YÊU PHẢI TỔNG TÀI CUỒNG CHIẾM HỮU

Chương 267: Cô vẫn luôn mong ngóng tốichết đúng không



"Cậu Kiêu, Lâm Khiết Vy đến rồi." Trần Kiệt nhỏ giọng nói, dường như là sợ làm phiền đến Mạc Lâm Kiêu, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia lại tràn ngập sự lo lắng.

Mạc Lâm Kiêu nghe thấy lời nói ấy của anh ta thì chậm rãi mở mắt ra, trong cặp mắt đen láy sắc bén như chim ưng cuồn cuồn những cảm xúc khó có thể diễn tả.

"Đến rồi thì sao?"

Trần Kiệt giật mình sửng sốt.

"Bảo cô ấy vào đây ngay nhé?" Để còn giải độc cho cậu chứ... Trần Kiệt nuốt nước miếng, rõ ràng là đang cực kỳ lo lắng.

Mạc Lâm Kiêu cười lạnh một tiếng: "Lẽ nào, tô rời xa cô ta thì không sống được sao?"

Hả? Trần Kiệt giật mình hoảng sợ. Câu nói ấy của cậu Kiêu là có ý gì?

Anh ta vội vàng luống cuống nhìn Nam Cung Hào, Nam Cung Hào nháy mắt với anh ta, bảo anh ta đừng nói chuyện.

Trần Kiệt sao mà có thể là một người giữ vững bình tĩnh được, anh ta lo lắng vặn vặn đôi tay, lộ ra vẻ mặt muốn nói lại không dám

nói.

Nam Cung Hào nhìn số liệu trên máy đo, giọng điệu bình thản nói: "Cậu Kiêu, nếu Lâm Khiết Vy đã đến, hay là bảo cô ấy đi vào giải độc cho cậu, để cậu đỡ phải vận công chống lại độc tố.

Trần Kiệt dùng sức gật đầu theo,

Mạc Lâm Kiêu nhìn trần nhà, im lặng một lúc, âm u nói: "Cô ấy hoàn toàn không muốn tới đây" Nam Cung Hào hơi hơi cười gượng, nói: "Cậu đừng để ý cô ấy vui hay không vui, cô ấy chỉ là chuyên môn giải độc cho cậu, không thì cô

ấy còn có mạng mà sống à?"

Nếu không phải do cô ta có thể chất đặc biệt, có thể giải độc cho cậu Kiêu thì sau một đêm cô ta quan hệ với cậu Kiêu, cậu Kiêu đã khiến cô ta biến mất rồi.

Trần Kiệt rốt cuộc không nén nối, xen mồm vào nói: "Đúng thế! Cô ta chỉ là một quân cờ do kẻ địch phải tới. Nếu không giải độc được thì sao còn có khả năng để cô ta ở lại bên cạnh cậu được chứ? Cô ta chắc chắn không thích! Nhưng tâm trạng của cô ta tính cái méo gì!" Ánh mắt mạc Lâm Kiêu co lại, bực bội nhắm mắt nói: "Tôi không

cần cô ta, bảo cô ta đi đi!

"Câu Kiêu!"

Trần Kiệt nôn nóng tới mức mặt mày trắng bệch, lập tức toát mồ

hôi lạnh. Nam Cung Hào nhìn thoáng qua máy đo, nhìn Trần Kiệt âm thầm lắc đầu, kéo Trần Kiệt đi ra ngoài.

"Cậu kéo tôi làm gì? Người phụ nữ họ Lâm kia đã đến đây rồi, còn có thể để cho cô ta nhàn rỗi không làm gì hả?" Trần Kiệt giãy giụa,

hung hăng trừng mắt nhìn Nam Cung Hào. "Anh sốt ruột cái gì, không nhìn ra à, cậu Kiêu của chúng ta nghĩ

một đảng nói một nẻo đó." Nam Cung Hào nở nụ cười đầy thần bí. "Hả? Là sao?"

"Chuyện này mà còn cần phải hói hả? Trực tiếp đẩy Lâm Khiết Vy vào là mọi chuyện đều êm đẹp thôi.

Nam Cung Hào kéo Trần Kiệt ra ngoài, mãi đến tận phòng khách, nhìn thấy Lâm Khiết Vy đang ngồi ngay ngắn trên sô pha. Nam Cung Hào cười y như một con cáo, vẫy vẫy tay với Lâm Khiết

Vy: "Cô Vy, đi vào đi, cậu Kiêu muốn gặp cô."

Lâm Khiết Vy đứng lên, có chút căng thẳng, ban đầu cô tính hỏi thử xem tình huống của mạc Lâm Kiêu, nhưng vẫn nhịn xuống, ngoan ngoãn đi theo Nam Cung Hào vào bên trong.

Liên tục đi qua mấy cánh cửa mới nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu.

Nam Cung Hào bĩu bĩu môi về phía bên kia, ý bảo Lâm Khiết Vy đi qua, sau đó im lặng khép cửa phòng lại.

Lâm Khiết Vy đứng cách đo mấy mét, sợ hãi đánh giá Mạc Lâm Kiêu.

Dưới thân anh là tâm ga trắng phau, đắp một cái mền màu trắng, mà gương mặt trắng nõn như ngọc của anh cũng trắng bệch hơn mọi ngày. Hình ảnh đó đánh sâu vào thị giác, quả thật như là sắp chết.

Trái tim Lâm Khiết Vy không nhịn được run lên.

Cô cẩn thận bước từng bước một đi tới, thở cũng không dám thở mạnh, đi thẳng tới trước giường, nhìn Mạc Lâm Kiêu đang im lặng nhắm mắt nằm trên giường.

Người đàn ông này, lúc nhằm mắt lại, thật sự là trông rất ngoan ngoãn.

Da thịt trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, gương mặt đẹp trai tựa



tranh vẽ... Đợi đã đợi đã, môi đỏ mọng?

Lâm Khiết Vy tập trung nhìn lại, thì đúng là thấy bờ môi anh vô cùng hồng hào, còn đỏ hơn cả quả lựu.

Đù, người sắp chết, làm sao có thể có màu môi đỏ mọng như vậy?

"Ngài Kiêu? Ngài Kiêu!" Cô nhỏ giọng gọi hai tiếng, anh vẫn không nhúc nhích.

"Mạc Lâm Kiêu! Mạc Lâm Kiêu?"

Lâm Khiết Vy đánh liều, cánh tay nhỏ xinh run rẩy vươn tới, để dưới mũi của anh, thử xem anh còn thở hay không.

Còn thở!

Anh không chết!

Cô vừa định rụt tay lại, Mạc Lâm Kiêu bỗng mở bừng mắt ra, ánh mắt sắc bén phiếm ánh sáng lạnh, giây tiếp theo, lập tức nhanh chóng ra tay, bắt lấy tay của cô.

"Ai!"

"Á, là tôi, là tôi nè!" Lâm Khiết Vy bị dọa trái tim như ngừng đập, nói cũng lạc cả giọng.

Động tác vốn định chuẩn bị bẻ gãy cổ tay cô lập tức dừng lại, trong phút chốc, anh không kịp thu hồi sức mạnh lại, đành phải chuyển thành kéo cô về phía trước.

Ngay sau đó, Lâm Khiết Vy đã bị một sức mạnh to lớn kéo hai chân cách mặt đất, như là một cái bánh nằm sấp lên người Mạc Lâm Kiêu.

Mạc Lâm Kiêu vừa mới tiêm thuốc giải, đồng thời vận công chống lại độc tính, cả người đều tiến vào trạng thái minh tưởng, loáng thoáng nghe thấy như có người gọi anh, hại anh không thể tập trung tinh thần, sau đó chức năng phòng vệ của cơ thể bỗng có phản ứng, có người đụng vào anh! Khoảnh khắc anh ra tay tấn công, anh cũng đã tỉnh lại từ trong minh tưởng.

Sự biến hóa trong thời gian ngắn ngủi ấy khiến Lâm Khiết Vy có chút ngốc. Cô chớp chớp đôi mắt to tròn, ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn đôi môi chỉ cách mình mấy cm.

Còn Mạc Lâm Kiêu thì khế cau mày, cũng đang cúi đầu nhìn cô.

"Hi, ngài Kiêu, ban nãy anh đang ngủ hả?" Cô xấu hổ chào hỏi, rồi nở nụ cười đầy áy náy, chuẩn bị đi xuống khỏi người anh.

Mạc Lâm Kiêu vươn tay khoát lên lưng cô, chỉ khế đè xuống, nhưng lại như nặng nghìn cân. Lâm Khiết Vy không nhúc nhích được xíu nào, đành phải xấu hổ nằm bẹp trên người anh như một chiếc bánh rán.

"Vừa nãy, cô muốn đánh lén tôi à?" Đôi mắt sắc bén như ưng của anh híp lại, lạnh lùng chất vấn.

Đánh lén? Cô nào dám chứ? Cái tội này quá nặng rồi đó.

"Đâu có đâu, tôi đâu có cái bán lĩnh đánh lén anh chứ."

Anh có cơ thể khỏe mạnh, võ công cao cường, một đứa con gái ngây thơ tay trái gàn còn không chặt như cô thì làm sao có khả năng đánh lén anh được, nói giỡn hả.

"Vậy tại sao cô lại giơ tay đặt ở chóp mũi của tôi?"

"Tôi..." Lâm Khiết Vy lúng túng nghẹn lời, con ngươi đảo qua đảo lại, trong chốc lát không tìm thấy lý do gì để nói. Trong đầu Mạc Lâm Kiêu lại có mấy nghìn cái suy nghĩ hiện lên chỉ trong một giây, anh lạnh lùng chế giễu cười nói: "Ồ, cô là tính xem

thử xem tôi chết chưa đúng không Lâm Khiết Vy bị anh nói trúng tim đen, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cứng đờ, luống ca luống cuống cắn cắn môi.

Vẻ mặt ấy của cô vừa nhìn đã biết bị nói trúng tim đen, đáy lòng Mạc Lâm Kiêu lạnh lẽo, cười lạnh vài tiếng.

Xem ra cô ấy vẫn mong ngóng anh chết!

"Lâm Khiết Vy, có phải cô vẫn luôn mong ngóng tôi chết đúng không?"

"Không có! Anh đừng nói bừa, sao tôi lại có cái suy nghĩ đó trong đầu được cơ chứ? Tôi đây vẫn mong cậu Kiêu sống lâu trăm tuổi đấy!"

Tuy rằng ban nãy trong đầu cô có lóe lên suy nghĩ đó, nhưng cô sẽ không thừa nhận, thừa nhận cô sẽ chết cực kỳ thảm.

Mạc Lâm Kiêu nhếch môi cười lạnh, xoay người một cái, đè Lâm Khiết Vy sang bên cạnh, giữ chặt bàn tay cô đặt lên đỉnh đầu, kìm chặt lấy cô.

Khuôn mặt tuấn tú sáp đến, thở ra hơi nóng cách môi cô mấy cm: "Đáng tiếc, nguyện vọng này của cô rất khó thực hiện rồi. Tôi còn chưa chơi đã vật nhỏ cô đâu, sao có thể nỡ bỏ mà chết chứ? Đúng không nào?"

Tư thế bây giờ của anh và cô khiến Lâm Khiết Vy đột nhiên cảm thấy vô cùng nguy hiểm, lòng đầy hoảng sợ.

"Tôi, tôi thật sự không có mong ngóng anh chết, tôi, tôi có thể thề... Thật sự đó..."