YÊU PHẢI TỔNG TÀI CUỒNG CHIẾM HỮU

Chương 242: Cảnh tượng không thể khống chế được



Anh củi đầu, giọng nói trầm thấp, tà ác, "Thật ra tôi rất muốn hỏi em, tại sao lại ở chỗ này? Hum?"

"Ách, tôi đen đây để đi dạo phố!” Kiên trì đến cùng bịa ra một lời

nói dối, sau khi tự mình nói xong lại chột dạ thè lưỡi.

"À..." Anh từ choi cho ý kiến mà cười lạnh một tiếng.

Cô bé lừa đảo.

Không có một câu nói thật!

Đoàn xe của anh đã đứng ở nơi này bao lâu? Cho rằng anh mù hay sao?

Được, đợi anh trừng trị cô thật tốt!

Trong im hơi lặng tiếng, ở xung quanh hai người bọn họ, đã có một số vệ sĩ âm thầm xuất hiện tới đây, bảo vệ bọn họ ở bên trong, tạo thành một vành đai ngăn cách.

Trái tim Hạ Dịch Sâm như tro tàn, giờ phút này thầm muốn buồn bã mà ngằng mặt lên trời cười giễu mấy tiếng. Anh ta giống như một quân cờ, bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn

tay, giờ phút này ngay cả một chút sức lực phản kháng cũng không có.

Anh ta thật nực cười biết bao!

Thật đáng buồn biết bao!

Rốt cuộc là người nào, ở phía sau thao túng tất cả chuyện này!

Anh ta âm u lạnh lùng trừng mắt nhìn Kim Ngọc một cái, Hạ Dịch Sâm đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên một người trẻ tuổi chạy lên trên sân khấu, trong tay một cái hộp nhỏ tinh xảo.

"Ngài Hạ, đây là nhẫn cầu hôn định chế của ngài, dựa theo yêu

cầu của ngài, mặt trong của chiếc nhẫn đã được khắc tên viết tắt tiếng Anh của cô Kim Ngọc.

Cầu hôn!

Lâm Khiết Vy lại bị làm cho khiếp sợ.

Vậy mà lại còn có chiếc nhẫn khắc tên Kim Ngọc...... Xem ra những tiết mục tối hôm nay, quả nhiên là đàn anh Hạ chuẩn bị cho

Kim Ngọc.

Vậy tại sao vừa rồi anh ta lại không chịu thừa nhận? Giờ phút này Hạ Dịch Sâm hoàn toàn bùng nổ lửa giận, giận dữ hét lên, “Tôi vốn chưa bao giờ đặt nhẫn!”

Chuẩn bị đoạt lấy chiếc nhẫn, không ngờ hành động của người trẻ tuổi kia vô cùng nhanh nhẹn, tránh khỏi Ha Dịch Sâm, ngược lại đưa nhẫn đến trong tay Kim Ngọc.

"Cô Kim Ngọc, đây là nhẫn ngài Hạ tặng cho cô, mau lấy đi!”

Nói xong, người trẻ tuổi tung người nhảy xuống sân khấu, sau đó

biến mất trong đám đông.

Kim Ngọc kích động mở hộp trang sức ra, cầm lấy chiếc nhẫn kia, tiếp đó liền mang lên trên ngón tay.

Đắc ý lớn tiếng nói, "Hạ Dịch Sâm, em chấp nhận lời cầu hôn của anh!”

Dưới sân khẩu truyền đen tiếng hoan hô của một đám người.

Không biết từ đâu xung quanh sân khấu lại xuất hiện rất nhiều người, cầm từng bó từng bó hoa hồng lớn, ném lên sân khẩu, đồng thời ném ra vào bên trong đám đông, mọi người bắt đầu trở nên điên cuồng mà tranh giành hoa hồng, khung cảnh tại hiện trường vô cùng náo loạn.

Hạ Dịch Sâm tức giận đến mức mặt mày xanh mét, môi run nhè nhẹ, tay ở rìa chân, không nhịn được mà run rẩy. Chữ trên pháo hoa bị thay đổi, nội dung trên màn hình lớn cũng bị

thay đổi, lại không hiểu từ đâu chui ra một chiếc nhẫn cầu hôn, ném

số lượng lớn hoa hồng cũng không biết là từ đâu mà xuất hiện..

Có người muốn cột chặt anh ta và Kim Ngọc với nhau! Tức giận, tuyệt vọng, căm phẫn, bất lực.

Hạ Dịch Sâm cầm lấy microphone, bực tức mà lớn tiếng hét lên:

"Tôi nghiêm túc nói rõ ràng, Hạ Dịch Sâm tôi chưa từng tặng nhẫn cho Kim Ngọc, cũng chưa từng tỏ tình với cô ta, tất cả những chuyện này đều là một sự hiểu lầm lớn!"

Đám đông vội vàng nhặt hoa hồng, không một ai để ý tới anh ta.

Kim Ngọc không biết lấy sức mạnh từ đầu ra, chạy tới, cướp đi microphone từ trong tay Hạ Dịch Sâm, nhìn Hạ Dịch Sâm, thâm tình mà nói:

"Trong pháo hoa có tên của em, trong màn hình lớn cũng có tên của em, hơn nữa mặt bên trong chiếc nhẫn này cũng khắc tên của em, Hạ Dịch Sâm, cho dù anh có nói cái gì, em đều xem như là cách thức tỏ tình sáng tạo nổi bật của anh!”

"Kim Ngọc, cô nghe không hiểu hay sao? Tôi nói, đây đều là hiểu lầm! Toi cũng không hề thích cô! Chiếc nhẫn cũng không phải là tôi tặng!”

"Cho dù hiểu lầm thì làm sao, em không quan tâm! Hạ Dịch Sâm, em thích anh, rất thích rất thích! Anh đã ngại ngùng, không chịu thừa nhận anh thích em, vậy đổi thành em tỏ tình với anh, em cầu hôn anh!" Đám đông đã cướp đoạt hoa hồng xong xuôi vừa nghe thấy lời nói

dũng cảm như vậy của Kim Ngọc, lập tức vỗ tay, còn huýt sáo, lớn tiếng hoan hô.

Tình cảnh đã không thể khống chế.

Hạ Dịch Sâm lạnh lùng cười một tiếng, hung hăng kéo chiếc nơi trên cổ xuống, ném trên mặt đất, dùng chân ra sức giẫm đạp, sau đó tìm kiếm bóng dáng của

tức giận mà nhảy xuống sân khấu. Lo lắng mờ mịt nhìn xung quanh, muốn

Lâm Khiết Vy, nhưng bất kể thế nào cũng không tìm thấy.

Anh ta nào đâu biết rằng, Lâm Khiết Vy đã bị Mạc Lâm Kiêu kéo lên xe, sau đó lặng lẽ rời khỏi.

Một đoàn xe sang trọng âm trầm tối tăm, lặng lẽ chạy đến, lại

lặng lẽ cứ như vậy mà rời đi. Không chút nào thu hút sự chú ý của người khác.

Trên ô tô, Lâm Khiết Vy lo sợ không yên mà ngồi bên cạnh Mạc Lâm Kiêu, lén lút nhìn trộm anh ở cạnh bên.

Góc nghiêng của Mạc Lâm Kiêu thật sự là vô cùng hoàn mỹ, trong bóng tối, đôi mắt kia của anh sâu thẩm giống như đôi mắt chim ưng sâu thẳm, chỉ lạnh lùng mà nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.

Một bàn tay thon dài thanh tú của anh, chống trên cảm, lười biếng không thể tả, còn có nét u ám nhàn nhạt.

Nhìn qua, dáng vẻ dường như có chút tức giận.

Vừa rồi ở trên phố đi bộ, sau khi cô nói dối anh, anh cười lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào, tiếp đo liền siết chặt eo của cô, ngay

lập tức kéo cô vào trong xe, lạnh lẽo giống như một khối băng. Không phải mời vừa rồi anh đã nhìn thấy cảnh tượng cô ở trên sân khấu đấy chứ?

Trời ơi, cô sẽ không xui xẻo như vậy chứ, thật sự bị anh nhìn thấy Anh trước giờ luôn hẹp hòi.

Lòng độ lượng vô cùng nhỏ bé. Đối mặt với chuyện cô ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, chính xác mà nói, anh gần như không có một chút độ lượng nào!

Nếu không thì..Cô nói thật với anh?

Nhìn góc nghiêng tuyệt đẹp của anh, vào lúc Lâm Khiết Vy còn

đang do dự không quyết, Mặc Lâm Kiêu đột nhiên xoay mặt, cùng mắt đối mặt với cô. Lâm Khiết Vy sợ tới mức giật nảy mình, không nhịn được mà chớp

chớp mấy chiếc lông mi dài.

Mạc Lâm Kiêu khẽ nhướng mày, biếng nhác mà nói, "Em rất đói khát?"

“Hả?" Khuôn mặt cô khiếp sợ ngơ ngác.

"Nếu không tại sao em lại nhìn tôi như vậy?"

"Như thế nào?" Ngốc nghếch ngơ ngác hỏi xong câu này, thiếu

chút nữa cô liền cắn đứt đầu lưỡi của mình. Quả nhiên, anh không nói lời nào hay ho với cô, "Một dáng vẻ dục

vọng bất mãn.giống như chó nhỏ nhìn thấy cục xương”

Hóa ra cô là chó nhỏ, anh là cục xương?

Vừa muốn thanh minh cho mình một chút, anh lại đột nhiên vươn tay, đỡ lấy sau gáy cô, kéo cô về phía anh, chiếc cảm của cô liền đập

vào trong lồng ngực của anh. Tiếp đó anh dùng ngón tay nâng cằm cô lên, khuôn mặt tuấn tú tiến tới gần, hơi thở tĩnh mịch chậm rãi phả trên cánh mũi của cô.

"Muốn? Hửm?"

Giọng nói trầm thấp, tràn ngập vẻ gợi cảm không thể nói rõ.

Cô thoáng lắc lắc cái đầu nhỏ, khó khăn nghẹn ra một câu,

"Không phải."

"Được, một chút nữa sẽ thỏa mãn em”

"Tôi không muốn......Ưm ưm!"

Anh khẽ nghiêng góc mặt, đột nhiên hôn cô, thừa lúc cô muốn nói chuyện, liền lợi dụng chỗ trống mà vào, động tác ban đầu vấn nhẹ nhàng, lúc gặp được chiếc lưỡi ra sức phản kháng, lập tức liền trở nên dũng mãnh thiện chiến, tư thế tấn công hung bạo.

Không gian trong xe khép kín, truyền ra rõ ràng âm thanh hai người môi lưỡi giao nhau.

Toàn thân Lâm Khiết Vy bị nóng bỏng đến phát run, sức lực kém xa không phải là đối thủ của anh, bàn tay nhỏ muốn đẩy anh ra, lại giống như là gãi ngứa, anh không chút di chuyển, thậm chí càng áp sát cô, nghĩ tới phía trước còn có tài xế và Trần Kiệt, cô thẹn thùng bối rối, hơi thở càng thêm không ổn định, không nhịn được mà rên rỉ, giống như là là con thú nhỏ bị bắt nạt đang gầm gừ.

Âm thanh dịu dàng mềm mại này, liên khiến cho nhiệt độ cơ thể anh tăng lên nhanh chóng, giống như có một đám lửa lớn đang bốc cháy, áp đảo cô về phía sau, thân hình cường tráng của anh theo sát mà lên, đặt cô ở giữa mình và ghế ngồi, không để lại một chút kẽ hở, một tay đè hai bàn tay đang múa loạn của cô lên đỉnh đầu, một tay nắm lấy nơi cao vút của cô, hôn mãnh liệt.