"Haizzz, cậu Hạ, đây thật sự không phải là chuyện tiền nong! Xin lỗi xin lỗi, sự việc ngày hôm nay tôi thật sự không còn cánh để để phục vụ cậu cho hài lòng, dây chuyền ba ngày nữa cậu hãy quay lại mua.
Hạ Dịch Sâm nheo mắt, con ngươi dân dần biến thành màu đen sẫm, đôi môi mỏng mím thành một đường thắng nguy hiểm.
"Hôm nay tôi chắc chắn phải lấy được sợi dây chuyền này! Có giỏi thì cứ đến nhà họ Hạ đòi tiền!" Hạ Dịch Sâm cầm hộp dây chuyền sải chân đi đến cửa trung tâm thương mại..
Lâm Khiết Vy đứng đờ tại chỗ phát ngốc.
Đàn anh Hạ định ngang nhiên cướp bóc ư?
Vừa định chạy tới khuyên giải Hạ Dịch Sâm, không ngờ cửa trung tâm lại đột nhiên xuất hiện một đảm bảo vệ súng vác trên vai, đạn đã lên nòng.
Hạ Dịch Sâm giật mình sững người!
Không ngờ một khu thương mại thôi lại làm lớn chuyện như vậy!
Mấu chốt là, trang bị đến mức này tuyệt đối không phải thứ một khu trung tâm thương mại có thể đạt được. Tổng Giám đốc của trung tâm thương mại thở dài: "Cần gì phải thể chứ cậu Hạ? Cậu cứ khư khư cố chấp vậy thì không ai có quả
ngon ăn đầu!"
Lâm Khiết Vy sợ đến gần như nhũ chân, cũng nhỏ giọng khuyên nhủ: "Đúng vậy đó đàn anh, hôm nay đừng mua nữa, mấy hôm nữa tính sau!"
Trong lòng Hạ Dịch Sâm lạnh toát, hắn ta đã cảm nhận được hôm nay có kẻ luôn hãm hại hắn ta.
Là ai?
Chẳng lẽ là Phùng Thiên Long?
Tám chín phần mười!
"Đàn anh Hạ... Chúng ta có thể đi trung tâm thương mại khác
không?" Tiếng nói mềm mại trong veo của Lâm Khiết Vy đã lôi tâm hồn vấn vơ suy nghĩ của hắn ta trở lại, hắn cúi đầu nhìn sâu vào Lâm Khiết Vy, cuối cùng đành thở dài đặt hộp đựng trang sức về lại tay ông Tổng Giám đốc.
Lại quay sang nhỏ nhẹ nói chuyện với Lâm Khiết Vy: "Được thôi, chúng ta đến trung tâm thương mại khác xem đi!" Bảo vệ ngoài cửa nhanh chóng giải tán. Như thể trường hợp đáng
sợ vừa nãy chưa từng xảy ra. Hai người đi ra khỏi trung tâm thương mại này vẫn chưa tới tám giờ, bên trong cũng bắt đầu tiển hành mời khách ra về, ngoài cửa treo một tấm biển thật to, trên đó viết "Ngừng kinh doanh tự chấn chỉnh ba ngày".
"Đàn anh Hạ, nếu anh muốn biểu đạt tình cảm của mình cũng không cần thiết cứ nhớ đến sợi dây chuyền kia mãi, dây chuyền gần giống thế chỗ nào chẳng có, khu mua sắm dọc phố đi bộ cũng có rất nhiều, chúng ta có thể đi nơi khác xem tiếp!"
Lâm Khiết Vy nhỏ giọng khuyên ngăn, nhìn khuôn mặt âm trầm của Hạ Dịch Sâm, cô chỉ vào một đám khu mua sắm này trước phố đi bộ.
Hạ Dịch Sâm thu lại nỗi bất ngờ và bực bội trong lòng, nở một nụ cười ấm áp với Lâm Khiết Vy.
"Được, nghe em!"
Không tặng dây chuyền nữa thì thôi, đó cũng không phải là thứ quan trọng nhất.
Màn đặc sắc nhất ngày hôm nay chính là nghi thức tỏ tình phía
sau lớp màn sân khấu kia.
Hắn ta cần gì phải so đo những việc bé nhỏ này chứ.
Lâm Khiết Vy nhìn về phía trước, đột nhiên há miệng kinh ngạc, cô thấy khóe miệng mình cũng đang co giật.
Hạ Dịch Sâm cảm thấy không ổn, xoay người nhìn lại, chợt phát hiện hơn mười khu thương mại trước mắt đồng loạt đóng cửa ngừng kinh doanh.
San sát nối tiếp nhau!
Lần lượt từng cái một!
Tất cả đều treo biển ngừng kinh doanh tự chấn chỉnh ba ngày.
Những vị khách cũ đột nhiên bị đuổi ra tức giận chửi bởi. Chốc lát
sau, khu phố đi bộ trở nên nhốn nháo âm ĩ.
Hạ Dịch Sâm hít một miệng khí lạnh.
Ai có khả năng thông thiên đến vậy! Có thể làm cho tất cả khu thương mại trên phố đi bộ đồng loạt đóng cửa?
Xem ra, đêm nay, người nọ đã quyết tâm không để anh mua được dây chuyền.
Lúc này, Hạ Dịch Sâm càng có thể xác định người âm thầm giở trò tối hôm nay chính là Phùng Thiên Long.
"Ơ, hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy? Thật lạ lùng, sao đóng cửa cả rồi? Đàn anh Hạ, không thì mai rồi tính tiếp?" Lâm Khiết Vy nhức đầu, vốn nghĩ tối nay đến đây có thể kết thúc.
Chờ lát nữa không phải đã đến lúc cô hỏi chuyện tình hình bệnh tật
của em trai rồi?
Hạ Dịch Sâm bình tĩnh lại, tâm trạng ngược lại càng trở nên kiên định.
Phùng Thiên Long có thể nhẫn nại, nhưng anh ta có thể cản hắn bày tỏ với người mình thích hay sao?
Huống hồ hắn đã vì chuyện hôm nay bận cả một ngày một đêm, tất cả cũng đã ổn thỏa.
Không mua dây chuyền thì thôi!
Không vấn đề
"Khiết Vy, chúng ta đi đến đằng trước dạo bộ đi!"
Đằng trước, cách đó không xa chính là chỗ có màn hình lớn.
"À? Vậy, vậy cũng được!"
Lâm Khiết Vy bước theo chân Hạ Dịch Sâm, chuẩn bị lái câu chuyện một cách hết sức tự nhiên đến chuyện em trai.
"Đàn anh Hạ, bệnh tình của Lâm Hoài, sau này có điều gì không như mong muốn không?"
Hạ Dịch Sâm rõ ràng đang bận nghĩ về một việc gì đó, bị cô hỏi thì
sững người, nghĩ một hồi mới phản ứng lại:
"Phải xem tình huống cụ thể thế nào đã rồi mới nói tiếp được!"
"Anh nói xem đến bao giờ thằng bé mới có thể ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt?"
"Chuyện này chưa thể xác định, nếu dựa theo tình trạng hiện nay thì còn muốn ở trong đó thêm một tháng. Xỉu! Cần ở thêm một tháng nữa tức là lại cần đến hơn ba mươi lăm triệu tiền viện phí?
Ông trời ơi! Tôi phải đi đâu kiếm từng đó tiền bây giờ?
Nghĩ đến số tiền viện phí của em trai, khuôn mặt của Lâm Khiết Vy nhăn nhó, có vẻ trùng trùng tâm sự.
Hạ Dịch Sâm trông mặt đoán ý, săn sóc nói: "Nếu em lo lắng vấn đề viện phí về sau thì không cần quá sợ hãi. Không phải có anh ở đây rồi sao? Anh sẽ giúp em mà!"
"Cám ơn anh, đàn anh Hạ, tấm lòng thì em nhận, nhưng sao em
dám nhờ vả anh chứ? Tiền chữa bệnh em vẫn có, em có thật!" Chỉ đành giả làm kẻ giàu thôi, cũng hết cách, cô không có thói quen bày ra vẻ yếu ớt trước mặt người ngoài để nhận lấy thương xót. "Khiết Vy, thật ra anh luôn muốn nói với em rằng, em đừng xa lạ
với anh như vậy."
"Kìa, đàn anh, anh mau nhìn ra trước chồ màn hình lớn đi, khung cảnh đèn đuốc huy hoang thật là đẹp..!"
Lâm Khiết Vy kích động chỉ tay về chỗ màn hình lớn, như một cô bé con, rên khuôn mặt là nụ cười tươi sáng,
Hạ Dịch Sâm nhìn về nơi hắn ta chuẩn bị để tỏ tình ở đăng trước, cũng lộ ra một nụ cười ước ao.
"Quả thực rất đẹp."
"Đàn anh, chúng ta đi đến đó xem không?"
"Tất nhiên là được!" Xem ra, quảng trượng mộng ảo do hắn ta thiết kế đã thành công thu hút được sự chú ý và hứng thú của Lâm Khiết Vy.
Như vậy có phải dự báo rằng, tối nay hắn ta sẽ tỏ tình thành công? Mạc Lâm Kiêu đứng trước cửa sổ sát đất, đôi mắt ưng nheo lại, âm u nhìn xuống thế giới phồn hoa bên ngoài.
Trần Kiệt dù bận theo dõi camera giám sát nhưng cũng không nhịn được mà dông dài: "Cậu Mạc, sao đột nhiên lại đóng cửa nhiều trung tâm thương mại như vậy? Tổn thất kinh tế mấy ngày nữa có thể lên tới cả trăm tỷ đây!"
Tất cả các trung tâm thương mại này đều là sản nghiệp thuộc Tập đoàn Mộ Thiên, cho dù có mấy cái không phải nhưng cũng không dám chống đối lại mệnh lệnh của cậu Mộ.
Tất cả các trung tâm thương mại, đột nhiên ngừng kinh doanh trong ba ngày tròn!
Ba ngày đó! Cổ phiếu doanh nghiệp sẽ sụp bao nhiêu đây!
Đều là tiền cả đó!
kết quả cậu Mạc bảo đóng là đóng không thèm chớp mắt lấy một chút.
Đủ rồi đó!
Lâm Khiết Vy và Hạ Dịch Sâm chỉ đi vào một khu thương mại thôi mà tất cả trung tâm thương mại trên con phố đi ộ này phải ngừng hoạt động hết.
Cậu Mạc, cậu nói mình không ghen, quỷ cũng không thèm tin!
Hơn nữa, chuyện này cũng quá quá quá mức rồi đó! Đương nhiên câu hỏi của Trần Kiệt sẽ không nhận được lời đáp lại từ Mạc Lâm Kiêu.
Giờ phút này, anh ta liên tục cười lạnh trong lòng, khí lạnh mọc thành rừng luôn rồi.
Hay cho một Lâm Khiết Vy, đi mua sắm cùng tôi thì mặt ủ mày chau. Thể mà đi cùng Hạ Dịch Sâm thì lại vui vẻ chạy ngay?
Còn để cho tên khon đó đeo dây chuyền lên cổ cho cô?