Tay Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng lướt trên má Lâm Khiết Vy một lát, rất ngả ngớn, tiếng cười trầm thấp truyền ra, không nhanh không chậm nhỏ giọng nói: “Khiết Vy, chào em họ của tôi đi.”
Lâm Khiết Vy phát ngốc, yên lặng ngây người, một lúc lâu sau cũng không nói ra một chữ.
Trên mặt Mạc Lâm Kiêu vốn có ý cười, nhưng chậm rãi biển mất, trong mắt xuất hiện từng dòng khí lạnh, đột nhiên vươn tay kéo Lâm Khiết Vy vào lòng, để cô ngồi lên đùi anh, môi mỏng dán sát vào má cô, phả ra hơi nóng, giọng điệu giống như sủng ái, lạnh lùng nói: "Vật nhỏ, sao không ngoan rồi? Bảo cô chào hỏi kìa!”
Tay đặt ở eo cô chậm rãi tiến về phía ngực cô, đây là muốn đùa giỡn cô trước mặt Mạc Lâm Dương rồi! Đây cũng là uy hiếp trắng trợn của anh! Lâm Khiết Vy sợ tới mức nhanh chóng nắm lấy cái tay không thành thật của anh, bất đắc dĩ mở mắt nhìn Mạc Lâm Dương, khóe miệng giật giật, cười còn khó coi hơn khóc, run run nói: "Tổng giám đốc Dương, lại gặp mặt.”
Giữa trưa khi gặp anh ta, cô là y tá.
Mà bây giờ gặp lại anh ta, cô thành đồ chơi của người nào đó.
Đúng là nhân sinh châm chọc thay đổi! Không dám để ý tới vẻ mặt của Mạc Lâm Dương lúc này, bị người ngoài biết được quan hệ giữa mình và Mạc Lâm Kiêu, thật sự khiến cô rất xấu hổ.
Giống như giữa trưa gặp mặt, bị người ta bắt nói cô là trộm, tôn nghiêm mất sạch.
Mạc Lâm Dương có lan truyền chuyện này ra ngoài hay không? Ví dụ như nói cho người quen là bố của Kim Ngọc? Sau đó một truyền mười, mười truyền một trăm, cả bệnh viện đều biết được thân phận của cô! Cô có thể tiếp nhận chuyện cả thế giới nhạo báng cô ngu ngốc, phế vật, học dốt, nhưng cô không thể tiếp nhận người khác chỉ vào mũi cô phỉ nhổ cô là tình nhân của người ta! Tuy hiện giờ cô có thân phận xui xẻo này, nhưng dù sao có ít người biết.
Hơn nữa có tầng áo ngoài bảo vệ tự tôn của mình.
Mà hôm nay không kịp trở tay lấy thân phận bạn giường của Mạc Lâm Kiêu đối mặt với Mạc Lâm Dương, cô thật sự không dám tưởng tượng sau này nên làm gì bây giờ.
Rốt cuộc hôm nay Mạc Lâm Kiêu có ý gì? Trong lúc này, người nào cũng không nói một câu, có vẻ như nói gì đó, sai gì đó.
Tẻ ngắt, xấu hổ.
Mạc Lâm Kiêu ý vị thâm trường nhìn Lâm Khiết Vy và Mạc Lâm Dương, buôn Lâm Khiết Vy ra, đứng dậy, cười khinh thường nói: "Lâm Dương, đã lâu rồi không chơi bóng với cậu, nghe nói kỹ thuật của cậu rất tuyệt, đi thôi, chơi mấy trận." "Nhưng mà em...”
Mạc Lâm Dương chần chừ một lát, muốn nói mình sinh bệnh rồi.
“Hửm?”
Mạc Lâm Kiêu đi đằng trước dừng bước lại, hơi xoay người, híp đôi mắt, lạnh nhạt nhìn Mạc Lâm Dương một cái, cái nhìn đó, đã bức tới uy áp vô tận, ép Mạc Lâm Dương âm thầm nuốt nước bọt, gật đầu.
"Được, chơi mấy trận vậy.”
Hai người đàn ông kề vai đi vào trong, đều là người cao to, chẳng qua Mạc Lâm Kiêu cao hơn Mạc Lâm Dương một chút, hình thể càng hoàn mỹ hơn, không biết còn tưởng hai người là người mẫu nam đang đi show catwalk.
Lâm Khiết Vy ngồi ở vị trí cũ, không nhúc nhích.
Mạc Lâm Kiêu ở phía trước căn bản không quay đầu, dùng nội lực truyền tới giọng nói: “Lâm Khiết Vy, cô cũng tới đây”
Trần Kiệt trừng Lâm Khiết Vy một cái, không kiên nhẫn nhỏ giọng thúc giục: “Cô nhanh lên đi! Thuộc họ rùa à? Chậm muốn chết!”
Anh ta nhận định vừa rồi ở bên ngoài câu lạc bộ, cô cố ý giả vờ ngủ, biến thành làm nũng, dụ dỗ anh Kiêu ôm cô.
Đạo hạnh thật sâu, còn có rất nhiều chiêu thức, chẳng trách có thể mê hoặc anh Kiêu muốn hôn nhẹ ôm cô, so với cô, mấy cô gái xinh đẹp anh ta tìm, quả thực là vô cùng ngu ngốc.
Lâm Khiết Vy bất đắc dĩ thở dài, không tình nguyện theo sau Mạc Lâm Kiêu bảy tám mét, chậm rãi đi vào trong.
Bên trong sân tennis, Mạc Lâm Kiêu và Mạc Lâm Dương thay trang phục đánh tennis xong mỗi người một bên, Lâm Khiết Vy ngồi ở bên cạnh, thuộc loại quan sát.
Lần đầu tiên thấy Mạc Lâm Kiêu mặc quần áo thể thao, thoạt nhìn hình tượng này của anh, Lâm Khiết Vy hơi giật mình.
Anh cũng quá đẹp trai rồi, tràn ngập hormone giống đực, từ đầu tới chân tràn ngập hơi thở dương cương, chân dài hấp dẫn ánh mắt người ta như vậy.
Tuy lúc này bực Mạc Lâm Kiêu muốn chết, nhưng Lâm Khiết Vy không thể không thừa nhận, người này đúng là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới.
Đáng tiếc, trái tim quá toi tăm! Trên gương mặt lạnh như bằng của Mạc Lâm Kiêu không có chút thay đổi, nhưng sâu trong đôi mắt lóe lên tàn nhẫn, liếc mắt nhìn Lâm Khiết Vy bên cạnh một cái, khóe miệng hơi nhếch lên độ cong châm chọc.
Nhìn kỹ đi, nhìn chủ nhân cô trung thành phục vụ, lát nữa bị tôi đánh bại thảm cỡ nào! Vì một tiếng, trái bóng phát đi, có vẻ là một phát bóng rất bình thường, nhưng âm thầm rót vào nội lực vô tận, sau khi quả cầu tennis qua lưới, đột nhiên nhanh chóng tăng tốc, Mạc Lâm Dương còn chưa kịp phản ứng, quả bóng tennis đã đánh trúng mặt anh ta.
Á! Mạc Lâm Dương đau tới mức kêu lên một tiếng, mặt bên phải đau tới mức vô cảm rồi, não đều bị chấn động ong ong, cảnh tượng trước mắt đều trở nên mơ hồ.
“Tiếp theo! Tiếp tục!" Đối diện truyền tới giọng nói của Mạc Lâm Kiêu, Mạc Lâm Dương bất đắc dĩ nhặt bóng tennis lên, sử dụng lực mạnh nhất của bản thân ném quả bóng qua, nhưng không nghĩ tới Mạc Lâm Kiêu linh hoạt như con linh dương, góc độ xảo quyệt như vậy anh đều có thể nhanh chóng dịch ra, thoải mái tiếp được.
Hai giây sau, Mạc Lâm Dương phát ra tiếng kêu rên, tennis đập mạnh vào má trái anh ta.
Mạc Lâm Dương lảo đảo, cả người hơi choáng váng.
Hai bên mặt lập tức xanh tím, sưng to.
Lâm Khiết Vy vốn lười biếng, sợ tới mức người thắng người, trợn to mắt nhìn Mạc Lâm Dương.
Trời ạ, tới đây chơi tennis, quả thực là Mạc Lâm Kiêu đơn phương hành hạ Mạc Lâm Dương đến chết! Mạc Lâm Kiêu cười dữ tợn, căn bản không cho Mạc Lâm Dương cơ hội nghỉ ngơi, liên tục phát bóng, Mạc Lâm Dương mệt mỏi ứng phó, chạy bên trái chạy bên phải, cố gắng phòng bị, nhưng tennis giống như mọc mắt, chuyên đánh về phía người anh ta.
Mỗi một quả bóng đập trúng, đều giống như búa tạ đánh lên người, rất nhanh, trên người Mạc Lâm Dương phủ kín máu tươi loang lổ, trên mặt huyết nhục mơ hồ, anh ta thở hổn hển, gần như có thể nghe thấy tiếng thở phát ra.
Bên Mạc Lâm Kiêu vừa lúc hình thành so sánh tươi sáng.
Anh vẫn vô cùng thoải mái, không thở gấp, mồ hôi không chảy ra, thảnh thơi đánh cầu, thoải mái như khách du lịch.
Đôi mắt anh nhìn Mạc Lâm Dương chật vật không chịu nổi ở phía đối diện với vẻ châm chọc, âm thầm trào phúng.
Chơi như vậy sao? Hay là anh ta đang giả vờ đáng thương? Mấy năm nay Mạc Lâm Dương ngầm làm vô số chuyện xấu, đều là lấy mạng của anh.
Anh vẫn nhớ tới năm đó bố Mạc Lâm Dương cứu anh một mạng, cho nên nhằm một måt mở một mất với Mạc Lâm Dương.
So với Mạc Lâm Dương lòng dạ độc ác mấy năm nay, hôm nay anh chỉ cho anh ta giáo huấn nho nhỏ.
Lâm Khiết Vy đột nhiên nghĩ tới Mạc Lâm Dương có bệnh hen suyễn! Bệnh này vô cùng nguy hiểm, không thể quá mệt nhọc, bị gió, bị lạnh cũng không được, thậm chí còn có người đi hai tầng đã không thở được.
Cô từng thấy bệnh nhân loại này phát bệnh, thật sự là dọa người.
Nhìn trạng thái của Mạc Lâm Dương hiện giờ, anh ta đã mệt mỏi kiệt sức, nghe anh ta gian nan thở dốc như thế, có lẽ anh ta không chống đỡ được lâu.