YÊU PHẢI TỔNG TÀI CUỒNG CHIẾM HỮU

Chương 214: Tưởng đến đường cùng lại có tiền



Lâm Khiết Vy ôm một bụng tò mò, từ phòng bệnh đi xuống, quả nhiên nhìn thấy trong vườn hoa ngoài tòa nhà, hiệu trưởng đại nhân đang đi qua đi lại.

Có cần vậy không, ăn mặc chính thức như thế, đồ tây giày da, giống như đi dự một buổi hẹn quan trọng. “Hiệu trưởng!” Lâm Khiết Vy bước qua, cười hỏi: “Sao thầy lại đến đây?”

Hiệu trưởng dường như bị giật mình, lập tức đứng thẳng lại, xoay người nhìn Lâm Khiết Vy, cười vô cùng sáng lạn, sáng đến mức có chút giả dối.

"Ây dà, em Lâm, đã lâu không gặp"

Cái gì đã lâu không gặp? Chẳng phải mới gặp mấy ngày trước sao?"

Lâm Khiết Vy không hiểu ra sao, cười khan nói: “Hiệu trưởng, thầy

bận nhiều việc như vậy, còn cố ý chạy đến bệnh viện, có phải là có chuyện gì không?” "Không có, thầy không có việc gì, chỉ là nhớ đến em Lâm, qua đây thăm em một chút."

Hiệu trưởng vững như thái sơn giữ nguyên nụ cười giả dối, nhưng Lâm Khiết Vy lại không chịu nổi nữa.

Gãi đầu, thăm dò hỏi: "Hiệu trưởng, nếu thầy có chuyện gì, cứ việc nói, chỉ cần em có thể làm, nhất định sẽ cố gắng hết sức

Dường như chỉ đợi câu nói này của cô, hiệu trưởng thở phào một hơi, kéo cà vạt của mình, nghiêm chỉnh nói: "Xét thấy mấy ngày trước em Lâm giúp đỡ trường học chuyện tập đoàn Mạc Thiên quyền góp, thầy đại diện toàn thể thành viên hội đồng quản trị nhà trường, tặng huy chương vinh dự cho em Lâm!”

Nói rồi, lấy một giấy chứng nhận màu đỏ từ trong túi ra, trịnh

trọng cầm hai tay đưa cho Lâm Khiết Vy. Khoảnh khắc đó, tư thế của hiệu trưởng, khiến Lâm Khiết Vy cảm giác như đang xem phim truyền hình. Bị dọa sợ, cũng rất cẩn thận vươn hai tay nhận lấy tờ giay màu

đỏ kia, giống hệt như trong sách miêu tả, nháy mắt cảm thấy phần

vinh dự này nặng trĩu. Còn chưa đợi Lâm Khiết Vy mở tờ giấy màu đỏ này xem bên trong viết cái gì, hiệu trưởng đã nhanh chóng nói: "Em Lâm, cuối tuần này, là hoạt động long trọng mừng kỉ niệm thành lập trường, sẽ mời các sinh viên tốt nghiệp xuất sắc trở về trường, khi đó, em là sinh viên vinh dự của nhà trường, mời em nhất định phải đến tham dự! Nhất định phải đi đấy!”

Với một sinh viên học dở mà nói, được hiệu trưởng đích thân đến mời tham gia kỉ niệm thành lập trường, nếu là trước đây, quả thật chính là một loại châm chọc. Nhưng vừa rồi ở trong phòng bệnh nghe Kim Ngọc tự đắc khoe khoang, bây giờ cô cảm thấy cực kỳ hả giận.

Chẳng phải cười nhạo cô không được đi sao? Bây giờ cô còn lợi hại hơn cá Kim Ngọc, cô có chứng nhận màu đỏ đây, hiệu trưởng còn đích thân đến mời cô nữa! Hừ!

"Hiệu trưởng, có thể thêm một suất nữa không?"

Vấn đề của Lâm Khiết Vy, khiến hiệu trưởng sửng sốt, lập tức trả lời ngay: "Được! Em muốn đưa ai đi, thì cứ đưa người đó đến! Chuyện này do em quyết định! Chỉ cần em có thể đi, chính là mang đến mặt mũi rất lớn cho trường chúng ta!"

Lâm Khiết Vy lúc này mới hài lòng cười híp mắt.

Tốt quá rồi, còn lấy được một suất cho Hứa Tịnh, đến khi đó, cô và Hứa Tịnh tổ hợp hai sinh viên học dở, oai phong xuất hiện trước mặt Kim Ngọc, tức chết cô ta.

Hiệu trưởng ngựa không ngừng vó lại lấy ra hai thiệp mời màu

vàng từ trong túi, cung kính giao cho Lâm Khiết Vy. "Hiệu trưởng, cám ơn thầy, nếu không còn chuyện gì khác, em trở về làm việc đây. Tạm biệt, thầy trở về nhớ chú ý an toàn."

Vừa định xoay người, hiệu trưởng sau lưng lại gấp đến phát điên, dùng tốc độ không thể có được ở độ tuổi này của ông ta, nhanh chóng đi đến trước mặt cô, cản đường cô lại.

"Này này này, em Lâm, trước đừng đi vội!”

Lâm Khiết Vy trừng to mắt, vẻ mặt mờ mịt: “Hiệu trưởng, chứng nhận vinh dự và thư mời thầy đã đưa cho em hết rồi, chẳng phải không còn chuyện gì nữa sao?”

Sắc mặt hiệu trưởng ngượng ngùng, còn căng thẳng kéo cà vạt, ấp úng một lúc mới nói ra: "Cái đó cái đó...còn có chút việc nhỏ, muốn nhờ em Lâm, thật sự chỉ là việc nhỏ!”

Lâm Khiết Vy cau mày, sao cảm thấy lời nói của hiệu trưởng, rất

không đáng tin vậy?

"Chuyện gì ạ?"

"Phía trường học, muon nhân kỉ niệm thành lập trường, mời chủ tịch Mạc nhà từ thiện tôn quý nhất của chúng ta đến tham gia hoạt

động...” Nói đến đây, hiệu trưởng dùng một loại ánh mắt đáng thương nhìn Lâm Khiết Vy.

Nụ cười trên gương mặt Lâm Khiết Vy đột nhiên tan biến, ý của hiệu trưởng rất rõ ràng, muốn mưu tính Mạc Lâm Kiêu đây mà! Bây giờ cô thật sự không muốn xin anh bất kỳ việc gì nữa, lúc trước lén lút bán vòng ngọc quý giá của người ta, bây giờ còn chưa có manh mối không biết làm sao trả lại, lúc này lại xin anh làm mấy chuyện rách nát kia, có lẽ sẽ bị Mạc Lâm Kiêu hung hăng ức hiếp.

Vừa nghĩ đến cách ức hiếp khiến người ta mặt đỏ tim đập của Mạc Lâm Kiêu, chân cô mềm nhũn lòng cũng hoảng hốt, hận không thể không gặp anh nữa mới tốt.

Hơn nữa, theo hiểu biết về Mạc Lâm Kiêu thời gian gần đây, người đàn ông đó không phải kiểu người thích mấy trường hợp ồn ào náo nhiệt như vậy, biết rõ Mạc Lâm Kiêu sẽ không đi, cô còn đến trêu chọc anh để làm gì.

"Hiệu trưởng à, em không có năng lực hoàn thành nhiệm vụ vừa vinh quang lại gian khổ mà thầy giao đâu. Em và Mạc Lâm Kiêu hoàn toàn không thân thiết”

Khóe môi hiệu trưởng co rút. Cô nhóc này nói chuyện trước sau mâu thuẫn, mấy lần trước còn khoác lác với ông ta, cứ nhắc anh Kiêu suốt trong miệng, bây giờ quyết định đuổi việc của cô được giải trừ,

cô lập tức đổi cách nói khác. Lừa không chịu làm việc, đó là vì cỏ treo trước mặt nó vẫn chưa đủ!

Cần phải tăng thêm!

Hiệu trưởng đảo tròng mắt, lại lấy một tờ giấy từ trong túi ra, để

trước mặt Lâm Khiết Vy, cho cô xem.

Đây lại là thứ gì? Túi xách của hiệu trưởng như rương bách bảo vậy!

Lâm Khiết Vy nghiêm túc nhìn tờ giấy, thình lình phát hiện, vậy mà lại là một tờ chi phiếu có đóng dấu phòng tài chính nhà trường! Khi trước cô từng nhìn thấy chi phiếu ở chỗ Mạc Lâm Kiêu, lúc đó tên kia quá xấu xa, trêu chọc cô nhảy vũ đạo kia, kết quả vẫn xé rách chi phiếu.

Con số lên đến hàng trăm, vậy mà lại có hai trăm ngàn!

Lâm Khiết Vy cực kỳ thiếu tiền, bât giờ rất mẫn cảm với các con số, ánh mắt lập tức trừng lớn một vòng lại một vòng.

“Hiệu trưởng, thầy đây là..."

Đừng nói với cô tiền này cho cô, cô thật sự không có sức phản kháng đâu.

"Em Lâm à, đây là tiền thưởng nhà trường chuẩn bị cho em, đợi đến hôm kỉ niệm thành lập trường, chỉ cần cậu Mạc đến tham gia kỉ niệm thành lập trường, chi phiếu này sẽ cho em. Tiền thưởng danh chính ngôn thuận, thông qua hội đồng quản trị bỏ phiếu, hơn nữa còn là sau thuế!”

Ông trời của tôi!

Lâm Khiết Vy hung hăng hít khí lạnh, cảm thấy tưởng như đến đường cùng lại có một cái thôn.

Đang suy nghĩ làm sao lấy lại tiền vòng ngọc, hiệu trưởng đã đến đưa chi phiếu đến.

Lâm Khiết Vy như một binh sĩ, soạt một cái đứng nghiêm, vang vọng bày tỏ thái độ: “Xin hiệu trưởng yên tâm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Số tiền lớn này, cô kiếm chắc rồi!

Còn về phía Mạc Lâm Kiêu phải làm sao...haiz, dù sao cũng

không ít lần bị anh ức hiếp, thêm vài lần nữa cũng có sao đâu? Mạc Lâm Kiêu vừa đến công ty, trực tiếp đi vào bộ phận kỹ thuật,

đích thân giám sát chuyện Phùng Thiên Long bị lộ lần này.

"Có điều tra ra, địa chỉ trang web gốc gần đây tung báo cáo giám định bố con chưa?” Mạc Lâm Kiêu cau mày, sắc mặt nghiêm túc. Toàn bộ nhân viên kỹ thuật âm thầm sợ hãi, không ngờ nhiệm vụ

anh Mạc giao cho lại sơ suất, rất sợ sẽ bị trừng phạt. “Anh Mạc, nửa tiếng trước đã tra ra địa chỉ trang web gốc, đồng thời đã hủy ảnh gốc cùng trang web.”

Đáy mắt Mạc Lâm Kiêu xẹt qua vẻ hung ác: “Vẫn còn chưa đủ! Tôi muốn điều tra rốt cuộc là ai đang làm loạn trong nước, bảo bộ phận internet bộ phận điện tín toàn bộ phối hợp mọi người, điều tra hết tất cả điện thoại liên lạc, hộp thư, wechat cho tôi, tìm không ra người đứng sau, sẽ không dừng lại!”