YÊU PHẢI TỔNG TÀI CUỒNG CHIẾM HỮU

Chương 240: Dụ do bạn trai tôi



"Đẹp quá " Cô kha thi thäm.

Hạ Dịch Sâm có thinh giác cực ký nhay cám, bắt đưge loi thi thâm của cô, không thế kiêm lòng mà cúi đầu thám tinh ngâm nhin dường nét trên guơng mặt xinh đẹp của có, dịu dàng nói: "Em dẹp hơn

"Anh đang nói cái gì vậy?"

Không nghe rõ anh ta đang nói gi, Lâm Khiết Vy nhin về phía Hạ Dịch Sâm, ánh mát giống như một hö nước sáu, da tráng má hông, trái tim anh ta đập lên điên cuong.

Anh ta cúi người xuống, ghé lại gan sát bên tai cô, dịu dàng nói, "Anh nói.....Pháo hoa tuy đẹp, nhưng mà....."

So với nó em còn đẹp hơn, anh thích em.

Những lời này vừa sắp muon nói ra, đột nhiên nghe thấy tất cá những cô gái xung quanh đều đồng thanh kêu lên một cái tên

"Kim Ngọc!”

Hả? Tại sao lại đột nhiên nghe thấy đám người kia đồng thanh kêu tên Kim Ngọc? Lâm Khiết Vy tò mò mà quan sát xung quanh, phát hiện những cô

gái kia vậy mà đều ngẩng đầu nhìn trên bầu troi mà kêu lên.

Lâm Khiết Vy cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ông trời của tôi ơi! Anh mắt mở to tròn xoe, kinh ngạc suýt rơi cầm xuống mặt đất. Pháo hoa trên bầu trời vậy mà được ghép lại thành hai chữ “Kim

Ngọc”, trách không được tất cả mọi người đều đồng thanh kêu lên,

Đùng!

Lại một chùm pháo hoa khác bay lên bầu trời, tiếp đó lại ghép lại thành một vài từ.

"Anh thích em!"

Tất cả các cô gái tiếp tục đồng thanh kêu lên.

Kim Ngọc, anh thích em!

Lâm Khiết Vy liền liên kết đọc lại, đột nhiên nhìn Hạ Dịch Sâm, giống như bừng tính nhận ra, mim cười trêu chọc nói, “Ha ha, đàn anh Sâm, vui mừng mà anh nói, thì ra chính là cái này! Hôm nay anh muốn thổ lộ với Kim Ngọc có đúng không?”

Trong lòng không nhịn được mà thở dài một hơi nhẹ nhõm, Tốt quá, tốt quá, may mà đàn anh Sâm không phải thổ lộ với mình. Nếu không thì thật là xấu hổ.

Cô là tình nhân của một người giàu có, không xứng đáng có được cái gọi là tình yêu.

Hạ Dịch Sâm nhìn chằm chằm dòng chữ trên bầu trời, sắc mặt u ám, ánh mắt sâu thẳm vô cùng, âm thầm nghiến chặt khớp hàm.

Chết tiệt! Tại sao lại đột nhiên biến thành cái tên Kim Ngọc? Rõ ràng anh ta sắp xếp chính là cái tên của Lâm Khiết Vy!

Trong lòng nhanh chóng lướt qua một nỗi lo lắng.... Hôm nay từng chuyện từng chuyện đều diễn ra xui xẻo, đủ để có thể chứng minh rằng, mà thổ lộ ngày hôm nay bị người có ý xấu muốn làm hại!

"Khiết Vy, em đừng hiểu lầm, chữ ở phía trên đã bị nhầm lẫn....."

Giờ phút này, chuyện quan trọng nhất, chính là phải giải thích rõ ràng với cô, nếu không hiểu lầm sẽ càng lớn hơn, anh ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

"Cái gì nhầm lẫn?” Những người xung quanh đều ồn ào hỗn loạn, sự chú ý của Lâm Khiết Vy cũng thường không quá tập trung, mở mịt mà nhìn Hạ Dịch Sâm đang sốt ruột.

Tại sao đàn anh Sâm lại đột nhiên trở nên nôn nóng như vậy?

Toàn bộ trán vậy mà ướt đẫm mồ hội.

"Cái tên bị nhầm! Không phải là Kim Ngọc!”

Hạ Dịch Sâm lớn tiếng nói xong, một lòng sốt ruột, bước đến cầm lấy tay của Lâm Khiết Vy, ánh mắt kiên định nhìn chăm chú cô, gắn từng tiếng mà nói. "Khiết Vy, tiết mục của ngày hôm nay thật ra đều là anh vì..... "

Tít tít tít!

Đột nhiên, tiếng còi xe ô tô truyền đến chói tai, vang vọng cả trời đất, thanh âm cực kỳ đinh tai nhức óc.

Câu nói kế tiếp của Hạ Dịch Sâm, cứ như vậy bị tạp âm chấn động đất trời che lấp xuống.

Tất cả mọi người đều theo tiếng còi mà quay đầu, Lâm Khiết Vy cũng rất hiếu kỳ mà nhìn, rõ ràng phát hiện ra, cách ngoài mấy chục

mét, là một dãy xe sang trọng màu đen đang dừng lại.

Sợ run cả người.

Là não cô co rút sao?

Tại sao lại cảm thấy một dãy xe sang trọng kia, không hiểu sao lại có chút quen måt?



“Gì? Ở phố đi bộ không phải ô tô không được băng qua hay sao? “Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều xe như vậy, lái xe vào cả phố đi bộ!"

"Là người nào, kiêu ngạo như vậy!” Dãy xe sang trọng kia không hề có chút tiếng động, cũng không biết xuất hiện ở nơi đó từ lúc nào, cũng không nhìn thấy bất cứ người nào xuống xe, cứ lẳng lặng dừng ở cách đó không xa, giống như là dã thủ ngủ đông trong bóng đêm, tuy rằng yên tĩnh, nhưng lại làm cho người ta không nhịn được mà sợ hãi.

Lâm Khiết Vy mất nhìn thẳng.

Như thế này giống như là phong cách đi ra bên ngoài của Mạc

Lâm Kiêu.

Anh sẽ không tới đây đay chứ?

Lạnh đến phát run.

Anh sẽ không, anh là một người giàu có bận rộn như vậy, đêm nay còn có phải đi xã giao, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở nơi này.

Không phải anh, không phải anh.....Nhác liên tiếp như vậy, tâm lý ám chỉ, Lâm Khiết Vy mới có hơi có chút yên tâm.

Pháo hoa trên bầu trời đã bắn xong xuôi, những ngọn quanh đều đồng loạt xoàn xoạt phát sáng. đèn xung Trong lúc nhất thời, trên sân khấu nhỏ lại trở nên yên tĩnh lại.

Hạ Dịch Sâm vẫn nằm tay Lâm Khiết Vy như cũ, mà Lâm Khiết Vỹ

lại quay cái đầu nhỏ nhìn khắp nơi xung quanh.

"Lâm Khiết Vy! Cô đúng là hồ ly tinh không biết xấu hổ! Tại sao cô lại nắm tay bạn trai tôi!"

Đột nhiên, từ trong đám người bùng nổ tiếng kêu gào giận dữ của một người phụ nữ, Kim Ngọc mặc một chiếc váy bèo xuất hiện.

Chỉ thấy khuôn mặt cô ta trang điểm đậm, đôi mắt gần như muốn phun ra lửa, hung tợn trợn mắt liếc nhìn Lâm Khiết Vy ở trên sân khấu, ngón tay chỉ vào Lâm Khiết Vy, hung hăng quát lớn, "Còn không mau

buông bạn trai tôi ra!” Lâm Khiết Vy kinh ngạc mà nhìn Kim Ngọc đột nhiên xuất hiện, hiểu ra, mạnh mẽ rút cánh tay của mình về, lùi lại phía sau mấy bước. "Kim Ngọc?”

Kim Ngọc đã đi lên sân khẩu nhỏ, từng bước tới gần Lâm Khiết Vy, "Lâm Khiết Vy, tại sao da mặt của cô lại dày như vậy? Công khai dụ dỗ bạn trai của tôi?”

"Kim Ngọc, cô đang nói bậy bạ gì đấy? Ai dụ dỗ bạn trai của cô? Đừng có vừa đến liền giống như chó điên cắn loạn, có xứng với một thân trang phục này của cô không?”

Lâm Khiết Vy không cam lòng yếu thế mà cãi lại, vẻ mặt không biết làm sao.

Trong lòng Hạ Dịch Sâm run rẩy, bước lên phía trước mấy bước, đứng ở trước người Lâm Khiến Vy, hình thành một tư thể bảo vệ Lâm Khiết Vy, đôi mắt sâu thẳm khẽ híp lại nguy hiểm, trừng mắt nhìn Kim Ngọc, u ám mà chất vấn hỏi:

"Kim Ngọc, nói chuyện phải có bảng chứng, Lâm Khiết Vy làm thế nào mà dụ dỗ bạn trai cô? Bạn trai của cô là ai?". Kiếm Hiệp Hay

Kim Ngọc ai oán nhìn Hạ Dịch Sâm, dậm chân một cái, uất ức mà nói, "Dịch Sâm, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Anh cũng đã thổ lộ với em rồi, anh không phải là bạn trai của em hay sao?" Ôi trời!

Đám đông quần chúng dưới sân khấu không nhịn được mà cùng sợ hãi than.

"Trời ạ! Kim Ngọc không phải là cô gái xinh đẹp kia sao?:

"Làm cả buổi trời, chính chủ được thổ lộ vậy mà cũng nhầm!”

"Kim Ngọc là cô ta à! Vậy cô gái vừa rồi ở trên sân khấu là gì vậy?” "Dáng vẻ xinh đẹp như vậy, không thể tưởng tượng được lại chính là kẻ thứ ba!”

Âm thanh nghị luận ở dưới sân khấu vang lên, đềi là quần chúng ăn dưa tức giận nghẹn cả ngực. Lâm Khiết Vy trong lòng cũng chất chứa đầy CMN, đây là cái chuyện rắc rối gì, cô chỉ nhận lời hẹn của đàn anh Sâm, tại sao liền

đảo mắt trở thành người phụ nữ xấu cướp bạn trai của người khác?

Con người của cô không phải như vậy!

"Kim Ngọc, tôi có từng nói với đàn anh Sâm rằng tôi thích anh ta hay sao? Tôi có từng làm chút hành động thân mật nào với anh ta hay sao? Tôi chưa từng có chút hành động nào để cô kết luận tôi dụ dỗ anh ta?

“Cô và anh ấy nắm tay nhau đấy, vừa mới nãy!"

“Mắt cô bị mù sao? Đó là đàn anh Xăm lôi kéo tay của tôi, không phải tôi nắm tay anh ta!" "Vậy tại sao cô lại không buông anh ấy ra, mặc kệ cho bạn trai tôi

năm tay cô?"

"Cô là đồ cổ hủ hả? Đây là thời đại nào rồi? Nắm tay thì là dụ dỗ? Chúng tôi là đồng nghiệp, là bạn bè, là bạn học, anh ta nói chuyện với tôi, kéo cánh tay tôi một chút, chẳng lẽ tôi phải quăng cho anh ta một cái tát?

"Nhưng mà, chính là.

"Cái gì mà chính là nhưng mà! Tôi nói cho cô biết, tôi vốn không dụ dỗ bạn trai của cô! Sau này cô còn dám nói xấu tôi, có tin tôi cào nát mặt cô không! Thật sự sinh sự chuyện không đâu!"

Kim Ngọc bị Lâm Khiết Vy dùng sức mạnh tràn trề nã pháo hàng loạt, khiến cho cứng họng không nói được lời nào, trong lòng măng Lâm Khiết Vy này là hồ ly tinh rất giỏi nguy biện, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cổ họng của cô ta ấp a ấp úng không nói ra nguyên nhân vì sao.

Lâm Khiết Vy vân con dang buon buc, xoay mật nhin về phía Ha Dịch Sam, xin hô tro nói, "Dân anh Sâm, anh vân nên giải thich với Kim Ngọc một chút"