YÊU PHẢI TỔNG TÀI CUỒNG CHIẾM HỮU

Chương 250: Chó khôn chớ cản đường



Đối với cục cưng bảo bối này, Thượng Quan Tư thật sự không còn biện pháp nào khác, bà chỉ có thể bất đắc dĩ cầm túi lên rồi đi ra khỏi phòng bệnh.

Lâm Khiết Vy được y tá trưởng cử đến nhà kho y tế cách đó ba dãy phố để lấy thuốc tạm thời dùng được, ngồi trên ô tô bệnh viện khởi hành, thời điểm trở về, ô tô bệnh viện vì nhận được nhiệm vụ, nên đã rời đi trước. Lâm Khiết Vy cảm thấy khoảng cách tới bệnh viện cũng không còn xa lắm, nên cô quyết định tự đi bộ trở về.

"Tránh ra, tránh ra! Mau tránh ra!”

Đột nhiên, phía trước có một người khuân vác đẩy chiếc xe ba bánh hét lớn, Lâm Khiết Vy có chút đờ đẫn, mắt thấy xe ba bánh sắp đâm phải mình, cô thế mà lại sợ đến mức quên cả tránh né.

Thấy sự tình không ổn, người khuân vác nhanh chóng dùng sức đẩy lệch chiếc xe ba bánh sang một bên, xe ba bánh tông vào lề đường, nghiêng sang một phía, tất cả bao tải chất trên xe cũng vì thế mà rơi xuống hết.

“Cô nhìn đi! Hại tôi làm đổ hết đồ rồi!" Người khuân vác tức giận trừng mắt Lâm Khiết Vy, giọng nói to như chuông lớn, “Tôi lớn tiếng bảo cô tránh ra đến vậy rồi, cô sao lại một chút cũng không nhúc nhích? Hay cô điếc rồi?”

"Thật xin lỗi, tôi không cho rằng anh là đang nói chuyện với tôi." "Đây đều là dược liệu đặc biệt sang quý, đồng này nên làm sao bây giờ? Tất cả đã đổ đến hỏng rồi, cô bồi thường nổi không?”

"Vị đại ca này, việc này cũng đâu thể hoàn toàn trách tôi? Nếu anh đã biết rõ đây là dược liệu quý hiểm, vì sao lại không cẩn thận hơn một chút, còn đẩy xe nhanh như vậy làm gì?”

Gã đàn ông tức giận trừng lớn đôi mắt, y như rằng sắp phun ra lửa, giọng nói lại càng lớn hơn nữa, "Hừ! cái cô gái này, sao có thể ngang ngược vô lý như vậy?”

"Ngang ngược vô lý, chắc không phải tôi đâu nhỉ?”

"Nếu cô sớm kịp tránh đường, xe của tôi sẽ bị ngã sao? Xe không hỏng, dược liệu cũng sẽ không bị đổ hư! Vậy nên việc này tất cả đều tại cô! Dược liệu cũng phải do cô bồi thường!”

Lâm Khiết Vy không nhanh, không chậm lên tiếng đáp lại, "Đường cái cho công chúng là do ai quy định, chẳng lẽ chỉ có mỗi mình anh

đi? Anh bắt tôi tránh ra, tôi nhất định phải tránh ra cho anh à? Tôi có cái nghĩa vụ này sao? Thao tác của chính mình còn chẳng lo được, không thể trách người khác nha. Là đàn ông, dám làm thì dám chịu. Chưa kể đến tôi đơn thuần chỉ là một cô gái, bản lĩnh gì ở đây chứ."

Gã đàn ông vừa nghe lời này, ngay lập tức xắn tay áo lên, tiến đến gần Lâm Khiết Vy, "Cô gái này, miệng còn có thể nói được vậy! Cô có nói đạo lý cũng vô dụng thôi, chỗ dược liệu này hôm nay, cô phải bồi thường!”

Một ông chú thoạt nhìn tuổi gần ngoài năm mươi từ bên trong chạy ra, trông gầy nhưng rắn chac, vẻ mặt mệt mỏi nói, "Hây dà, đây là làm sao vậy? Không nhanh chóng vận chuyển hàng hóa vào bên trong, còn ồn ào ở đây làm gì?"

Lâm Khiết Vy lớn tiếng dọa người, "Chú, người này đẩy xe quá nhanh, xe hỏng, anh ta lập tức đổ hết lên đầu cháu, bắt cháu bồi thường tiền dược liệu! Chú mau giúp cháu phân xử với!"

"Chú Điền, chủ không cần nghe cô ta nói bậy! Là cô ta không nhường đường, tôi không đụng cô ta nên cũng không còn cách nào khác, xe bị hỏng, cô ta không bồi thường thì ai bồi thường đây? Chó khôn chớ nên cản đường, thật là!”

Chú Điền không vui mà liếc nhìn gã đàn ông vạm vỡ kia một cái, ông ghét bỏ đáp, "Được rồi, chả phải chuyện to tát gì, kỹ thuật đẩy xe của bản thân kém, còn muốn ra tay với con gái nhà người ta, mặt mũi để đâu rồi?"

"Không phải do kỹ thuật tôi kém, rõ ràng là cô ta."

"Được rồi! Đem dược liệu chưa hư vào trước đi!”

Gã đàn ông vạm vỡ không phục mà trừng mắt liếc Lâm Khiết Vy, gã ta khế hừ một tiếng, sau đó xoay người rời đi. Chú Điền nhắn mặt, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, “Được rồi, cô cũng đi đi”

Sau đó bước đến chỗ bao tải bị quãng lộn xộn dưới đất, lão ngồi xổm xuống, nhặt lên những dược liệu bị quăng ngã, đau lòng mà lầm bầm lầu bầu, “Ai, quý như vậy, thật là đáng tiếc."

Lâm Khiết Vy cũng thò lại gần, cùng giúp đỡ nhặt từng viên dược liệu, cô hồ nghi hỏi, "Đây là Ngưu Hoàng sao?"

Chú Điền kinh ngạc nhìn Lâm Khiết Vy "Cô gái, cô còn hiểu cả

Trung y sao?"

Có thể nhận ra Ngưu Hoàng chỉ với một cái liếc mắt, thật tình là vô cùng hiểm gặp. Lâm Khiết Vy cầm Ngưu Hoàng đặt dưới mũi ngửi, cô nhẹ nhàng

nhíu mày, “Mùi hương không quá thuần khiết.” Biểu tình trên khuôn mặt của Lão điền nhi thoáng chốc trở nên căng thẳng, "Cô gái đây là có ý gì?”

Lâm Khiết Vy lại lần nữa ngửi Ngưu Hoàng trong lòng bàn tay, "Cháu không thể xác định được, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cháu rằng, đây không phải là Ngưu Hoàng thuần khiết”

"Giác quan thứ sáu? Giác quan thứ sáu còn nói cho tôi biết, cô chính là đồ nói dối!” Chú Điền có hơi bực bội, ông nâng cao giọng, "Cô đang bỡn cợt với tôi đó sao? Cô có biết, đây đều là Ngưu Hoàng quý nhất trong thiên nhiên, quý hơn so với kim cương không!”

"Đúng vậy, nếu đã quý đến thế, chú không phải nên trân trọng một chút ư? Dẫu sao mùi vị mà cháu ngửi thấy, không giống!”

"Cái đồ con nít con nôi nhà cô, đừng giá thần giả quỷ ở đây nữa, đi đi, nên làm gì thì làm đi!” Chú Điền ghét bỏ mà phất phất tay xua đuối giống như ruồi nhặng, sau đó cúi đầu tiếp tục nhặt Ngưu Hoàng, đặt trong lòng bàn tay mà thối.

"Chú Điền nhị, chú nhập vào nhiều Ngưu Hoàng như vậy, giống như chú nói, giá cả Ngưu Hoàng rất đắt, nếu đúng thật là Ngưu Hoàng giả, chú có thể đã mất rất nhiều tiền” "Cô không thể nói cái gì tốt lành chút sao? Được rồi, cô vẫn là

nhanh đi đi, tôi bên này có chút bận." "Chú Điền nhị, chỉ là phiền chú một chút thôi, chú mang giấy hiệp hội thẩm định Trung y ra đây, không chừng có thể tránh được một tai họa lớn đấy”

Chú Điền im lặng nhìn Lâm Khiết Vy, tựa như đã bị lời nói thành khẩn của cô thuyết phục, lão đem Ngưu Hoàng trong tay đặt lên trên mũi, nghiêm túc mà ngửi thử.

"Nhưng tôi thấy...không có vấn đề gì cả! Cũng coi như tôi đã lăn lộn ở cái nghề Trung dược này ba mươi năm rồi, còn không có khả năng phân biệt thật giả sao?”

"Giá cả của Ngưu Hoàng cao như vậy, khẳng định sẽ có người vì để duy trì lợi nhuận mà quên mất chính nghĩa, hiện tại thủ đoạn lấy giả đánh tráo tinh vi như vậy, chú thật sự tin tưởng vào kinh nghiệm của chính mình sao?”

Chú Điền nhíu mày, càng nghĩ càng thấy hợp lý, ông cầm lên một nắm Ngưu Hoàng, cất bước rời đi, trong miệng nhắc mãi, “Đúng vậy, cô nói rất có đạo lý, tôi đây đi lấy giấy giám định một chút."

Lâm Khiết Vy ngồi xổm xuống, lật lại những Ngưu Hoàng trong bao, sau đó đưa lên mũi ngửi, liên tục lắc đầu.

Tất cả đều là Ngưu Hoàng giả!

Đừng hỏi vì sao cô lại chắc chắn như vậy, ngay đến cả bản thân cô cũng rất mờ mịt.

Chẳng qua, trong đầu đột nhiên toát ra ý niệm, nhận định đây là giả. Cô chot cảm thấy trong đầu của minh khẳng định là đang cất giấu một bí mật gì đó,

Dù sao cũng đã nhắc nhở Chú Điền, nơi này chẳng còn chuyện gì của cô, cô cũng nên quay trở lại bệnh viện cứu người roi. Vừa mới đứng lên chuẩn bị rời đi, chợt thấy gã đàn ông vạm vỡ khuân vác kia tay cầm một cây gậy thô dày, hùng hổ hướng đánh cô.

“Đồ đàn bà thối! Tôi muốn đánh chết cô!" Gã bước nhanh như gió, hung thần ác sát, trong miệng rít gào, "Dám nói dược liệu của lão tử đây là giả! Xem tôi có đánh chết cô không!”

Lâm Khiết Vy thấy tình hình không ổn, ngay lập tức nhanh chân bỏ chạy.

Không ngờ cái gã đàn ông vạm vỡ kia còn có nhiều chiêu thức đến vậy, gã ta thế mà phóng ném cây gậy thô dày trong tay đến hướng cô! Lâm Khiết Vy một bên vội chạy, một bên vội xoay đầu thăm dò, bất ngờ phát hiện cây gậy thô dày kia đang thắng tắp bay tới sau ost cô với một tốc độ cực nhanh.

Xong đời!

Cô chết chắc rồi!

Đột nhiên, một bóng người bỗng chạy vụt ra, chẳn phía sau Lâm Khiết Vy, cây gậy thô to kia hung hăng nện vào đầu người đàn ông một cách dữ dội, chỉ nghe thấy người nọ rít lên một tiếng, tiếp theo liền ngã xuống mặt đất.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, Lâm Khiết Vy như đang dạo quanh ranh giới tử thần.

Cô vội chạy nhanh đến để xem ân nhân cứu mạng của mình thế nào, thình lình phát hiện ra, người ngã trên mặt đất, thế mà lại là Trương Tiểu Phi!