YÊU PHẢI TỔNG TÀI CUỒNG CHIẾM HỮU

Chương 314: Đến lúc cô nên chăm sóc cả đêm



Lâm Khiết Vy nhìn chằm chằm anh, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt của anh đẹp đến rung động lòng người. Chết tiệt, gần đây cô sao thế này, thường bị vẻ đẹp của anh làm cho mê mẩn.

Nhưng thấy anh hơi nhíu mày, dường như có vẻ khó chịu, lại không chịu được có chút đau lòng.

"Anh có phải là lại đau đầu không?”

Mạc Lâm Kiêu vẫn còn khó chịu: ".."

"Không thoải mái sao?" Giọng cô nhẹ nhàng, khi nói chuyện, cô lại gần anh một chút, hương thơm của cô càng nồng đậm.

Cô đến gần anh, anh rất dễ xúc động, rất dễ quay cuồng khi trong

lòng xúc động. Lúc này anh thực sự muốn đẩy cô ra một chút, nhưng lại vô cùng lưu luyến sự gần gũi của cô. Sự mâu thuẫn khiến anh muốn phát điên.

Trần Kiệt ngồi ở ghế trước mặt, thật sự muốn gào lên với Lâm

Khiết Vy. Cô gái nhỏ này sao lại phiền như vậy, hỏi hỏi hỏi, ồn ào chết đi được, anh Kiêu của chúng tôi mới không thèm phản ứng lại với cô. Kết quả giấy tiếp theo, anh ta nghe thấy phản ứng kỳ lạ.

“Ừm, đau đầu”

Trần Kiệt che mặt lại: "."

Lâm Khiết Vy lại tiến đến gần Mạc Lâm Kiêu một chút, chớp chớp đôi mắt to tròn: "Tôi giúp anh xoa nhé, anh nghỉ ngơi đi.”

Động tác của Mạc Lâm Kiêu bị đình trệ.

Vẫn chưa kịp phản ứng gì, đôi tay của cô đã đặt lên thái dương của anh, nhẹ nhàng xoa bóp.

Tay cô rất mềm, dùng lực không nhẹ cũng không nặng, vừa phải, chạm vào anh, giống như có nguồn điện, một luồng hơi nóng lan tỏa khắp người anh.

Một lúc sau, Mạc Lâm Kiêu bỗng dưng đông cứng lại ở đó, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đi.

Cô đột nhiên chủ động quan tâm anh!

Lâm Khiết Vy thực lòng muốn chăm sóc Mạc Lâm Kiêu, hôm nay anh có thể đến, là giúp cô rồi, sự cảm kích của cô với anh không thể diễn tả bằng lời. Người ta đã vất vả bảo vệ cố như vậy, mệt mỏi dau đầu đến vậy, cô còn không nên biểu hiện một chút, xoa thái dương cho ân nhân sao?

Nhưng dẫu sao cánh tay cô cũng ngån, sức lực có hạn, van dè người anh một lúc, lưng mỏi cánh tay mỏi, hơi thở cũng trở kên gấp gáp hơn. Thở hổn hển, một hương thơm ngào ngạt lan tỏa đến khắp trên mặt Mạc Lâm Kiêu.

Mạc Lâm Kiêu nhắm mắt lại, nghe thấy hơi thở càng ngày càng gấp gáp của cô, ngửi thấy mùi hương hoa quả của người đẹp, đầu còn bị một đôi bàn tay bé nhỏ xoa xoa, quả là quấy rối tinh thần yên tĩnh của anh, sôi sục bầu nhiệt huyết.

Máu trong lồng ngực trào ngược lên, anh cảm thấy máu của anh, thực sự không đủ nhanh để có thể nôn ra.

Anh nằm lấy một cánh tay cô, hấp tấp nói: "Được rồi."

"Hả? Đỡ hơn chưa?"

"Um."

Cánh tay của Lâm Khiết Vy cũng đã rất mỏi, nghe thấy lời đó, chỉ mong sao rời đi. Nhưng không ngờ rằng eo của mình không có một chút sức lực nào, ngã nhoài vào vòng tay anh, kết quả ngã xuống ôm anh.

Mạc Lâm Kiêu không chịu đựng được nữa, cuối cùng cũng mở mắt ra, cúi đầu nhìn cô, trêu chọc: "Nhiệt tình vậy sao?”

Lâm Khiết Vy ngượng ngùng ngẩng mặt lên, mũi có chút đỏ lên vì

đập vào lồng ngực rắn chắc của anh, bĩu môi nói: “Còn không phải là vì xoa đầu cho anh nên mỏi sao." Đứng dậy khỏi người anh, Lâm Khiết Vy ngồi xuống bên cạnh, dùng tay sửa sang lại đầu tóc.

Mạc Lâm Kiêu ghé sát vào cô, áp sát vào tai cô, nói nhỏ: "Cho dù là như nào, đến lúc cô chăm sóc cả đêm, cô cũng không thể mệt chết được."

Lâm Khiết Vy đỏ ứng hai gò má, nhanh chóng nhìn chằm chằm anh, bộ dạng đôi mắt đảo qua đảo lại vẫn có vẻ ngượng ngừng: "Nói bậy bạ gì vậy?

Nhìn bộ dạng vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ của cô, tâm trạng của Mạc Lâm Kiêu không hiểu sao lại tốt lên: "Cô đây là đang khiêu khích tôi sao? Muốn thử sao?"

Lâm Khiết Vy không nói lời nào thu người lại, quyết định bỏ qua tên khốn đang nói nhảm này,

Xe dừng trước biệt thự sơn trang Mạc Vân.

Bác Trần đứng đợi trước cửa hiên, có chút lo lắng quan sát Mạc Lâm Kiêu, lúc nhìn thấy sắc mặt của anh Kiêu, nhịp bước xuống xe vẫn rất mạnh mẽ, ông mới cười nói: "Cậu Kiêu, cô Vy, hai người quay về rồi."

Bây giờ tâm trạng Lâm Khiết Vy vô cùng tốt, vui vẻ nói: "Bác Trần, sắp đến giờ ăn tối rồi sao?”

Trần Kiệt đợi Mạc Lâm Kiêu, gần như lảo đảo.

Ăn ăn ăn, phụ nữ sinh ra là lợn đầu thai sao, một ngày từ sáng tới tối chỉ biết nghĩ đến ăn. Sắc mặt bác Trần không thay đổi: “Một lúc nữa mới đến giờ ăn

cơm, chi bằng cô Vy lên phòng nghỉ ngơi một chút đi”

Lâm Khiết Vy nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn Mạc Lâm Kiêu, hỏi: “Tôi đi thay đồ, rồi sẽ tìm anh hỏi vài điều, được không?"

Chuyện của nhà họ Lâm hôm nay, cô còn có chút nghi hoặc.

Mạc Lâm Kiêu nhìn đôi mắt long lanh của cô, từ tận đáy lòng bản thân đối diện với lời thần khẩn đó của cô không có chút lực miễn dịch: “Được.”

Lông mày Nam Cung Hào nhíu lại, bước lên một bước, vội vàng nói: "Ai da cậu Kiêu, cậu quên rồi sao? Cậu đã đồng ý với tôi rồi, quay về sẽ thảo luận chuyện quan trọng của tập đoàn Y dược. Cô Vy, như này, có chuyện gì, ngày mai nói được không?"

Lâm Khiết Vy không nghĩ nhiều, gật đầu: “Được thôi. Công việc quan trọng hơn”

Nói xong, bước vào biệt thự trước.

Mặt của Nam Cung Hào, lập tức rũ xuống, liếc nhìn Mạc Lâm Kiêu bên cạnh, hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi: "Cậu Kiêu cậu không cần mạng sống sao? Người khác không biết, tôi còn không biết cậu sao? Bây giờ cậu đi bộ cũng vất vả! Cô ấy nói có lời muốn nói với cậu, cậu lập tức đồng ý ngay à? Cô ấy có thể có chuyện gì quan trọng được, dù có đi nữa, cũng không quan trọng bằng sức khỏe của cậu được. Quay về nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt!”

Mạc Lâm Kiêu hít một hơi sâu: "Cũng không phải là..”

“Cậu Kiêu! Cậu có thể yêu thương bản thân mình một chút được không? Trần Kiệt, qua đây, chúng ta cùng đỡ cậu ấy vào phòng." Trần Kiệt mở to hai mắt, không ngờ rằng tình trạng cậu Kiêu sẽ nghiêm trọng như vậy, nhanh chóng đến bên kia, đỡ cánh tay của Mạc

Lâm Kiêu.

“Đợi đã” Mạc Lâm Kiêu nhíu mày, chậm rãi nói: “Đợi cô ấy vào phòng rồi chúng ra vào”

Anh không muốn để cô nhìn thấy một mặt yếu đuối của bản thân như vậy, ảnh hưởng đến hình tượng người đàn ông của anh thì không nói, một phần cũng không muốn cô lo lång. Đương nhiên, cho dù cô có biết, cũng sẽ không lo lắng cho anh. Trần Kiệt: “Tại sao vậy ạ?"

Đây là nhà của cậu Kiêu, lại không phải là nhà của người phụ nữ họ Lâm kia, vậy rốt cuộc tại sao cậu Kiêu vào phòng, còn phải để cô ấy vào trước?

Nam Cung Hào không nói lên lời.

Cơ thể Mạc Lâm Kiêu quả thực rất yếu, lúc trước ở nhà họ Lâm, hoàn toàn có thể dựa vào tinh thần nâng đỡ, bây giờ cứu cô rồi, toàn thân thả lỏng, tất cả mệt mỏi giống như con thuyền đang bị chìm. Nam Cung Hào nói không sai, bây giờ anh thậm chí đến sức để vào nhà cũng không có.

Bác Trần ân cần đi từ bên trong ra, chào hỏi: "Cô Vy đã về phòng rồi” Cậu Kiêu có thể về phòng rồi.

Nam Cung Hào và Trần Kiệt mỗi người một bên, đỡ Mạc Lâm Kiêu vào trong phòng, vào phòng sách ở tầng một nghỉ ngơi càng sớm càng tốt.

Đặt Mạc Lâm Kiêu lên giường và nằm xuống xong, khuôn mặt như ngọc của Mạc Lâm Kiêu trở nên tái nhợt không còn chút máu, bình thường đôi môi đỏ như hạt lựu cũng có chút trắng nhợt, ngoại trừ đôi mắt sâu thẳm sáng ngời như cũ, cái nhìn sắc bén, thật là công tử ốm yếu đã bị đánh gục.

Thấy vậy Trần Kiệt đau lòng, mặt mày cau có lại.

"Rốt cuộc chuyện là như nào, đột nhiên sao lại nghiêm trọng như vậy?” Trần Kiệt xoa tay, trừng trừng nhìn Nam Cung Hàq

Nam Cung Hào đã nhanh chóng dùng máy móc kiểm tra trên người của Mạc Lâm Kiêu, vẻ mặt nghiêm trọng: "Vốn đĩ là không có gì nghiêm trọng, nhưng buổi chiều cậu Kiêu không nghỉ ngơi, khăng khăng ra ngoài, đi qua đi lại như vậy, dù là ai cũng không cầm cự nổi.”