải cẩn thận chút mới được, vị thiếu nữ này làm cho hắn cảm thấy rất nguy hiểm.
Nhờ vào kinh nghiệm từ việc từng có hàng chục cô bạn gái của mình, hắn sẽ biết loại con gái nào tốt nhất không nên gây sự.
Đừng nói là việc đắc tội Tô Tiểu Tiểu, cho dù chỉ khiến cho nàng khó chịu, thì mình cũng sẽ gặp phải xui xẻo.
Trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ. Hắn dự định sẽ kể câu chuyện xưa cho Tô Tiểu Tiểu nghe chính là Tây Du Ký.
Nếu như nói bộ truyện này là một cuốn tiểu thuyết về tu tâm cùng luyện đan, thì cũng không sai, trong câu chuyện đó cũng bao hàm quá nhiều vấn đề.
Một trăm người trong mắt có một trăm cách nhìn riêng biệt khác nhau, Tây Du Ký cũng giống như vậy, mà những nội dung trong đó lại càng thêm cao thâm khó hiểu.
Tin tức tốt là, sau khi hắn xuyên việt tới nơi này, nhớ lại những thứ đã từng xem qua thì đều rất rõ ràng, như thế thì hắn có thể kể lại toàn bộ nguyên văn câu chuyện cho Tô Tiểu Tiểu nghe.
Nguyên tác bên trong bao hàm rất nhiều ý nghĩa, nếu như không cần nguyên văn với nguyên từ, vậy thì đây đã trở thành một câu chuyện xưa.
Vừa đi xuống lầu, trong đầu vừa suy nghĩ, tâm trạng của Giang Vân Hạc cũng khá tốt, bất kể có nói như thế nào, mới vừa đến cái thế giới này thì hắn đã nhìn thấy một chút hy vọng.
Cho dù là Tây Du Ký không dụ được, thì với dùng kinh nghiệm từ mấy chục người bạn gái của mình, không tin không dỗ dành được một cô bé nhỏ tuổi.
Vấn đề ở đây không phải là kinh nghiệm, mà là ở hắn có thể dụ được mấy chục người bạn gái mà không cần tới một chút giấy tờ nhà đất nào.
Giang Vân Hạc đối với bản thân vẫn là rất có lòng tin.
...
“Lúc này tên Ma Vương kia mới hiện ra nguyên hình. Bồ Tát quăng ra Liên Hoa Tráo thu phục yêu ma, ngồi ở ngay trên lưng hắn, rồi đạp tường quang (2) mà đi mất. A! Tầm nhìn lại chuyển về hướng Ngũ Đài Sơn! Muốn biết thầy trò Đường Tăng sẽ làm như thế nào để ra được khỏi thành, mời đón xem phần tiếp theo!”
Trên một con đường mòn cổ, có một giọng nam trong trẻo truyền tới.
Một vị thiếu niên chắp tay sau lưng, mặc một bộ trường sam màu đen, đeo đôi giày ống, trong miệng nhẹ nhàng đọc, bên cạnh người là một con lừa bước đi không nhanh không chậm, trên lưng nó chính là một người thiếu nữ áo lam trông tầm mười lăm, mười sáu tuổi.
“Chương tiếp theo tên là gì?” Một âm thanh mềm mại hỏi.
"Anh nhi hí hóa thiện tâm loạn, viên mã đao quy mộc mẫu không."
“Tâm viên ý mãn, mộc mẫu kim công……” Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng nhắc lại một lần nữa, khóe mắt lộ ra vẻ vui cười.
Ngay từ đầu Tô Tiểu Tiểu cũng không đem chuyện xưa mà Giang Vân Hạc kể để trong lòng, nhưng càng nghe càng cảm thấy chuyện xưa này thú vị, đây chính là một biện pháp tốt để giết thời gian khi nhàn rỗi.
Nhưng khi nội dung dần dần được lộ ra, Tô Tiểu Tiểu đã từ đó nghe ra được không ít những điều mới.
Chuyện xưa này tuy rằng không phải là bí tịch, nhưng đúng là cùng tu hành có quan hệ, hai ngày qua ngược lại cũng khiến cho Tô Tiểu Tiểu có chút lợi ích.
“Ngươi xem ngươi bây giờ thật giống như là Mộc mẫu?” Tô Tiểu Tiểu đảo tròng mắt một vòng, đột nhiên cười khanh khách nói.
Giang Vân Hạc lúc này đang đi dẫn đường ở phía trước, phía sau là một con lừa đi theo, ở trên con lừa đó là Tô Tiểu Tiểu.
Nếu không cần tính đến những hành lý, hiện tại hắn chẳng phải giống như là Trư Bát Giới dắt theo Bạch Long Mã ư? Mộc mẫu đó chính là chỉ là Trư Bát Giới.
“Sư phó, cả một con đường này đều đi tới vùng hoang vu dã ngoại, cũng không có hẳn một bóng người, không bằng ở ngay tại đây nghỉ chân một chút, ta đi kiếm xem có nơi nào để hóa duyên (3) không?” Giang Vân Hạc thuận miệng nói.
“Ai là sư phó của ngươi?” Tô Tiểu Tiểu cười nói, rồi sau đó nhớ tới cái gì, đôi mắt dựng lên, giận dữ: “Ngươi dám mắng ta là người bị hói đầu?”
“Cho dù có là người mù, chỉ cần nghe được âm thanh của ngươi, cũng có thể phác hoạ ở trong đầu ra được một vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, sao lại có thể cảm thấy là ngươi bị hói đầu được. Hơn nữa ta cũng không có mù, ngươi đường đường là một mỹ nhân như thế, vậy mà lại là người hói đầu, thì những người khác làm sao sống nổi?” Giang Vân Hạc không chút nào hoảng hốt, than nhẹ một tiếng.
“Coi như là ngươi qua ải.” Tô Tiểu Tiểu tức giận tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, ngay lập tức vui vẻ ra mặt.
Sau hai ngày tiếp xúc với nhau, Giang Vân Hạc có chút hiểu rõ hơn được tính nết Tô Tiểu Tiểu.
Tất nhiên, cũng giống như là ở trên bả vai nàng có băng bó một ít băng gạc, mà chỉ có thể là do đích thân Tô Tiểu Tiểu dùng ngón tay của mình tạo ra một lỗ thủng.
Trở mặt như lật sách, hỉ nộ vô thường, Tô Tiểu Tiểu chính xác là loại người này.
Nhìn tựa như hồn nhiên đáng yêu, thanh âm êm nhu khiến người khác hài lòng, những trên thực tế thì tính tình cổ quái lại còn tàn nhẫn độc ác.
“Ngươi muốn đi đâu hoá duyên? Vào trong rừng xin con khỉ à?”
“Đi ra bờ sông, nhất định sẽ có nhiều cá ở một cái sông lớn như vậy, kỹ thuật nướng cá của ta rất tốt.” Giang Vân Hạc từ trong bọc hành lý tìm lấy ra một đoạn dây nhỏ, và lại đi tìm một nhánh cây thích hợp, để làm một cái cần câu thô sơ.
Đến nỗi lưỡi câu cá, cũng là cái kim khâu thuận tay lấy từ khách điếm.
Con đường này cũng chỉ đi đến theo một hướng.
Một bên đường chính là cánh rừng, cách bên đó không xa là một con sông lớn, rộng chừng trăm mét, nước sông cũng không chảy vội, theo như kinh nghiệm câu cá của Giang Vân Hạc đã từng học ở trên mạng, thì sẽ có rất nhiều loài cá sống ở trên những con sông như thế này, hơn nữa còn hiếm khi có người hút thuốc ở vùng hoang vu dã ngoại, chắc hẳn những con cá ở đây sẽ không quá là thông minh.
- ---------------
Chú thích:
(1). Truy tiên tầm đạo: truy cầu tiên đạo, đi tìm tiên học đạo để đạt được sự trường sinh, hóa thành tiên nhân.
(2). Tường quang: ánh sáng tốt lành, cát lợi.
(3). Hóa duyên: đi khất thực, cầm chén bát xin đồ ăn, như các tăng ni, đạo sĩ tu hành,...