YÊU PHẢI TỔNG TÀI CUỒNG CHIẾM HỮU

Chương 196: Hạnh phúc nhân đôi, Tiêu Nhất Thiên cầu hôn Tô Tử Lam



"Bà ngoại!"

“Ông ngoại!”

Tô An Nhiên được Tiêu Nhất Thiên ôm trong lòng, nhìn thấy Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường, lập tức vui mừng nói: “Mọi người nhìn xem! Mọi người mau nhìn xem!”

“Bố! Bố của cháu trở về rồi!"

Liễu Như Phương đỡ Tô Thanh Cường đi tới, nhìn Tiêu Nhất Thiên đầy ý tứ, gật đầu nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..."

“Bố, mẹ”

Tiêu Nhất Thiên nhìn về phía Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường hô một tiếng.

Hốc mắt Liễu Như Phương hồng hồng, tựa như muốn khóc.

Hơn nữa!

Bà ấy nhìn Tiêu Nhất Thiên với một ánh mắt là lạ. Điều này khiến Tiêu Nhất Thiên không nhịn được mà động lòng, anh nhìn Đỗ Tuyết Mai đang đi phía sau, Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Tuyết Sơn liền đi đến bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, nghẹn ngào nói: "Nhất Thiên, cháu còn sống! Thật sự còn sống!”

"Mấy ngày nay cháu làm cho bà và ông ngoại lo lăng muốn chết!” Sau đó, Đỗ Tuyết Mai cầm tay Liễu Như Phương, giải thích: “Về sự việc năm năm trước, lúc ở trên xe tôi đã nói với ba mẹ cháu rồi.”

Quả nhiên là thế!

Tiêu Nhất Thiên đột nhiên trở nên căng thẳng. Vẻ mặt áy náy nói với Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường: "Bố, mẹ, con xin lỗi, con không định giấu ba mẹ, con chỉ muốn tìm một cơ hội thích hợp, sau đó.”

“Đừng nói nữa”

Nước mắt chảy trên hai gò má Liễu Như Phương, bà ấy xua tay, ngắt lời Tiêu Nhất Thiên. Lắc đầu nói: “Trước kia tôi không muốn cậu và Tử Lam đến với nhau là vì không biết thân phận của cậu, sợ cậu sẽ làm tổn thương đến Tử Lam và An Nhiên”

"Bây giờ tôi biết rồi!”

“Cậu và Tử Lam giống nhau, đều là những đứa trẻ đáng thương, sự việc năm năm trước không phải là lỗi của cậu, cậu và Tử Lam đều là người bị hại, tôi không trách cậu.”

“Tôi chỉ mong sau này cậu có thể đối xử tốt với Tử Lam và An Nhiên, làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người cha, tạo cho hai đứa nó một tổ

ấm.” Với tư cách là một người mẹ, một người bà, Liễu Như Phương vẫn luôn suy nghĩ cho Tô Tử Lam và Tô

An Nhiên!

Mà bà ấy không phải là loại phụ nữ không nói lý lē!

Năm năm này Tô Tử Lam ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng về chuyện năm năm trước, cố gắng tìm ra chân tướng sự việc, tìm ra bố ruột của Tô An Nhiên!

Sự việc đó có thể nói là rào cản trong lòng của Tô Tử Lam!

Năm năm qua, một mình Tô Tử Lam gánh chịu áp lực tâm lý và áp lực của dư luận, bị người khác giễu cợt, chỉ trỏ, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới một người đàn ông khác để giúp cho Tô An Nhiên có một gia đình đầy đủ!

Mà bây giờ!

Tiêu Nhất Thiên xuất hiện!

Sự thật của vụ việc năm năm trước cũng đã tra ra manh mối!

Đúng lúc Tiêu Nhất Thiên cũng là người đàn ông mà Tô Tử Lam luôn tìm kiếm, là bố ruột của Tô An Nhiên, hơn nữa ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra Tô Tử Lam thật sự đã động lòng với Tiêu Nhất Thiên!

Mọi thứ dường như là sự sắp xếp tốt nhất! Tới nước này rồi Liễu Như Phương còn gì để nói

nữa chứ?

Chỉ có thể chúc phúc thôi!

"Me"

"Bo"

Tay trái Tiêu Nhất Thiên ôm Tô An Nhiên, tay phải nắm tay Tô Tử Lam, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Mọi người yên tâm, con cam đoan từ nay về sau, chỉ cần con còn sống, nhất định sẽ không để Tử Lam và An Nhiên chịu một chút thiệt thòi nào!”

“Đứa nhỏ này, nói bừa cái gì đó”

Đỗ Tuyết Mai vội vàng nói: “Cái gì mà chết hay không. Sau này không được nhắc đến từ này nữa”

Mặc dù đây chỉ là một buổi gặp mặt đơn giản, nhưng do thời điểm đặc biệt, lại vừa lúc mọi người mới biết được sự thật nên không khí có chút kỳ lạ, cứ như là cảnh đám cưới mà bố mẹ vợ đang giao con gái cho con rể vậy.

Cho đến khi có tiếng còi xe cảnh sát vang lên... Sau khi Tống Kiên Phong giải quyết xong chuyện giúp theo trăm người.

Hai mươi mốt thành viên của Huyết Lang đoàn được sắp xếp ở hàng đầu tiên bên trái và hàng đầu tiên bên phải, đây là chỗ của người trong nhà. Còn lại được sắp xếp theo thứ tự ở phía sau.

Chỉ có một dãy bàn tiệc nằm ngang, có thể coi là bàn chính!

Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam ngồi ở giữa, Tô An Nhiên ngồi trên đùi Tiêu Nhất Thiên, Phạm Đức Thành Tống Kiến Phong ngồi cạnh Tiêu Nhất Thiên, bên kia là một nhà Liễu Như Phương và Đỗ Tuyết Mai, đại diện cho cha mẹ của Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam.

Mà hai vị ám cảnh viên mãn cũng được sắp xếp ngồi ở bàn chính để thể hiện sự tôn trọng.

Sau khi tất cả mọi người đã yên vị, đại sảnh tầng một đầy người, tiếng cười nói không ngừng, không khí vô cùng náo nhiệt.

"Mọi người yên lặng."

"Yên lặng!”

Vốn nghĩ làm một lễ cưới bình thường, hoặc phải nói là lễ kỷ niệm, lễ cảm ơn, nhưng mà, Phạm Đức Thành cảm thấy cơ hội đến rồi. Đột nhiên anh ta nhìn Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam một cái đầy ẩn ý, sau đó đứng lên nói lớn: “Tôi có một việc quan trọng cần phải thông báo!”

Ngay sau đó cả đại sảnh đều an tĩnh lại, tựa như kim rơi cũng có thể nghe thấy được.

Mọi người nhìn Phạm Đức Thành, Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam cũng rất mờ mịt, chuyện lớn gì vậy?

Tại sao chúng tôi lại không biết?

Dưới con mắt mong đợi của mọi người, Phạm Đức Thành tiếp tục nói: “Anh Nhất Thiên và cô Tử Lam đang yêu nhau, cả hai đều tài năng và xinh đẹp, hơn nữa họ còn có một đứa con gái hoạt bát đáng yêu.."

"Nhưng thật không may, bữa tiệc đính hôn trước đó của họ không hoàn hảo vì một số lý do đặc biệt.” “Cho nên!”

"Hôm nay nhân cơ hội hiếm có này, người nhà của anh Nhất Thiên và cô Tử Lam đều đang ngồi đây, bạn bè, khách khứa đều đông đủ, không bằng chúng ta góp thêm niềm vui, hạnh phúc nhân đôi, tổ chức một lễ đính hôn cho bọn họ!”

“Để ngài Nhất Thiên cầu hôn cô Tử Lam trước mặt người lớn hai nhà, bạn bè thân thiết thì sao?"

Giọng nói vang vọng như sấm nổ!