Khi sắp ra khỏi cánh rừng, bước chân của Giang Vân Hạc hơi chậm lại.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn các tông môn sẽ phái người đến, nhưng để đề phòng xảy ra việc ngoài ý muốn, tất cả mọi người vẫn nên cảnh giác cao độ.
"Có người."
Nhìn theo hướng một nhánh cây đâm thẳng lên bầu trời,chỉ thấy phía xa xa có một con hạc giấy đang bay tới.
"Đệ tử của tông ta! Bên ngoài an toàn rồi." Thai Bảo vui mừng, vội nhấc tay lên, trên không trung bung ra một đóa hoa giấy đủ mọi màu sắc.
Con hạc giấy thấy vậy liền bay vòng lại.
"Sư tỷ, còn có Trữ sư tỷ, Thai sư đệ, cuối cùng cũng tìm được các ngươi, các ngươi không sao, thật tốt quá!." Một nam tử khoảng ba mươi tuổi nhảy xuống khỏi không trung, sau khi thấy mọi người lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Nam tử nhìn thoáng qua Giang Vân Hạc: "Vị này chính là Giang sư đệ đúng không, nếu biết các ngươi trở về, sư thúc nhất định sẽ rất cao hứng, ta báo sư thúc trước."
Một tín hiệu được nam tử phất tay phóng lên bầu trời.
"Vị đạo hữu này, xin hỏi Phong Lôi Sơn của ta còn có người ở đây không?" Thôi Dương là người trong nhóm đệ tử Phong Lôi Sơn, lúc này dò hỏi.
"Lý Chân Nhân của Phong Lôi Sơn vẫn ở đây, có lẽ sẽ tới sớm thôi. Ngoài ra còn Tư Không Chân Nhân của Tinh Tượng Tông, Chu tiền bối của Bách Nghệ Lâu, Tử Diên Chân Nhân của Bách Hoa Cốc đều ở cách đây không xa. Người của Triều đình và Tà đạo cũng có người ở chỗ này. Chuyện lần này thật sự rất nghiêm trọng, rất nhiều môn phái bị tổn thất nặng nề, đợi nhiều ngày như vậy, chỉ có các ngươi trở về."
Nam tử vừa nói chuyện, vừa tự nhiên đứng ở bên cạnh Chấp Nguyệt nói qua tình huống.
Chấp Nguyệt liền tiến một bước về phía Giang Vân Hạc.
Giang Vân Hạc suy nghĩ một chút, rồi tiến sang bên khác một bước.
Chấp Nguyệt lại bước theo một bước.
Giang Vân Hạc lại đi thêm một bước.
Chấp Nguyệt lại bước thêm một bước.
Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt nam tử bắt đầu cứng ngắc, Mộng Nữ suy nghĩ một hồi rồi cũng rời xa một bước. Đồng Thanh Xuyên ngửa đầu nhìn trời, huýt sáo đi về phía trước vài bước.
"Cảm ơn đạo hữu đã báo cho biết." Phong Lôi Sơn Thôi Dương chắp tay một cái, lui lại phía sau.
Xung quanh người nam tử nhanh chóng trống không, mấy người đều lùi ra vài bước. Tính từ lúc nam tử đứng gần Chấp Nguyệt đến khi mọi người di chuyển, không đến mười giây.
Ở đây, trong đám người có ai không phải người có con mắt tinh tường?
Bây giờ, nam tử chỉ còn cách cười miễn cưỡng.
Quá làm khó dễ người khác!
"Giang huynh đệ, hôm nay không nói lời từ biệt với ngươi, ngày sau còn gặp lại. Nếu gặp phiền toái gì, đừng quên thông báo mấy huynh đệ, còn có rượu mừng của hai vị, đến lúc đó chúng ta nhất định không bỏ qua." Mấy tu sĩ Lôi Bộ cười ha ha một tiếng, chắp tay nói với hai người.
"Núi không chuyển thì nước chuyển, sớm muộn gì cũng gặp nhau, các vị lão ca trên đường cẩn thận." Giang Vân Hạc cười nói.
"Vậy cứ như thế đi, cái này cho ngươi." Kế Nguyên ném một cái trữ vật qua, bên trong là đầu của Bạch Áp.
"Ta về môn phái cầm theo cái này cũng vô dụng, trái lại các ngươi thường thường gặp phải các loại tu sĩ, khó tránh khỏi nguy hiểm." Giang Vân Hạc ném trở lại.
Kế Nguyên nhìn hắn một chút, cười vang: "Vậy không nói nhiều nữa. Nếu có người bắt nạt ngươi, nói cho ta biết là được."
"Không ai bắt nạt hắn cả." Chấp Nguyệt ở một bên nói thầm.
Mọi người cùng nhau nói lời tạm biệt, mấy ngày này đều chăm sóc lẫn nhau, mỗi người hoặc nhóm người đều tự trao đổi tín vật với Giang Vân Hạc.
Chuyến đi này mặc dù Giang Vân Hạc không có thu hoạch gì khác, nhưng lại làm quen được không ít bạn tốt.
Đặc biệt là những người này ngoại trừ mấy người Hỏa Nha Quân, đều là tu sĩ Khí Hải Cảnh. Ở trong tông tuy rằng không nắm giữ quyền cao chức trọng, nhưng cũng là đệ tử có địa vị khá lớn.
Cuối cùng chỉ còn lại Tô Tiểu Tiểu tự xưng đệ tử Ngư Long Môn, mấy ngày nay Tô Tiểu Tiểu nói chuyện rất ít, cũng không giao tiếp cùng mọi người, dung mạo sau khi ngụy trang cũng chỉ bình thường, cảm giác tồn tại cũng không cao, lúc này cũng không có mấy người để ý.
"Nếu ngươi không cướp, ta sẽ đoạt." Kế Nguyên sững sờ khi nghe được âm thanh truyền đến bên tai.
Quay đầu nhìn qua, thấy nữ tử dung mạo bình thường kia vẻ mặt tỏ ra ngượng ngùng, lấy từ trong túi trữ vật ra một cái yếm màu hồng nhạt nhét vào tay Giang Vân Hạc, vươn đầu ghé sát tai hắn nói: "Nhớ kỹ tới tìm ta."
Sau đó dường như quá đỗi thẹn thùng, nữ tử nhanh chóng ném ra một con trâu gỗ, nhảy lên trên ngồi rồi điều khiển trâu gỗ chạy như bay.
"Nữ nhân ngu xuẩn!" Kế Nguyên nghĩ thầm. “Nữ nhân nhân loại thật ngu xuẩn”.
Mọi người nhìn Chấp Nguyệt, lại nhìn Giang Vân Hạc. Tinh thần ai ai cũng đều phấn khởi, hôm nay có trò hay để xem.
Chấp Nguyệt cũng không mở miệng, chỉ nhìn Giang Vân Hạc, ánh mắt trong suốt, không thấy một tia tạp chất.
Thần sắc Giang Vân Hạc như thường, mở tay ra nhìn qua, nói với Chấp Nguyệt: “ Ta cảm thấy cái của ngươi chắc chắn đẹp hơn cái này”.
Chấp Nguyệt nghe xong, chăm chú suy nghĩ một chút, gật gật đầu. Biểu tình rất nghiêm túc.
Một cái kế nho nhỏ này, Tô Tiểu Tiểu ngươi cho rằng có thể mưu hại ta? Ha ha, ngươi còn non và xanh lắm. Giang Vân Hạc này có cảnh tượng gì chưa từng thấy qua chứ?
Thuận tay hắn ném cái yếm vào trong túi trữ vật.
Động tác so với người châm lửa hút thuốc bình thản như nhau, gọn gàng và nhanh chóng.
Mọi người cười ha hả, nên nhìn bầu trời thì nhìn bầu trời, nên xem mặt đất thì xem mặt đất, trong lòng cảm thấy cặp đôi này rất có ý tứ.
Chỉ có một người có cảm giác khó chịu.
“Vô sỉ, hạ lưu”
…
Nam Nguyệt ngồi ở trên ghế, không nói một lời.
Mặc dù nàng có năm đệ tử, nhưng Chấp Nguyệt lại được nàng yêu thích nhất, bây giờ lại bị cuốn đi cùng tiểu đệ tử mới thu nạp. Kể từ lúc đó, nàng chưa nói lời nào.
Muốn từ tuyệt địa còn sống đi ra, quá khó khăn.
Theo nàng, có khả năng đi ra ngoài nhất là tu sĩ chuyên tu cận chiến, trong loại cấm địa như vậy sẽ dễ dàng sống sót hơn.
Mặc dù Chấp Nguyệt tính cách cứng cỏi, nhưng không đủ nhạy bén linh hoạt, đặc biệt là thân thể của nàng.
Mà Giang Vân Hạc tuy đủ thông minh linh hoạt, nhưng tu vi lại quá thấp.
Mấy ngày nay, điều Nam Nguyệt lo lắng nhất không phải là Chấp Nguyệt bỏ mình, mà là Chấp Nguyệt bị đưa đến cấm địa nào, sau khi chết nếu hạt giống không thể bay ra, dù trọng ngưng thân thể cũng không có cách nào thoát khỏi.
Trong tuyệt địa không thiếu những địa phương như vậy.
Cũng may hỏa đăng chưa tắt, điều tồi tệ nhất vẫn chưa xảy ra.
“Sư phụ, tín hiệu của môn phái, có người ra ngoài”. Một thiếu nữ xinh đẹp kinh ngạc hô lên.
Nam Nguyệt nhún chân, cả người bay lên không trung, một con hạc giấy đỡ bên dưới đưa nàng bay thẳng về phía xa.
"Ai, sư phụ chờ ta một chút!" Thiếu nữ ở phía sau vội đuổi theo.
Trên bầu trời nhìn xuống thấy nhóm người phía dưới, Nam Nguyệt chỉ lướt qua đã thấy Chấp Nguyệt, Giang Vân Hạc cùng với hai đệ tử trong môn phái khác, tâm trạng cũng buông lỏng.
Đồng thời cũng hơi kinh ngạc.
Phải biết trong tuyệt địa rất nguy hiểm, vậy mà bốn đệ tử của Tử Thần Tông bị cuốn vào tất cả đều còn sống trở về.
"Không sao là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Trên mặt Nam Nguyệt nở nụ cười.
"Sư phụ (sư thúc)" mấy người Giang Vân Hạc cùng đệ tử còn lại chào hỏi.
"Tốt! Rất tốt!"
Từ chân trời bay đến ba mươi, bốn mươi đạo lưu quang có nhanh có chậm lần lượt hạ xuống, là cao nhân và đệ tử của các tông.
Nhìn thấy hơn hai mươi người này, những người khác cũng ngoài ý muốn, thật không nghĩ tới có nhiều người ra được nhiều như vậy, sau khi chào hỏi một phen lại quay lại nơi nghỉ ngơi ở gần đó.
"Sư tỷ!"
"Sư đệ!"
Ba bốn mươi đệ tử Tử Thần Tông ở Vô Nhai Sơn lúc này cũng đã nghe được tin tức, nhìn thấy những người mất tích đều đã trở về, trong lòng đều cảm thấy vui mừng.
“Tất cả giải tán đi, có chuyện gì về sau nói, mấy người các ngươi đi theo ta.” Nam Nguyệt đem mấy người gọi vào trong lâu, hỏi về những sự việc xảy ra.
Chấp Nguyệt kể lại sự tình một cách kỹ càng tỉ mỉ, Nam Nguyệt chăm chú lắng nghe, tuy rằng vẻ mặt bất động, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng biểu hiện vui mừng.
Thỉnh thoảng nàng lại nhẹ nhàng gật đầu: "Không tệ!"
Hoặc là hỏi vài câu về tình huống bên trong tuyệt địa.
Trong tuyệt địa này linh lực bị áp chế, ngoại trừ một ít dị thú, gần như không gặp thiên tài địa bảo, mấy ngày nay mọi người cũng không phát hiện gì, có thể nói là vùng khỉ ho cò gáy. Ngược lại, trong đó có vài dị thú rất có giá trị, nhưng tu sĩ sau khi tiến vào đã mất đi chỗ dựa lớn nhất, muốn sống còn khó khăn, làm sao có thể săn bắt dị thú?
Sau khi nghe xong chuyện của Đoạn Triết, Nam Nguyệt vẻ mặt giận dữ lạnh lùng nói: "Việc này trong lòng biết là được, không cần nhiều lời. Nếu sư phó hắn có gì bất mãn, ta giải thích cho hắn là xong. Đồ đệ của mình cũng không dạy được, Phong Lôi Sơn hắn lấy đâu ra mặt mũi?"
Chờ Chấp Nguyệt nói xong, Nam Nguyệt nhìn về phía Giang Vân Hạc gật đầu tán thưởng nói: "Ngươi làm không tệ, hơn cả ta mong đợi."
Có thể mang theo hơn hai mươi người sống sót đi ra, thật sự rất tốt, không ai có thể làm tốt hơn. Tên đệ tử tiện nghi này của mình, thành tựu sau này chắc chắn không thấp. Chỉ là tu vi quá thấp, lại còn có chút khúc mắc với yêu nữ không rõ ràng.
Sau khi trở về, trước hết để cho hắn ở bên trong tông tu hành vài chục năm, chờ chuyện của hắn cùng yêu nữ phai nhạt, lại có sức tự vệ, mới có thể để hắn xuống núi.
Trong lòng Nam Nguyệt đã có quyết định.
"Đệ tử các tông phái và triều đình bị cuốn vào hơn ba trăm người, bây giờ chỉ có các ngươi đi ra. Cho dù những người khác có thể đi ra, số lượng cũng không nhiều.
Cũng may mấy người các ngươi tất cả đều trở về, nơi này cũng không có chuyện của Tử Thần Tông chúng ta, về phần những người đó, về sau tra ra thân phận rồi sẽ quyết định.
Các ngươi nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta sẽ trở về.."