Trần Hiểu Thu đỏ mặt, cô ấy không phải là đứa trẻ ba tuổi, làm sao có thể không biết mình sẽ có kết cục” gì nếu Bùi Nguyên Minh không đến, lúc này cô ấy hoàn toàn không nói được gì. "Bùi Nguyễn Minh, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu còn dám động vào
tôi nữa, ông đây sẽ khiến cậu ngồi tù mọt gông!” Lúc này cuối cùng Triệu Phước Kiên cũng đã run rẩy bò dậy, gào lên với Bùi Nguyên Minh. Triệu Phước Kiên thầm nghĩ, một thắng đàn ông đi ở rể mà ai cũng coi thường, chỉ biết giúp mẹ vợ bưng nước rửa chân, chỉ biết cọ nhà vệ sinh trong nhà mà cũng dám động tay với mình ư, mình có thể
nghĩ ra hàng trăm cách để chơi cậu ta đến chết!
“Chát!”
Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh liền giáng cho anh ta một cái tát lớn khiến Triệu Phước Kiên vô cùng choáng váng, trên mặt hiện rõ năm dấu tay.
“Cậu... cậu dám đánh tôi..."
Trần Hiểu Thu cũng vô cùng kinh ngạc, nghe nói sau khi Bùi Nguyên Minh đi ở rể, anh luôn tỏ ra nhu nhược vô năng, ai ở nhà họ Trịnh cũng có thể bắt nạt anh. Nhưng hôm nay xem ra anh cũng rất ra dáng đàn ông mà...
Triệu Phước Kiên bị Bùi Nguyên Minh đánh đến ngây ngốc, sau khi từ từ bình tĩnh lại, anh ta mới hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, rút điện thoại ra nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh với vẻ hung ác: "Thång nhãi, có bản lĩnh thì hôm nay cậu đừng có chạy mất!”
Nói rồi, anh ta lấy điện thoại ra nhanh chóng bấm một dãy số.
Bùi Nguyên Minh thấy cảnh tượng này cũng không lo lắng mà bước lên xe cởi dây trói cho Trần Hiểu Thu, sau đó anh mới lạnh lùng nhìn Triệu Phước Kiên: "Anh tìm người đến đây đúng không? Được,
hôm nay tôi sẽ đợi ở đây, tôi muốn xem xem anh có thể gọi ai đến!” Trần Hiểu Thu ở bên cạnh lại rất căng thẳng, vừa chỉnh trang lại quần áo vừa nhỏ giọng nói với Bùi Nguyên Minh: "Bùi Nguyên Minh, chúng ta mau đi thôi, dạo này hình như Triệu Phước Kiên đã quen
được một nhân vật lớn, vì thế anh ta mới kiếm được tiền. Nghe nói
nhân vật lớn đó rất thích anh ta, cậu đắc tội với anh ta thì sẽ không có kết cục tốt đâu."
Nói xong, trong lòng Trần Hiểu Thu tràn đầy lo lắng. Cô ấy vốn chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, không có người chống lưng,
hoàn toàn không thể đắc tội với hạng người như Triệu Phước Kiên. Còn Bùi Nguyên Minh thì càng thám hơn, anh là người đi ở rể. Hôm nay vì cô ấy mà anh đã gặp rắc rối lớn, còn không biết tiếp theo nên làm thế nào đây.
"Không sao. Dù sao cậu cũng là bạn cùng bàn của tớ, tớ có thể tro måt nhìn cậu xảy ra chuyện sao? Hơn nữa tớ có thể giải quyết những chuyện này!" Bùi Nguyên Minh vắt chéo chân nói.
Cậu giải quyết ư?
Trần Hiểu Thu dở khóc dở cười, lần trước trong buổi họp lớp, Trần
Hiểu Thu đã nhìn ra Bùi Nguyên Minh chẳng có một chút địa vị nào trong nhà họ Trịnh, về nhà muộn một chút mẹ vợ anh đã gọi điện thoại đến mắng chửi ầm ĩ rồi.
Dưới tình cảnh này, lát nữa anh sẽ giải quyết thế nào đây? Nhà họ Trịnh hoàn toàn không thể giải quyết chuyện này cho anh, thậm chí nói không chừng bọn họ còn mượn cái cớ này để quét anh ra khỏi nhà.
Nghĩ vậy, ánh mắt Trần Hiểu Thu nhìn Bùi Nguyên Minh lại tăng thêm vài phần lo lắng.
Xem ra tối nay đừng nói là cứu mình, người đi ở rể như Bùi Nguyên Minh còn rất có khả năng không bảo vệ được bản thân.
Lúc này, Trần Hiểu Thu cười tự giễu, tiếp theo còn có thể làm gì đây? Mình có chạy cũng chạy không nổi, nói không chừng chỉ có thể cam chịu số phận vậy.
Nếu Triệu Phước Kiên giữ lời, nói không chừng sau này bản thân mình cũng có thể sống tốt, mặc dù đây không phải là người đàn ông mà mình thích, nhưng chuyện đã đến nước này, mình cũng đâu còn lựa chọn nào khác.
Một khi đã bị Triệu Phước Kiên làm nhục thì làm gì còn người đàn ông nào cần mình nữa?
Nghĩ vậy, Trần Hiểu Thu không khỏi buồn bã, nước mắt cũng theo sự buồn phiền mà chảy ra.
Đúng lúc này, điện thoại của Triệu Phước Kiên đã được kết nối. Anh ta không còn dáng vẻ hung hăng như vừa rồi, dù đối phương cách anh ở đầu bên kia của điện thoại, anh ta vẫn ngửa mặt cúi người nói: “Anh Phúc, tôi bị một thắng rác rưởi đánh. Đúng đúng đúng, chính là ở nghĩa trang ngoại ô. Anh có thể đưa người đến đây một chuyến được không ạ? Vâng, người phụ nữ mà lần trước anh nhìn trúng cũng đang đây...”
Cúp máy xong, Triệu Phước Kiên quay đầu nhìn Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: "Cậu chết chắc rồi, cậu biết cậu chủ Bạch là ai không? Anh ấy là người thừa kế của nhà họ Bạch, Bạch Kien Phúc!"
"Một tên đi ở rể như cậu e là không thể hiểu được quyền thể của cậu chủ Bạch kinh người đến mức nào đâu!"
Nói rồi, anh ta lại nhìn Trần Hiểu Thu, cất giọng lạnh lùng: “Còn cô nữa, trước đây cậu chủ Phúc yêu thích cô, đó là phúc của cô mà cô lại cự tuyệt anh ấy, từ chức rời khỏi công ty của anh ấy!"
"Cô có biết mình đã bỏ lỡ cơ hội gì không? Nhưng cũng không sao, tối nay cậu chủ Bạch "ăn thịt" xong, tôi cũng có thể "húp canh" thôi. Lát nữa tôi muốn xem xem cô làm người ta vừa lòng như thế nào!”
Nghe anh ta nói vậy, sắc mặt Trần Hiểu Thu tái mét. Cô ấy vốn cho rằng Triệu Phước Kiên chỉ muốn có được mình mà thôi, không ngờ anh ta lại là người của tên ác quỷ Bạch Kiến Phúc kia.
Bạch Kiến Phúc dựa vào thân phận người thừa kế của nhà họ Bạch mà làm nhục rất nhiều nhân viên nữ trong công ty của nhà họ Bạch. Khó khăn lắm cô mới từ chức được và rời khỏi chỗ đó, không ngờ hôm nay lại rơi vào tay anh ta.
"Triệu Phước Kiên! Tên đàn ông để tiện! Anh không phải người nữa rồi, anh là yêu ma quỷ quái!” Trần Hiểu Thu không kìm được mà lên tiếng mắng chửi.
"Ha ha ha ha ha! Cô cứ mắng đi, mắng thêm vài câu nữa đi, lát nữa sợ là cô sẽ không còn sức lực mà mắng người được nữa đâu!" Triệu Phước Kiên ôm mặt cười một cách điên cuồng.