YÊU PHẢI TỔNG TÀI CUỒNG CHIẾM HỮU

Chương 232: Anh không giống mấy thứ vớ vẩn kia



"Ể? Hôm nay lạ ghê, thế mà không hỏi mình đi nơi nào, cũng không kiên nhẫn đợi mình thêm lát nữa?"

Lâm Khiết Vy nhức đầu, khó hiểu ghê.

Bình thường, chắc chắn tài xế sẽ không nhanh chóng chịu đi như vậy.

Sắc trời chưa tối hẳn, có thể thấy cánh mặt trời chiều ngã về tây. Đèn đường cũng chưa bật.

"Có cần mời đàn anh đi ăn cơm trước không? Lần trước nói là mình mời, sau vẫn là người ta trả tiền."

Lâm Khiết Vy lẩm bẩm, cô chậm rãi đi trên phần đường dành riêng cho người đi bộ, ngó sang hai bên xem có nhà hàng nào phù hợp không. Nhà hàng nào không quá đắt mà trông sạch sẽ gọn gàng.

Điện thoại vang lên, cô tiện tay rút ra nhìn, đột ngột giật mình. "Ông giời ơi, Phùng Thiên Long điên rồi phải không?"

Số tiền ba mươi lăm triệu vừa chuyển vào tài khoản của bạn.

Ró ràng cô không tiêm cho Phùng Thiên Long cái gì, thậm chí còn nặng tay chọc cho Phùng Thiên Long ngất xỉu, cứ tưởng rằng anh ta

sẽ nổi giận, sao lại còn chuyển số tiền lớn vậy cho cô? "Tiền này...nhiều quá, mình có nên tìm hôm nào đó trả lại hay không?"

Nhưng mà không nỡ...

Cô nhăn mặt, trong mắt tràn đầu mẫu thuẫn.

Lúc này, Phùng Thiên Long gọi đến, nháy mắt tiếp điện thoại cô đã hạ quyết tâm.

"Alo, Phùng Thiên Long?"

"Tiểu Vy, em nhận được lì xì tình yêu anh gửi qua chưa?" Phùng Thiên Long hình như đang ở nơi nào đó rất ồn, có thể nghe thấy tiếng

nhạc từ đó vọng sang. Nghe thấy giọng nói đặc biệt ngả ngớn của Phùng Thiên Long, Lâm Khiết Vy liền đau đầu. Đây là một kẻ vô cùng khó chơi! Nếu xếp cấp bậc thì phải cao hơn cấp mưoi.

"Nhận được rồi, tôi chưa tiến hành bất kì dịch vụ chưa trị nào cho anh, cho nên tôi không thể nhận số tiền này!"

"Có thể không nhận đồ của mấy thứ vớ vẩn khác, nhưng đó mà anh đưa em giống thế sao? Nhất định phải lấy!"

"Vô công bất thụ lộc. Tôi nhất định phải gtrar lai tiên này cho anh!"

"Ai dô, Có công có công mà! Hôm nay em đến khiến anh gặp em làm tâm trạng buồn tủi mấy hôm nay lập tức tốt lên, không khác nào em đã cứu mạng anh! Vậy nghĩa là đã thực hiện xong công việc của em, tiền li xì này em cầm đi!”

"Anh gửi số tài khoản cho tôi để tôi chuyển trả" Lâm Khiết Vy vô cùng kiên trì, Không biết vì sao, đừng nói ba mươi lăm triệu, mà chỉ ba trăm nghìn thôi, cô lấy tiền của Phùng Thiên Long cũng thấy rất khó chịu Nhưng vì sao cô bán trộm vòng ngọc của Mạc Lâm Kiêu lại không có cảm giác này?

"Nếu em muốn trả lại vậy để hôm nào chúng ta gặp nhau, em trả lại ngay trước mặt anh. Thật ra cũng không cần như thế, tiền của anh cũng là tiền của em, tương lai anh cũng phải giao tài sản cho em quản lí mà, đồ nhà mình thì không thể cho người ngoài được"

Lâm Khiết Vy cảm thấy hết sức cạn lời, Thắng cha này lại bắt đầu ăn nói linh tính rồi, suốt ngày nói mấy câu này trêu đùa cô. "Hiện tại anh đọc số tài khoản cho tôi, nhanh lắm đã gửi trả rồi,

còn cần gặp nhau làm gì?"

"Vậy không được, phải gặp mặt mới được!" Giọng nói anh ta lộ nét quyết liệt và vui vẻ không hiểu từ đâu, khiến Lâm Khiết Vy nghe xong giật mình, cô luôn cảm thấy thằng cha này đang có tính toán gì đó.

"... Được rồi, hẹn hôm nào đó gặp nhau rồi tôi trả lại tiền cho anh" "Ha ha ha, được được được! Cứ quyết định như vậy! Vậy anh đi chuẩn bị địa điểm gặp nhau đây!"

Giọng nói của Phùng Thiên Long vô cùng vui vẻ, lần đầu tiên chủ động dứt khoát cúp máy.

Lâm Khiết Vy nhìn nhìn điện thoại của mình, đầu đầy chấm hỏi.

Cô nhủ thầm: "Không phải chỉ là gặp nhau trả tiền thôi sao, mới thế đã làm anh ta vui đến vậy?"

Thật sự không hiểu nổi vị Thái tử Phùng này.

Lại nghxi đến chuyện đồng ý với nah ta một tuần gặp nhau hai lần sẽ được giữ lại vòng ngọc, cô vẫn cảm thấy rất đáng giá.

Nghĩ đến vòng ngọc, liền nghĩ đến tiền chuộc vòng.

Ba trăm năm mươi triệu... Vậy mới nói, nhất định phải chú ý ngày kỉ niệm thành lập trường, về nhà tìm cơ hội phù hợp kiên trì khuyên nhủ Mạc Lâm Kiêu, nhất định phải khuyên anh ta tham gia ngày lễ kỉ niệm.

Từ khi Lâm Khiết Vy bước vào tuyến đường đi bộ, cô đã bị chú ý.

"Cậu ba, cô Liên dã đến đường dành riêng cho người đi bộ" "Lập tức gửi video giám sát cho tôi." Hạ Dịch Sâm nghe thấy tiếng báo cáo từ tai nghe vọng đến, bởi vì hồi hộp mà giọng nói cũng trở nên khàn khàn,

Nhanh chóng có video được gửi ddeeesố điện thoại của anh ta, Lâm Khiết Vy đứng ở cửa nam của đường dành riêng cho người đi bộ, đôi mắt đưa tình như làn suông trên hồ nước của cô lấp lánh dịu dàng, thật là đẹp để mức hút người ta vào đó.

"Khiết Vy..."

Hạ Dịch Sâm nhìn đến ngây ngẩn, nhỏ giọng nỉ non, từ đôi môi

thoát ra cái tên đó, nghe tràn đầy tình ý. Anh ta vuốt lại quần á, đứng lên, chuẩn bị đứng dậy đi đón Lâm

Khiết Vy. Mà cùng lúc đó, phòng bao tầng lầu đối diện, sắc mặt Mạc Lâm Kiêu lạnh lẽo ngồi trên ghế sa lon.

"Cậu Mạc, Hạ Dịch Sâm đã xuống tầng, đang đến gần chỗ Lâm Khiết Vy" Trần Kiệt cầm kính viễn vọng đứng trước cửa sở nhỏ giọng báo cáo.

"Ừ." Mạc Lâm Kiêu hừ một âm từ mũi, không rõ là vui là giận. Bàn trà trước mặt anh bày một chén trà pha chế tỉ mỉ, nước trà trong vắt nhưng anh ta lại chưa hề đụng đến.

Ánh mắt anh dán chặt vào chiếc TV trước mặt.

Trên TV truyền về hình ảnh tư nhiều góc quay đang trực tiếp bóng người gần đó.

Bây giờ là hai người.

Một người trong đó là Lâm Khiết Vy giống như kẻ ngốc nhìn trái nhìn phải, tựa hồ đang tìm kiếm trong cửa tiệm hai bên đường.

Người còn lại là Hạ Dịch Sâm, tên này ăn mặc rất trang trọng, áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, còn thắt nơ bướm.

Là một người bác sĩ, đương nhiên quan lí cơ thể mình rất khắt khe, có thể nhìn từ video mà thấy được anh ta là người có thói quen tập luyện quanh năm.

Chân dài, eo có lực, lưng hình tam giác ngược... Khí chất nho nhã lồi lạc, vẻ ngoài ưa nhìn, quả thật sửng đáng là người đàn ông xuất chúng.

"Hừ! Cô ấy chỉ thích vẻ ngoài thôi u? Đồ nông cạn này!" Nói tới ai không nghĩ cũng biết. "Hả? Cậu Mạc vùa nói gì a?" Trần Kiệt dang dúng trước của số không hiểu ra sao quay mặt lại hói.

"Không có chyện của cậu!"

Mạc Lâm Kiêu không nhìn Trần Kiệt, ánh mắt vẫn dán trên TV. Lầm Khiết Vy còn dang cổ tim dến nhà hàng phù hợp, đột nhiên nghe được phải trước có người kêu tên mình:

"Khiết Vy!"

"Đàn anh Hạ, anh đến rồi u?" Cô cứ tưởng minh đến sám, không ngờ Hạ Dịch Sâm còn toi sóm hon.

Hạ Dịch Sâm đi đèn trước mặt Lâm Khiết Vy, đôi mắt dịu dàng, fig cười như gió xuân.

"Anh mới tới được một lát thôi, vừa chon được một nhà hàng Tây,

chúng ta ăn trước gì đa?" "Vầng, nhưng lần này em nói trước phải để em mời đó, nếu không em không đi đầu!"

"Ha ha, nghe em tat!"

Hạ Dịch Sâm cười dịu dàng, ánh mát như dòng nước ấm bao phú quanh thân Lâm Khiết Vy, bóng dáng cao to như một cây tùng, vô cùng sáng lạn.

Đèn đường đột nhiên tháp sang lên một ngọn từng ngon mt.