Hạnh phúc có đôi khi cũng giống như sợi dây truyền trên cổ,có đôi khi bạn sẽ thấy chúng rất sáng,rất đẹp,đeo lên sẽ giúp chủ nhân mang tới vận khí và may mắn.Có đôi lúc,nó lại vô tình trở thành sợi dây xích vô tình trói chặt chúng ta cho tới khi nghẹt thở.
- -------------
“Cộc...cộc..."
Một lát sau,bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Dì Vu đẩy cửa bước vào,trên khay là ly sữa nóng hổi cùng đĩa bánh bông lan vị dâu,vị mà Lục Hàm rất thích.
– Dạ dày không tốt thì chỉ nên uống sữa âm thôi.
Diệp Bắc Thần nhấp một ngụm cà phê,ánh mắt thâm thúy nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ.
– Đúng rồi,tiểu Hàm,nghe cậu chủ nói dạ dày cháu không tốt,nên mỗi khi cháu đến đều sẽ chuẩn bị những đồ ăn thích hợp với cháu.Còn có bánh kem vị dâu này,trước kia cháu rất thích,cậu chủ vẫn luôn nhớ...
Dì Vu nhìn Lục Hàm thao thao bất tuyệt một hồi,không để ý tới dáng vẻ kinh ngạc của cô.Lục Hàm hơi đánh mắt sang Diệp Bắc Thần chỉ thấy hắn cúi đầu đọc sách mà quyển sách trên tay cô sớm đã không thấy đâu.
– Dì Vu,nghe nói dì đang hầm canh gà....
Cảm giác chung quanh nghe được mùi gì đó,Diệp Bắc Thần lên tiếng nhắc nhở.
– Thôi chết,canh gà của tôi...
Lục Hàm cũng bị dáng vẻ của dì Vu làm phát hoảng:
– Để cháu giúp dì đi xem...
Vừa hay cô đang không có cớ để chuồn khỏi đây,có điều người tính không bằng trời tính,dì Vu nhìn cô bộ dạng kiên quyết:
– Không sao,dì đi xem là được rồi,cháu mau ngồi xuống uống sữa đi.
Căn bản Lục Hàm còn chưa kịp phản ứng,cánh tay đưa ra không trung liền trở nên cứng nhắc,muốn thu lại nhưng lại không biết phải làm sao,dì Vu đã sớm biến mất sau cánh cửa.
Nhất thời,cô có cảm giác,dì Vu thật sự đã già rồi không,sao bước chân lại nhanh nhẹn vậy chứ.Tác dụng của fami canxi sao.
–Người đã đi rồi,còn không định ngồi xuống ngoan ngoãn uống sữa.
Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp ổn định nhưng lại khiến người nghe có cảm giác như đang uy hiếp.
Dường như,Lục Hàm có thể nghe thấy âm thanh cười khẽ của đối phương, giống như đang cười nhạo cô.
Lúc Lục Hàm xoay người lại đối diện với tầm mắt lạnh băng kia,có chỗ nào đang cười nhạo đâu,ánh mắt này rõ ràng là muốn ăn tươi nuốt sống cô thì có.Bây giờ nhìn kỹ lại,Diệp Bắc Thần lại mặc áo phông trắng đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn,lấy một chút hoạ tiết trên áo cũng không có,quả nhiên là một con người quá mức nhạt nhẽo.
Chỉ là những người nhạt nhẽo không hề dễ đối phó chút nào đặc biệt là người như Diệp Bắc Thần lại càng không.
Ăn ăn ăn...Lục Hàm sao mày có thể nói một câu vô dụng đến thế,chẳng lẽ mày sợ Diệp Bắc Thần nhìn ra mày đang nghĩ gì sao.
Khẽ nhấp một ngụm sữa,ánh mắt lơ đễnh nhìn sang nơi khác.Lục Hàm đột nhiên mở miệng:
–Nghe nói,anh đang có ý định thu mua Hạ Viễn?
– Hạ Minh Triệt nói với em?
Diệp Bắc Thần không trả lời mà hỏi lại,ánh mắt nhìn cô chăm chú,cô tới đây vẫn là vì Hạ Minh Triệt.
Lục Hàm cũng không vòng vo,cô đặt ly sữa xuống,trực tiếp trả lời:
– Coi như là vậy....
Ngưng một lát,cô nói tiếp, ngữ điệu gần như không dấu được sự căng thẳng:
– Hạ Viễn dù sao cũng là tâm huyết của Minh Triệt,anh không nên vì lợi ích cá nhân mà cướp đoạt công sức người khác tạo nên.Anh không nên chèn ép quá mức,con sâu xéo lắm cũng quằn.
Không nghĩ tới,Lục Hàm vẫn luôn suy nghĩ cho lợi ích của Hạ Minh Triệt,Diệp Bắc Thần nhếch môi cười nhẹ,giọng trầm trầm:
– Hạ Minh Triệt muốn em cầu xin tôi?
Vốn dĩ hắn không hề có ý định thu mua Hạ Viễn,chỉ là muốn thông qua Hạ Viễn mượn cơ hội đầu tư một chút.Hạ Minh Triệt thế nào mà lại nói với cô hắn có ý thu mua Hạ Viễn.Càng nghĩ càng cảm thấy kinh ngạc,từ trước tới giờ cô luôn xem hắn thích chèn ép người khác.
Trong lòng không khỏi cười lạnh.
Lục Hàm nhìn Diệp Bắc Thần cười,nhưng nụ cười này không phải là thoã mãn mà giống như cười khổ,không lẽ cô thật sự hiểu nhầm chuyện gì đó.Nghĩ tới lời Hạ Minh Triệt nói vừa rồi,anh không có khả năng sẽ lừa dối cô,anh với cô luôn rất tốt.
Cô cẩn thận suy nghĩ,sau đó mới lên tiếng:
– Mặc kệ là ai nói,có phải anh sẽ thật sự thu mua Hạ Viễn.Anh không dám thừa nhận?
Dù sao,Lục Hàm vẫn hy vọng,Diệp Bắc Thần sẽ không làm thế.Cô không muốn Hạ Minh Triệt vì cô mà khổ sở.
– Lục Hàm,có phải Hạ Minh Triệt nói gì em đều tin,còn tôi có làm gì em cũng thấy là đang ép buộc người khác?
Đối với vẻ mặt nghi ngờ của cô,Diệp Bắc Thần không trả lời mà hỏi ngược lại.
– Tôi...
Không nghĩ đến Diệp Bắc Thần lại hỏi cô một câu như thế,Lục Hàm đối diện với tầm mắt của hắn,cô không biết phải trả lời thế nào,bởi cô không tin ai cả,cô cũng không dám tin,cô sợ nếu như đặt quá nhiều kỳ vọng thì sẽ thất vọng.
– Tôi rõ rồi... em không cần phải trả lời nữa,tôi sẽ không thu mua Hạ Viễn.
Diệp Bắc Thần nhìn Lục Hàm,ánh mắt dần trở nên phức tạp.
Lục Hàm không để ý tới vẻ mặt của Diệp Bắc Thần,cô không nghĩ anh lại quyết định nhanh như vậy.Hơn nữa,Diệp Bắc Thần cũng không gây khó dễ cho Hạ Minh Triệt nữa cũng là một chuyện tốt.Tảng đá đè nặng trong lòng dường như được hạ xuống,cô chưa bao giờ cảm thấy Diệp Bắc Thần dễ nói chuyện như bây giờ.Có điều,chính cô cũng không phát hiện ra thái độ của bản thân đối với anh có chút thay đổi.
Cảm thấy mục đích dường như đã được giải quyết,không còn lý do ở lại,Lục Hàm đứng dậy định rời đi,hiển nhiên Diệp Bắc Thần không để cô rời đi dễ dàng như vậy.
–Nhưng tôi có một điều kiện?
Người đàn ông cao ngạo như thế,sao cô lại có ý nghĩ tốt đẹp về anh ta cơ chứ chẳng qua chỉ là ảo tưởng của riêng cô,trong phút chốc bị lời nói lạnh nhạt của Diệp Bắc Thần dập tắt.
Lục Hàm xoay người,mí mắt hơi rủ xuống:
– Điều kiện gì?
Căn bản Diệp Bắc Thần chính là điển hình của giới tư bản,bất kể là giao dịch hay một cuộc đối thoại hiển nhiên phải đi kèm điều kiện có lợi cho anh ta.
Nhìn ánh đèn nhấp nhoáng trên bàn,Diệp Bắc Thần dùng tay gõ gõ lên mặt bàn,khoé môi hắn cong lên một nụ cười:
–Em không được qua lại cùng Hạ Minh Triệt?
Còn...
Ánh mắt sâu sa nhìn Lục Hàm nghiền ngẫm:
– Em phải lập tức dọn về Diệp gia,hiện tại chỗ em ở không an toàn.
Những lời Diệp Bắc Thần vừa nói,Lục Hàm nghe rất rõ.Ngọn lửa trong lòng cô dần bình ổn,tứ chi lạnh lẽo,cô đột nhiên nở nụ cười trào phúng:
– Điều kiện thứ nhất tôi có thể đồng ý không đi gặp Hạ Minh Triệt,nhưng điều kiện thứ hai tôi không thể?Hơn nữa,tôi nghĩ chỗ ở hiện tại không có chỗ nào không an toàn.
–Chẳng lẽ em trơ mắt nhìn Hạ Viễn bị thu mua?Thứ hai,những người khác cũng sẽ bị em liên lụy.
Những lời Diệp Bắc Thần nói toàn là uy hiếp,rõ ràng không có cớ cho cô có cơ hội phản bác,sự thật thì ý của Diệp Bắc Thần những người kia là nhắm vào cô.
Với tính cách của Lục Hàm căn bản cũng không muốn liên lụy tới người khác.
Giờ khắc này,Lục Hàm phát hiện ở trong lòng Diệp Bắc Thần,địa vị của hai người vẫn luôn không bình đẳng.
Diệp Bắc Thần căn bản không có ý khác nhưng Lục Hàm cảm thấy việc anh làm chính là giới hạn sự tự do của cô,chỉ cần là anh muốn tùy lúc đều có thể tùy tiện đóng cánh cửa tự do lại.Cô nhợt nhạt cong môi,âm thanh lạnh lẽo:
– Được,tôi đồng ý với điều kiện của anh,nhưng....
Lục Hàm còn chưa nói xong,Diệp Bắc Thần đã cắt ngang:
– Ba ngày sau,tôi đón em,em mau thu dọn hành lý ngoan ngoãn trở về nhà họ Diệp,giống như trước đây.
Lục Hàm chỉ có thể nghĩ Diệp Bắc Thần cho cô thời gian ba ngày để nói lời tạm biệt cũng nên,mặt khác cũng chính là cho cô sự tự do cuối cùng.Cô có nên cảm kích anh hay không đây.
Chân tay bỗng chốc trở nên lạnh lẽo,Lục Hàm đứng chôn chân tại một chỗ,cũng không phát hiện Diệp Bắc Thần đã rời đi từ lâu,tới lúc cô nhận ra thì chân đã tê cứng hết cả lên.
Màn đêm buông xuống như một tấm vải đen,phủ kín toàn bộ ánh sáng,cũng giống như đem mọi giấc mơ giam cầm.
Một cơn gió lạnh bất ngờ từ cửa sổ thổi đến,Lục Hàm chợt tỉnh táo lại.Cô chậm rãi ngồi trên sofa,đầu cúi xuống,lấy hai tay che mặt,cảm giác bất lực như một cơn lốc xoáy bủa vây lan tràn khắp cơ thể.
Cô luôn cho rằng sau khi bản thân rời đi,cô cùng Diệp Bắc Thần sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa,hai người cứ thế bình lặng mà sống cuộc đời của riêng mình,cô bắt đầu bận rộn,bắt đầu học cách quên anh nhưng dường như người đàn ông này giống như một bóng ma luôn bám riết lấy cô không buông.
Bên ngoài,cánh cửa đóng chặt,Diệp Bắc Thần không hiểu bản thân phải làm sao để cô hiểu rằng hắn đang dùng mọi cách để bảo vệ cô,cho dù có làm cô chán ghét hắn cũng nhất quyết dùng cách này,cho dù kể cả là trói buộc.