Yêu Phải Tổng Tài Ác Ma

Chương 96: Trở thành người phụ nữ của anh



Hôm sau,trời trong,ánh nắng rực rỡ xuyên qua bức rèm che kín căn phòng,một khoảng mênh mông và ấm áp.

Ánh nắng ngày thu bao giờ cũng chói chang,mặc dù lá rơi ngập đường.

Lúc Lục Hàm thức dậy,cô cảm thấy đầu óc vô cùng nặng nề như cả đêm bị vật nặng đè lên vậy,đau nhức tới mức khó chịu.Hay là ngủ quá nhiều cho nên mới có cảm giác mệt mỏi như thế.Bụng trống rỗng không ngừng réo lên từng cơn.

Đưa tay kéo rèm cửa,từng vạt nắng thi nhau ồ ạt chiếu vào phòng.

Khuôn mặt cô được nắng chiếu rọi càng thêm tươi sáng nhưng lại có chút ửng hồng.

Giơ tay xoa xoa trán,từng ký ức hôm qua cứ như những mảnh vụn vặt len lỏi vào trong đầu cô.

Kể từ lúc được Diệp Bắc Thần tỏ tình,đầu óc cô trở nên vô cùng trống rỗng,chẳng nghĩ ra được chuyện gì cả.

Vào nhà vệ sinh cá nhân,thay một bộ quần áo đơn giản,mái tóc dài búi lên cao trông vô cùng năng động,cô đẩy cửa đi xuống lầu,mọi thứ đều yên lặng đến dị thường,không giống mọi khi.

Chiếc bụng lại không nhịn được mà réo lên,Lục Hàm vội nhấc chân đi tới phòng ăn.

Nhưng không ngờ vừa tới phòng ăn lại nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên bàn ăn xem báo. Anh ngồi ở đó,bóng người cao lớn đổ dài trên sàn nhà,khuôn mặt anh tuấn tập trung,yên tĩnh dị thường.

Lục Hàm liếc mắt về phía đồng hồ,cô không nghĩ sẽ gặp anh ở phòng ăn.Cô bỗng chôn chân tại chỗ,ngây người ở cửa phòng ăn nhìn Diệp Bắc Thần như nhìn người ngoài hành tinh.Rung động bất ngờ thoáng chốc lại thành hoảng loạn,khẩn trương vô cớ cứ cuốn lấy cô.

Cảm thấy bản thân lúc này cực kỳ mâu thuẫn.

Thân hình nhỏ bé của cô bỗng chốc run rẩy,kinh động tới Diệp Bắc Thần.Anh quay đầu lại,ánh mắt nhìn cô có chút đánh giá.Lục Hàm đứng cách đó không xa,tựa như một con chim nhỏ vô tình bị người ta phát hiện,ngơ ngác vẫn chưa vỗ cánh bay đi.Bàn tay cô có vẻ luống cuống nắm chặt gấu áo,một góc áo sớm đã nhăn nhúm đập vào mắt người đàn ông.

Bàn chân chần của cô đứng đó,đôi chân trắng nõn như dính lên thảm trải lông sàn.

Lục Hàm bị nhìn đến khẩn trương,lắp bắp nói:



– Tôi.... tưởng anh không có ở nhà...anh chưa đi làm sao?

– Ngồi xuống ăn sáng.

Diệp Bắc Thần lên tiếng cắt ngang,giọng trầm mà uy lực dường như không quan tâm tới lời nói viện cớ của cô.

– Vâng.

Lục Hàm chẳng hiểu sao lại như một con mèo ngoan ngoãn đi lên trước ngồi đối diện anh.

Nhưng mà khoan đã,bữa sáng đâu,dì Vu,cô kinh ngạc mở to mắt nhìn Diệp Bắc Thần.

– Dì Vu đâu,để tôi đi làm bữa sáng.

Lục Hàm vội nhớ đến hôm nay dì Vu về quê nên trong nhà vẫn chưa có điểm tâm,vội vàng đứng dậy.

– Em không cần làm những việc này.

Diệp Bắc Thần lật báo,bộ dạng hờ hững, dường như còn không thèm ngẩng đầu.Sau khi nhìn thấy tiêu đề của báo thì hơi nhíu mày.

Lục Hàm cũng rất nghe lời,cô nghiêm túc ngồi xuống lần nữa. Thấy anh nhíu mày cô cũng không có nói thêm câu nào.

Ngay khi không biết phải làm sao thì đột nhiên có một người phụ nữ đi tới,nhìn qua người phụ nữ này trông cô ta cũng tầm hơn ba mươi tuổi nhưng làn da lại vô cùng đen sạm khiến cô ta trông vô cùng già nua,cung kính đặt từng phần ăn ngon lên bàn, nói:

– Diệp tổng,Diệp phu nhân mời dùng bữa.

Bất thình lình bị gọi thành " Diệp phu nhân",Lục Hàm liền sửng sốt.Cô ngẩng đầu,mở to mắt nhìn người phụ nữ tỏ vẻ kinh ngạc.Người phụ nữ này biết Lục Hàm nhìn mình,thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ nhưng không có cách nào rời mắt đi nơi khác.

Lục Hàm muốn phản bác:

– Tôi không phải Diệp....

Lời còn chưa dứt thì đã bị giọng nói trầm thấp đối diện chen vào:

– Đây là chị Lâm, người tôi vừa mời về,sau này sẽ phụ trách việc ăn uống của em.

Diệp Bắc Thần vô cùng điềm tĩnh,giọng nói lại rất tự nhiên,khoé môi còn hơi bất giác cong lên một nụ cười nhẹ.

– Không phải anh nói dì Vu chỉ về quê vài hôm sao,còn hai bác đâu.

Mặc dù dì Vu về quê nhưng trong nhà đúng là còn có vợ chồng Diệp Thiên,đương nhiên cũng cần có người nấu ăn,có điều người phụ nữ này chỉ được điều về nấu ăn riêng cho cô cũng quá mức kỳ lạ.

Lục Hàm chợt ngẩn người,cô nhìn người đàn ông đối diện,tao nhã cầm tách trà lên uống một ngụm:



– Sao hôm nay tôi không thấy bác trai cùng bác gái đâu?

– Đi du lịch rồi.

Diệp Bắc Thần chỉ đáp lại một câu,sau đó chuyên tâm dùng bữa,tác phong của anh thâm trầm đến khó hiểu.Lục Hàm chợt hiểu ra,cô không nói gì nữa,yên lặng ngồi ăn phần của mình.

Chị Lâm rời khỏi phòng ăn đi làm việc khác của mình.Phòng ăn lại sa vào yên tĩnh,rõ ràng là có hai người dùng bữa nhưng một chút tiếng động cũng không có.

Khi Lục Hàm ăn được phân nửa,cảm giác hơi no,cô ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Thần muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy có chút không thích hợp nên lại thôi.

Đang do dự,giọng nói đàn ông tràn đầy từ tính từ phía đối diện vang lên:

– Sang tuần em có thể yên tâm tới Thừa Nhu,mọi chuyện cũng không quá mức nghiêm trọng đâu.

Lục Hàm ngưng dùng bữa,ngẩng đầu nhìn anh,bộ dạng ngạc nhiên xen lẫn vui mừng,cô khẽ đáp:

– Vâng.

Nghe giọng điệu vui vẻ từ cô,Diệp Bắc Thần ngẩng đầu lên nhìn,sau đó lại nói thêm:

– Lần sau đừng tự ý lái xe nữa,tôi sẽ cho người đưa em tới Thừa Nhu.

Giọng nói anh bình thản,vừa nghe như quan tâm nhưng lại giống như là răn đe.Còn không phải là sợ cô làm mất mặt anh ta hay sao.

Nhưng mà điều này Lục Hàm cũng không mấy quan tâm,cô chỉ cần được đi làm là đã thấy vui vẻ rồi,ít ra cũng không cần phải cả ngày nhìn sắc mặt khó coi của Diệp Bắc Thần.

Đáng tiếc dáng vẻ này cô chỉ có thể âm thầm hò hét trong lòng,trước sau cũng không nói ra,hít sâu một hơi,cô tránh ánh mắt nhìn chăm chú của anh,cúi đầu đáp:

– Tôi biết rồi.

Diệp Bắc Thần không tiếp tục ăn,sắc mặt bình ổn mà nhìn cô.

Lục Hàm không dám ngẩng đầu nhưng lại cảm thấy má mình nóng hổi,trước giờ cô chưa bao giờ dễ bị kích động như vậy, dạo này cảm xúc cũng không thể khống chế gây ảnh hưởng tới cả biểu cảm bên ngoài.Cô giương mắt lên,lại chạm phải ánh nhìn của anh,Lục Hàm vội rời mắt,cầm ly sữa bên cạnh uống một ngụm.Anh còn muốn nói gì? Làm sao cứ nhìn cô mãi vậy?

Thấy vẻ mặt cô như thế, Diệp Bắc Thần đặt bộ đồ ăn trong tay xuống bàn,cử chỉ vô cùng tao nhã.Anh nhìn cô,trầm giọng:

– Hình như là em đang lo lắng chuyện gì đó hay là tôi khiến em sợ hãi?

Không nghĩ tới cô gái này cũng không phải kiểu mạnh mẽ không sợ gì,giống bốn năm trước,vĩnh viễn là bộ dáng dè dặt,đôi khi anh lại cảm thấy cô trông rất giống Tịnh Vân,thích giả vờ cam chịu.

Anh nói làm cô khẽ run,khi ngẩng đầu lên cố ý nhoẻn miệng cười,tỏ ra điềm nhiên nhất có thể,chậm rãi nói:

– Không có,tôi chỉ là nghiêm túc suy nghĩ xem chuyện hôm qua anh vừa nói còn có tác dụng không?



Lời vừa nói ra thật khiến Lục Hàm muốn vả miệng mình,còn không phải tự chui vào hang sói hay sao?

Câu nói của Lục Hàm khiến Diệp Bắc Thần bất ngờ thì phải,cô nhìn thấy mày anh hơi nhếch lên,còn hơi nhướn người về phía cô,nói:

– Oh,tôi còn cho rằng em không để ý...nghĩ kỹ rồi,muốn nghiêm túc về mối quan hệ của chúng ta?

Lục Hàm không hiểu sao chính mình như bị thao túng tâm lý,cô vô thức gật đầu.

Vừa hay,Diệp Bắc Thần cũng dùng xong bữa sáng,cầm giấy lau khoé miệng,động tác của anh từ đầu tới cuối vĩnh viễn vô cùng ưu nhã mà trầm tĩnh.Anh lấy trong túi áo ra một chiếc ví đẩy đến trước mặt Lục Hàm,nói:

–Em cầm lấy đi.

Hả?

Lục Hàm sửng sốt,cô chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt,nhìn chằm chằm vào chiếc ví da trên bàn,cô mở ra xem,bên trong là toàn bộ giấy tờ cùng thẻ tín dụng của anh.

– Diệp Bắc Thần,ý anh là gì?

Diệp Bắc Thần ung dung tựa lưng vào ghế,nhìn cô thản nhiên đáp:

– Trở thành người phụ nữ của tôi cho nên em có quyền quản lý tài sản của tôi.

– Anh không sợ tôi bán đứng anh à?

Lục Hàm càng sửng sốt,mắt phượng khẽ nheo lại cợt nhã nói.

– Thu liễm lại ý đồ xấu xa đó của em đi,tôi nghĩ em không ngu ngốc tới mức đó.

Diệp Bắc Thần lạnh giọng đáp,sau đó nhìn cô một cái rồi đứng dậy rời đi.Lục Hàm ngây ngẩn cả nửa ngày còn chưa kịp định thần,làm người phụ nữ của Diệp Bắc Thần có phúc lợi cao đến vậy à?Nhưng mà ngẫm lại giữ nhiều tiền sợ gặp cướp lắm chứ, hoá ra Diệp Bắc Thần sớm đã có mưu mô.