Khoa tim mạch bỗng nhiên tiến vào một bệnh nhân bệnh tình cực nguy kịch, gần như tất cả bác sĩ y tá đều xúm lại, tham gia cấp cứu.
Bệnh nhân cực kỳ nguy kịch đó phát bệnh tim, còn vừa là một bệnh nhân tâm thần. Người đó y như một con chó điên, từ chối điều trị, còn cào cấu loạn tùng phèo.
Gã cũng cướp lấy một cây kéo, chọc về phía Lâm Khiết Vy ở gần nhất.
"Cẩn thận!"
Hạ Dịch Sâm đứng ngay bên cạnh, trong đầu lập tức không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ có duy nhất một suy nghĩ là bảo vệ Lâm Khiết Vy.
Anh ta nhanh chóng giơ tay ra, cản trước người Lâm Khiết Vy, cây kéo sắc bén kia lập tức cắm vào trên cánh tay Hạ Dịch Sâm.
Miệng vết thương nháy mắt phun bắn máu ra! "Á! Bác sĩ Hạ!" Tất cả y tá giật mình, thét chói tai.
Hạ Dịch Sâm bình tĩnh ấn bệnh nhân kia xuống, cướp lấy cây kéo, ra lệnh: "Mau tiêm thuốc an thần cho anh ta!"
Mấy y tá luống cuống tay chân, cuối cùng cũng khiến cho bệnh nhân bình tĩnh lại. Lâm Khiết Vy bị dọa sợ, ngơ ngác đứng bên cạnh nhìn cánh tay
của Hạ Dịch Sâm, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.
"Đàn anh Sâm." Cô nỉ non, cùng lúc đó, nước mắt không nén nổi bộp bộp bộp tuôn rơi.
Đàn anh là bởi vì cứu cô mới bị thương!
Đối với một bác sĩ phẫu thuật mà nói, thì cánh tay bị thương là cực kỳ nguy hiểm! Lỡ mà bị thương đến dây thần kinh, có thể sau này sẽ không thể làm phẫu thuật chính xác được nữa. "Đàn anh Sâm, mau, mau tới phòng cấp cứu!" Lâm Khiết Vy nghẹn
ngào, lòng tràn đầy sự áy náy và biết ơn. Chủ nhiệm Lưu cũng cau mày, lo lắng nói: "Miệng vết thương cũng không nhỏ, mau đi cầm máu khử trùng đi!"
Hạ Dịch Sâm cúi đầu nhìn Lâm Khiết Vy, nhịn đâu, dịu dàng cười: "Được rồi, không có gì ghê gớm hết, xem em bị dọa kìa, đừng khóc, không sao đâu."
"Đi thôi, mau đi đến phòng khử trùng đi."
Ánh mắt Hạ Dịch Sâm lóe lóe, nói với bác sĩ và y tả xung quanh: "Được rồi, mọi người đều bận việc của mình đi, một mình Bạch Vy chăm sóc tôi là được." Lâm Khiết Vy gật đầu, không có cảm thấy gì kỳ lạ hết. Nhưng mà
những người khác điều ngửi được mùi vị kỳ lạ, mọi người liếc nhìn
nhau, nở nụ cười, tản ra.
Rõ ràng là bác sĩ Sâm thích Lâm Khiết Vy, muốn ở chung với cô một lát.
Hai người đi sang phòng cấp cứu bên cạnh, Hạ Dịch Sâm ngồi ở trên ghế, Lâm Khiết Vy cẩn thận từng ly từng tý một khử trùng miệng vết thương cho anh ta, trên mặt lộ rõ sự đau lòng và áy náy.
"Đau không?"
"Không đau."
Hạ Dịch Sâm nhìn Lâm Khiết Vy bằng ánh mắt dịu dàng như nước, lại bổ sung thêm một câu: "Em khử trùng cho anh là sẽ hết đau."
Ắc...
Lâm Khiết Vy cẩn thận suy nghĩ một lát, câu kia có vẻ có chút kỳ lạ, cô ngước mắt lên, mờ mịt nhìn Hạ Dịch Sâm.
Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, tình cảm nồng nàn cháy bỏng trong ánh mắt anh ta khiến trong lòng Lâm Khiết Vy hoảng hốt. Cô vội vàng cụp mi, không dám nhìn anh ta nữa.
Trời ơi, không phải chứ, tại sao cô lại cảm thấy, đàn anh Sâm như là thích chính mình vậy?
"Sau này nếu anh không làm bác sĩ nổi nữa." Anh ta nhìn chằm chấm công, khế cười, mặt mày đẹp như bức tranh nói: "Em cần phải chịu trách nhiệm với anh đó."
"Hả?" Trong lòng Lâm Khiết Vy càng hoảng hơn, cô hơi hơi cười gượng, nói: "Đàn anh Sâm, anh đừng nói giỡn với em nữa"
"Anh đâu có nói giỡn đâu, nếu anh mà bị thương đến dây thần kinh, sau này không thể lên đài phẫu thuật, anh phải nhờ em nuôi rồi."
Lời nói của anh ta rất mờ ám, nhưng anh ta lại không nói hết ra, khiến cho người ta vô cùng xấu hổ, không biết nên đáp lại như thể nào. Lâm Khiết Vy không dám ngẩng đầu lên, chăm chủ quan sát
miệng vết thương, nhỏ giọng nói: "Em thấy miệng vết thương không sâu lắm, không cần khâu, chắc hẳn cũng không bị thương tới dây thần kinh." Trong phòng cấp cứu chỉ có hai người bọn họ, khó được có cơ hội
được ở cùng nhau. Hạ Dịch Sâm hạ giọng, chậm rãi nói: "Khiết Vy, thực ra bản thân anh hy vọng mình bị thương nặng một chút, vậy thì anh có thể bắt đền em cả đời."
Đùng- Câu nói đó... Khiến hai má Lâm Khiết Vy đỏ bừng, ánh mắt lấp lóe, hoang mang rối bời.
Hạ Dịch Sâm giỏi như vậy, sao có thể thích chính mình được?
Tuyệt đối sẽ không! Sẽ không!
Cô là một người phụ nữ khiến cho người phi nhổ, có mối quan hệ tiền bạc đáng xấu hổ với Mạc Lâm Kiêu. Trước khi cô rời khỏi Mạc Lâm Kiêu, cô không xứng có được sự yêu thích của người khác!
"Đàn anh Sâm, anh không nên cản giúp em, em bị thương không sao, em chẳng qua chỉ là một y tá nhỏ mà thôi" cũng
"Nói bậy! Ở trong mắt anh, em quan trọng hơn, anh không cho phép ai làm em bị thương một chút xíu nào hết."
Lâm Khiết Vy âm thầm toát mồ hôi, không biết đáp lại như thế nào, cô vội vàng nói: "À ừm, anh đợi em một lát, em đi tủ thuốc lấy một cây kim tiêm chống uốn ván."
Cô không dám nhìn Hạ Dịch Sâm cái nào, vội trốn ra khỏi phòng cấp cứu.
Hạ Dịch Sâm không nhịn được bật cười.
Rõ ràng là cô đang thẹn thùng. Lái xe đón đưa Lâm Khiết Vy mỗi ngày, tìm cô cả nửa ngày trong khoa tim mạch, cũng không tìm thấy Lâm Khiết Vy. Anh ta gọi điện thoại cho cô, cũng không ai bắt máy.
Lái xe sốt ruột muốn chết, dứt khoát gọi điện thoại cho Trần Kiệt,
báo cáo tình huống bên này với anh ta.
"Anh Kiệt, tôi tìm kiểu gì cũng không tìm thấy cô Vy, gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy cũng không nghe máy"
"Cái gì! Sao lại thế này?"
"Tôi hỏi mấy y tá khác thì các cô ấy nói cô Vy đi chăm sóc Hạ Dịch
Sâm rồi..."
"Bà nó! Rốt cuộc thì ai là ông chủ của cô ta, cô ta không hiểu rõ
há? Thắng nhóc họ Hạ kia có thể có điều mà cậu Kiêu chúng ta muốn? Cậu cứ tiếp tục tìm! Tìm được rồi thì trực tiếp áp giải đến đây cho tôi!"
"Em hiểu rồi, thưa anh Kiệt!"
Trần Kiệt thở hồng hộc cúp điện thoại, vừa quay đầu lại, đã thấy được Mạc Lâm Kiêu đang đứng dựa vào cửa, ánh mắt rét lạnh như tháng 12 nhìn chằm chằm anh ta.
"Lâm Khiết Vy có chuyện gì thế?" Giọng nói của Mạc Lâm Kiêu trầm thấp hơn mọi khi mấy lần hỏi. "Không, không có chuyện gì hết, vệ sĩ đang tìm cô ấy trong bệnh viện rồi. Cậu Kiêu, anh mau quay lại ngồi đi." Trần Kiệt cười gượng nói, không dám nói thật.
Ánh mắt Mạc Lâm Kiêu sắc bén như lưỡi đao, giọng nói không lớn, nhưng cực kỳ khiếp người: "Cô ấy và Hạ Dịch Sâm xảy ra chuyện gi?"
Trần Kiệt thầm thở dài, xem ra nội dung anh ta gọi điện thoại ban
nãy vẫn bị cậu Kiêu nghe thấy.
Anh ta cào cào đầu, chỉ có thể ấp úng nói: "Lái xe nói không tìm thấy Lâm Khiết Vy, các y tá nói, Lâm Khiết Vy đi chăm sóc Hạ Dịch Sâm rồi."
Trần Kiệt lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, hoảng sợ nuốt nước miếng.
Mạc Lâm Kiêu ngồi trên số pha, trong con ngươi lóe lên sự tàn nhẫn và đầy toan tính.
Chăm sóc Hạ Dịch Sâm?
Lâm Khiết Vy, em đúng là rất biết cầm dao đâm vào trong con tim người khác!
Anh sắp phải chết rồi, em lại còn đang chăm sóc người đàn ông khác?
Đàn anh Sâm gì kia của em, xem ra còn quan trọng hơn cả mạng sống của anh!
Em có nói cãi cũng vô dụng thôi, hành động của me đã chứng minh, người trong lòng của em chính là Hạ Dịch Sâm.
Mac Lâm Kiêu nhằm mắt lại, tức giận đến mức xem nhẹ cơn đau trong đầu ngón tay thon dài trắng nõn run rẩy, đặt trên trán.
Đôi môi mỏng đỏ hồng nở một nụ cười lạnh lẽo thảm thống. Anh bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút buồn cười. Anh đây tính cái gì?
Tiêu tiền mua một người tình, vậy mà trong lòng vẫn nhớ nhung người khác, còn là kẻ địch muốn lấy mạng anh!
Mà anh... Thế mà còn cố tình...
Mạc Lâm Kiêu đột nhiên lắc đầu, không cho phép chính mình nghĩ tiếp nữa. Anh đấm mạnh lên bàn, kính thủy tinh xoảng một tiếng bể tanh bành, rớt xuống đất.