Mạc Lâm Kiêu cầm lấy bàn tay cô đặt lên lồng ngực mình, cúi đầu nhìn đôi má ửng hồng của cô, tâm trạng vô cùng tốt: "Chỉ cho một mình cô sờ."
Bàn tay trắng mềm của Lâm Khiết Vy đặt ở trên ngực người ta, nhưng phải mất năm giây sau cô mới có phản ứng, sợ đến mức lập tức rút tay lại, mặt nóng bừng như lửa thiêu, trái tim gấp rút đập thình thịch, năm ngón tay dường như đều bị phỏng. Cô hoảng hốt quay lưng đi, vừa thầm mắng mình không có tiền đồ, vừa trách Mạc Lâm Kiêu trêu ghẹo linh tinh.
Mạc Lâm Kiêu cúi người, ghé sát vào tai cô, thì thầm: “Ô, sao mặt cô đỏ thể này?"
Lâm Khiết Vy nhanh chóng quay mặt đi.
Mạc Lâm Kiêu đi đến trước mặt cô, cầm lấy cằm cô xoay trở lại, nhìn thắng vào cô: “Tại sao cô lại không dám nhìn tôi?”
"Ai nói tôi không dám?” Lâm Khiết Vy tức giận nói rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng đập vào mắt cô lại là một đám cơ bắp, trong phút chốc, mặt càng lúc càng đỏ hơn.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm đầy quyến rũ, cất lên thanh âm trầm đục mê người: "Bây giờ mới biết mắc cỡ sao? Tôi nhớ tối đó, cô không kiềm chế được mà sờ khắp một lượt người tôi từ trên xuống dưới, cô không nhớ sao?”
Anh chậm rãi nói, từng câu từng chữ đều thiêu đốt trái tim cô,
Lâm Khiết Vy nghe đến da đầu cũng tê tái, toàn thân mềm nhũn. Lúc này, cô vừa hoảng sợ vừa bối rối, thấy anh từng bước từng bước tiến lại gần mình, cô sợ hãi đẩy anh ra.
Mạc Lâm Kiêu không chuẩn bị trước, lại đang bị nội thương, lúc bị cô đẩy mạnh, cơ thể anh liền ngã ngửa ra sau. Lâm Khiết Vy dường như cũng nhận ra điều gì đó không ổn nên vội vàng vươn tay giữ anh lại. Kết quả không kịp nắm lấy tay anh, mà chỉ bắt được một tấm vải.
Đó là một góc của chiếc khăn tắm. Kết quả... Mạc Lâm Kiêu nằm ngửa trên giường, nhưng mảnh vải che thân duy nhất của anh đã bị kéo ra và nằm gọn trong tay Lâm Khiết Vy. "A!"
Lâm Khiết Vy nhìn thấy hình ảnh không nên thấy liền hét lên xấu hổ, lấy tay che mặt.
Mạc Lâm Kiêu nhìn thấy bộ dạng ngại chết đi được của cô thì không khỏi bật cười khe khẽ: "Thì ra cô muốn xem chỗ này của tôi, muốn xem thì cứ nói thắng, có ai không cho cô xem đâu."
"Mạc Lâm Kiêu, anh câm miệng! Anh biết rõ là tôi không cố ý mà.” Lâm Khiết Vy vẫn che mặt, dậm chân nổi cáu.
Mất mặt chết mất, tại sao lại đen đủi thể này, tay cô thực sự là tay
thối mà.
"Tôi thấy cô đang cố ý thì có, rõ ràng có ý với tôi, nhưng lại không bao giờ thừa nhận, khẩu thị tâm phi.”
"Làm gì có chứ. Anh đừng nói nhảm nữa, tôi không có ý gì với anh hết, chuyện hôm nay tất cả đều là tai nạn."
"Cô bỏ tay xuống.”
"Không bỏ!”
Giọng điệu của anh trở nên dịu dàng, mang theo ý cười mà dỗ dành: “Bỏ xuống đi."
"Anh đắp chăn lên trước thì tôi mới bỏ.”
"Được rồi, đã đắp”
Lâm Khiết Vy thở phào, miễn cưỡng bỏ tay xuống. Đang định giải thích chuyện đen đủi vừa rồi thì phát hiện Mạc Lâm Kiêu vốn dĩ không hề đắp chăn, thản nhiên nhìn cô với nụ cười toe toét. Cô giận dữ nhướn mày, mặt đỏ bừng, nhanh chóng vén chăn lên che cho anh.
"Sao anh lại lừa tôi? Không phải đã nói che rồi sao? Anh thích lộ hàng lắm hả?”
Đôi tay nhỏ bé quạt lấy quạt để khuôn mặt vẫn còn đang nóng bừng, Lâm Khiết Vy trừng mắt nhìn anh đầy tức giận.
Mạc Lâm Kiêu khế chớp đôi mắt quỷ mị: “Cũng không phải là lần
đầu nhìn thấy, cô làm gì mà ầm ĩ như vậy? Người được thưởng thức qua hương vị của tôi cũng chỉ có mình cô thôi đấy” "Tôi.." Lâm Khiết Vy tức đến suýt chút nữa thì văng tục, đành phải nhịn xuống, hít sâu mấy hơi rồi nhìn anh.
Sắc mặt anh nhợt nhạt quá, môi cũng không đỏ như bình thường, trông giống như người đang bị bệnh.
Cô kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh anh: "Sao anh không ăn tối? Bác Trần đã cất công chuẩn bị cho anh rất lâu đấy.”
"Không muốn ăn.”
Thật ra, vừa nãy anh có muốn ăn, nhưng ngửi thấy mùi thức ăn lại nôn hết ra, nếu không thì làm sao phải chạy đi tắm. Phải biết rằng với
thể trạng hiện tại của anh thì đến tắm cũng là một việc hết sức khó nhọc.
"Tôi không thấy trên người anh có vết thương, anh thấy khó chịu ở đâu à?"
Vừa rồi cô đã nhìn khắp người anh một lượt, rõ ràng không phát hiện ra vết thương ngoài da nào.
Mạc Lâm Kiêu cười xảo quyệt: "Có muốn kiểm tra lại không?”
"Thôi khỏi." Lâm Khiết Vy vội vã lấy tay giữ chặt chăn xuống, chỉ sợ anh sẽ nhấc chăn lên và biểu diễn thêm lần nữa.
Lâm Khiết Vy thử đoán: "Anh đau đầu à?"
Thấy cô thực sự quan tâm đến mình, trái tim Mạc Lâm Kiêu chợt ấm áp: “Không phải.”
"Vậy chắc là đau bụng?"
"Cũng không."
"Bệnh trĩ?"
"Khụ khụ khụ.” Trên mặt Mạc Lâm Kiêu thoáng hiện vẻ bất lực: "Đừng đoán nữa, tôi không sao.”
Không sao mới là lạ!
Bác Trần nói không sai chút nào, tên này lúc nào cũng chỉ coi
trọng thể diện mặt mũi mà thôi.
"Anh là người chứ có phải thần tiên đâu, cũng phải có lúc bị bệnh này bệnh kia chứ, bị bệnh thì chữa thôi, có gì ghê gớm đâu, sao lại không dám thừa nhận. Anh nói nhanh đi, anh thấy không khỏe ở đâu?"
“Cổ họng.”
“Cổ họng? Anh đau họng à? Hay là viêm thực quản? Viêm họng?”
Mạc Lâm Kiêu không lên tiếng, ánh mắt trở nên kì lạ.
"Anh há miệng ra cho tôi xem nào?
Mạc Lâm Kiêu hé miệng ra, Lâm Khiết Vy liền nhoài người tới gần để xem, nhưng cũng không thể nhìn rõ. Thế là cô lại loay hoay lấy điện thoại ra, đang lúc định bật đèn pin lên soi thì đột nhiên cổ cô bị một cánh tay kéo lấy rồi ấn cô xuống.
"Um..."
Cô nằm trên người anh, bị anh hôn.
Nụ hôn lúc đầu rất dịu dàng, nhưng khi Lâm Khiết Vy có phản ứng lại, cố gắng giãy dụa thì đột nhiên anh thay đổi sức lực cùng thế tiến công. Nhân lúc cô đang lấy hơi, anh lợi dụng khoảng trống tiến vào, công thành chiếm đất.
Lâm Khiết Vy ban đầu có chống cự vài lần nhưng đều không có tác dụng, dần dần, cô chìm vào nụ hôn nóng bỏng của anh, đi theo nhịp điệu của anh. Cô thấy mình như lơ lửng ở trên mây, nhất thời quên hết mọi chuyện, thậm chí không thể kìm được phát ra thanh âm mem mai.
Mất đến vài phút sau, anh mới buông cô ra. Lâm Khiết Vy thiểu không khí vội vàng thở hổn hển, năm trước mặt anh, không nhúc nhích một hồi lâu.
Mạc Lâm Kiêu cũng im lặng nhắm mắt lại.
Lâm Khiết Vy chậm rãi hồi phục, cảm thấy vừa tức giận vừa xấu hổ, đấm nhẹ vào người anh mấy cái rồi kêu ca: "Suýt nữa thì làm tôi chết ngạt rồi, sau này anh có thể dừng mãnh liệt như vậy được không?”
Cô đứng dậy nhìn anh, thấy anh đang nở một nụ cười yếu ớt, nhắm mắt lại như thể đang ngủ vậy.
Vừa rồi anh bắt nạt cô dữ như vậy mà sao chớp mắt đã ngủ rồi?
Lại giả bộ!
"Này, đừng giả vờ nữa, anh bị viêm họng hay viêm thực quản?" Cô lay anh mấy cái, nhưng anh vẫn không có phản ứng gì. Lúc này, Lâm Khiết Vy mới giật mình, cảm thấy có gì đó không ổn. Cô lại lay lay người anh, sau đó đưa tay xuống dưới mũi.
Vẫn còn thở!
Nhưng không được ổn định, hơi thở hơi yếu.
"Mạc Lâm Kiêu? Mạc Lâm Kiêu! Đừng làm tôi sợ? Anh làm sao vậy?”
Tim Lâm Khiết Vy đập như trống vỗ, tay chân chợt lạnh ngat ngay. Đang định ra ngoài tìm Nam Cung Hào, thì không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nằm lấy cổ tay anh, đưa tay bắt mạch, yên lặng làng nghe.
Lâm Khiết Vy cố gắng lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại, cẩn thận bắt mạch theo phương pháp được ghi trên cuốn sách mà mình vừa đọc.
Âm thanh mạch đập thay đổi từ mơ hồ đến rõ ràng, rồi dần dần lớn hơn, trong đầu cô dường như đã phác họa ra được điện tâm đồ.
"Anh bị nội thương rất nặng, hư tổn lớn, bên trong suy nhược Lâm Khiết Vy lẩm bẩm, mở mắt ra, thở dài một hơi.