Không nghĩ tới Mạc Lâm Kiêu đột nhiên nghe lời như vậy, Lâm Khiết Vy hơi ngoài ý muốn nhìn về phía anh, trưng ra một nụ cười ngọt ngào, cười đến híp cả mắt, làm cho đáy lòng anh cũng đều run rẩy. Anh đột nhiên cảm giác như... cho dù có ăn thêm một chút đồ ăn
khó nuốt kia vào bụng thì cũng không có việc gì nghiêm trọng. Cô nhanh chóng lướt một lượt qua mười mấy món ăn để trong hộp, dùng đũa chỉ vào từng món:
"Cái này, cái này, cái này, còn có cái này anh đều có thể ăn được, vì để ăn uống kết hợp với thuốc Đông y cho ra hiệu quả tốt nhất, tạm thời những món rau khác anh đừng có ăn, mấy cái đó để cho tôi đi”
Đuôi mắt Mạc Lâm Kiêu giật giật, trong ánh mắt có hơi kinh ngạc: "Từ khi nào mà cô hiểu biết được nhiều thứ như vậy?”
Một học sinh lười biếng như cô...
"Tôi cũng không biết tại sao mình lại hiểu những thứ này, giống như là những tri thức này vốn dĩ đã có sẵn trong đầu tôi từ trước vậy. Đúng rồi, trước tiên để tôi bắt mạch xem bệnh tình của anh tiến triển như thế nào đã”
Mạc Lâm Kiêu che giấu kinh ngạc tột độ trong lòng, rất nghe lời mà đưa cổ tay tới cho cô.
Cô khép hờ đôi mắt lắng nghe mạch đập của anh, anh cũng thả lỏng mí mắt, yên lặng nhìn cô.
Trong cái nhìn vô cùng chăm chú của cô, hình như... còn có xen lẫn một chút đau lòng.
Sau khi bắt mạch xong, cô nhanh chóng mở to mắt, vui vẻ nói: "So với ngày hôm qua đã đỡ hơn nhiều rồi, nội thương cũng giảm được hai đến ba phần”
Trong mắt anh toát ra một tia bội phục: “Không thể tin được cô còn có năng lực như vậy đấy.”
Cô đang vô cùng đắc ý muốn ra sức nói khoác thêm vài câu, đột nhiên anh nâng cảm cô lên, cúi người rất nhanh mà hôn lên môi cô hai cái, giống như đang đóng dấu, giọng điệu gian xảo: "Chỉ cần hầu hạ tôi thật tốt là được rồi, có bản lĩnh hay không tôi cũng không để ý, tôi chỉ muốn mỗi cô mà thôi."
Lâm Khiết Vy hùng tâm tráng chí: ".." (*)Hùng tâm tráng chí: ý chí anh hùng bất khuất, quyết không phục tùng cái xấu.
"Bà đây muốn trở thành một nữ cường nhân y thuật xuất chúng, không thèm làm bông hoa trắng nhỏ nhắn trong lồng ngực của anh có được không?
Lâm Khiết Vy hận đến nghiến răng nghiến lợi, đem thuốc bổ đẩy về phía người bên cạnh: “Phần cháo này anh nhất định phải ăn cho hết"
Nói xong, cô bắt đầu cầm đũa gắp liên tục, hướng những món ăn còn lại tất cả đều gấp lấy, ăn đến vô cùng thỏa mãn chép miệng. Cậu chủ Kiêu bị vứt qua một bên nhìn cô gái cả gan dám xem nhe mình bên kia, cảm thấy có chút không được vui: ".."
Tối hôm qua còn được người ta đút cơm cho ăn, hôm nay đãi ngộ ngay lập tức rớt xuống cả ngàn trượng, sớm biết như thế này, anh thà nằm luôn ở trên giường giả bộ bệnh.
"Tôi đang định sẽ đồng ý với cô, đến tham gia buổi lễ kỷ niệm
ngày thành lập trường của cô vào cuối tuần này.” Hửm! Cô nhìn anh, hai mắt tỏa sáng, kích động đến chiếc đũa đang cầm đều run lên.
Anh khẽ hừ nhẹ một tiếng: "Ai đối xử với bệnh nhân như cô vậy, bây giờ ngay cả cơm mọi người đều ăn xong hết chỉ có tôi là chưa được ăn, tâm tình cũng đã nguội lạnh rồi, thôi, không muốn đi nữa."
Nhìn đến cái bộ dáng “ngạo kiều”(*) kia của anh, Lâm Khiết Vy âm thầm nghiến răng, nhớ đến thư mời tham dự lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, oán khí và gì đó đều vứt hết, nhanh chóng bỏ đũa xuống, bưng thuốc bổ qua cho anh, cười đến vô hại, cất giọng ngọt ngào dịu dàng nói:
(*)Ngạo kiều: kiểu người ngoài lạnh trong nóng, bên ngoài tỏ ra thờ ơ không quan tâm nhưng bên trong lại muốn đến chết đi được.
“Tâm tình nguội lạnh cái gì chứ, không phải là còn có tôi hay sao? Anh cứ giao trái tim mình cho tôi, đảm bảo được sưởi ấm đến nóng hổi luôn nhé. Đến đây, để tôi đút anh ăn cơm”
Mạc Lâm Kiêu có chút xem thường liếc nhìn cô: “Đau lòng vì tôi thật sao?"
"Đúng đó, đau đến lòng đều muốn hỏng mất rồi, bệnh ở trên thân thể của anh, còn người đau lòng là tôi này. Đến đây, mở miệng ra” Một thìa thuốc bổ được đưa vào trong miệng của mỹ nam, nụ cười nịnh nọt trên mặt Lâm Khiết Vy càng thêm rực rỡ.
Thành tinh rồi, cô bây giờ ở trước mặt Mạc Lâm Kiêu đã lão luyện đến mức cái quỷ gì cũng có thể nói ra ngoài miệng.
Tiềm lực của con người quả thực chính là vô bờ bến. Biết rõ lời của cô không có chút nào đáng tin tưởng, nhưng nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn sáng sủa kia, được cô đút cô cho ăn, anh vậy mà giống như trở thành đại ma vương được vuốt ve bộ lông đến thỏa mãn, trong lòng cảm thấy ấm áp, tùy ý để cho cô đút từng muống, từng muỗng vào miệng minh.
Chang qua chân mày vẫn hơi nhíu lại một chút... Thuốc bổ này thực sự vô cùng khó nuốt...
Cô gấp cho anh một ít rau ăn phối hợp với thuốc bổ, đút anh ăn xong cô cũng gắp cho bản thân ăn vài miếng, hoàn toàn quên mất việc hai người đang dùng chung một đôi đũa. Mạc Lâm Kiêu nhạy cảm phát hiện ra điều này, nhìn đến cô dùng chung đũa còn có vẻ tự nhiên như vậy, đôi mắt ưng như hàm chứa nước, bỗng chốc trở nên nhu hoà thêm vài phần.
"Buổi tối sau khi tan làm, tôi muốn cùng Hứa Tịnh đi dạo một chút."
Chân mày Mạc Lâm Kiêu nhăn lại:
"Lại là Hứa Tịnh sao?".
Trên thực tế mỗi lần cô nói dối muốn tìm người đến công nồi dùm mình, đều nhờ đến Hứa Tịnh.
(*) Công nồi: bao che, gánh trách nhiệm. Đối tượng để đùn đẩy trách nhiệm.
Cô có thể đổi ý tưởng khác mới hơn một chút được không?
"Lần này thật sự là Hứa Tịnh!"
Mạc Lâm Kiêu: "Đi làm cái gì vậy?" "Còn có thể làm cái gì khác, đi ăn cơm, đi dạo phố, đi ra ngoài chơi một chút."
Mặt mũi anh đầy vẻ không vui: ".."
Người đàn ông của cô còn đang bị bệnh, cần có người đút cơm mớm thuốc, cô vậy mà còn muốn bỏ mặc anh đi ra ngoài chơi một chút?
Lâm Khiết Vy nhìn đến sắc mặt đang biến đen của Mạc Lâm Kiêu, trong lòng mặc dù còn chưa hiểu lắm, nhưng cũng đành phải đi lại gần anh, ôm tay anh nắm kéo: "Chỉ đi chơi một chút, rất nhanh sẽ trở về mà, có được hay không?"
Mạc Lâm Kiêu: "Cô cầu xin tôi đi".
Lâm Khiết Vy: "..."
Cô mới nãy không phải đã làm nũng xin anh rồi ư?
Cô chống lại ánh mắt tĩnh mịch của anh, đành phải nén giận, được rồi, không thể tin được Mạc Lâm Kiêu không gần nữ sắc trong truyền thuyết lại có khẩu vị ngọt đến phát ngấy.
Lâm Khiết Vy đưa tay ôm cổ anh, suy nghĩ một chút, sau đó hướng lên mặt anh hôn một cái: "Mạc Lâm Kiêu tốt bụng, anh Kiêu đẹp trai, cầu xin anh, đồng ý đi mà."
Giọng nói của cô ôn nhu lại mềm mại, bao trùm lấy cả người của anh, như gãi nhẹ lên đầu quả tim của anh, tựa như tiếng mèo con bị người ta nằm thóp, thực tế chỉ cần nghe một tiếng anh Kiêu của cô, toàn thân anh lập tức trở nên mềm nhũn, ngay cả lỗ tai cũng đỏ, đối mặt với một Lâm Khiết Vy như vậy, anh làm sao còn có sức chống cự.
“Đi sớm về sớm.”
“Ừ, tôi biết rồi, cậu chủ Kiêu thật là tốt"
“Cử gọi tôi như hồi nãy là được rồi."
"Mạc Lâm Kiêu?"
"Cái khác nữa”
“Anh Kiều?”
“Ừ, gọi lại lần nữa."
"Anh Kiêu, anh Kiêu à.."
Mạc Lâm Kiêu ôm cô vào trong ngực, ra sức hôn môi cô một cách điên cuồng, giống như cuồng phong bão táp vô tới.
Lâm Khiết Vy không còn một chút sức lực chống đỡ, dưới đáy lòng bắt đầu gào thét hối hận. Sau này cô sẽ không bao giờ... nũng nịu lung tung như vậy nữa, đúng là thiệt hại nặng nề mà!
Sau khi cô rời khỏi văn phòng, toàn thể nhân viên đang làm việc trong phòng bí thư lập tức liền bùng nổ.
Chủ tịch Kiêu vậy mà tự mình đưa tiễn người phụ nữ này đến tận cửa thang máy!
Trên khuôn mặt lạnh như bằng của chủ tịch Kiêu còn mang theo nụ cười nhẹ nhàng, bộ dáng như vì ăn no nên tâm trạng thật tốt, kết hợp thêm một chút lười biếng lộ ra ngoài, đúng là mê chết người không đền mạng đi à nha.
Cô có chút tức giận, trừng mắt liếc anh một cái: “Tôi đi đây.”
Anh cười khẽ một tiếng, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn trắng trẻo của cô: “Cơm trưa của mấy ngày nữa có phải đều do cô đến chăm sóc cho tôi không, hở?”
"Bệnh viện chỗ tôi còn có..."
"Chuyện về ngày kỷ niệm thành lập trường.."
"Được rồi! Tôi đảm bảo mỗi ngày đều đến đúng giờ, hầu hạ anh ăn
cơm là nhiệm vụ vui sướng nhất của tôi.”
Cửa thang máy đóng lại, nhìn không được bộ dáng của nha đầu kia nữa, một chút ý cười nhẹ nhàng còn sót lại trên mặt anh lập tức được thay thế bằng vẻ lạnh lùng. Lúc quay lại đã trở thành một ông vua mặt lạnh, với nhiệt độ trên mặt chỉ có thể hạ từ không đến âm mười độ. Haiz, thật sự rất muốn đem xiềng xích gông cùm đến khóa cô lại bên người anh, để cô trở thành cô trợ lý nhỏ thân thiết của riêng anh,
Muốn đùa giỡn lúc nào cũng được.
Người luôn nhiệt tình yêu thích làm việc như Mạc Lâm Kiêu, đột nhiên phát hiện ra công việc quả thật rất nhàm chán...
Trên đường trở về, Lâm Khiết Vy đã nhận được tin báo của Trương Tiểu Phi, anh ta vừa cung cấp kênh hàng hóa cho cô, cô có chút chăm chú nhìn vào mấy nhà cung cấp của đối thủ, quyết định chọn một nơi mà giá nhập hàng có hơi cao hơn một chút, để cho Trương Tiếu Phi đi liên hệ. Mặt hàng thuốc Bắc vốn không thể dùng tiêu chuẩn của các loại hàng khác đen so sánh, chất lượng tốt là lựa chọn quan trọng ưu tiên hạng nhất, loại hàng dược liệu này mà còn có thể bán được với mức giá rẻ chết người kia, thì nhất định là có vấn đề.
Vì để bảo đảm dược liệu đạt tiêu chuẩn chất lượng hoàn hảo, Lâm Khiết Vy cũng đã nói rõ với Trương Tieu Phi, khi ký hợp đồng nhất định phải chú thích rõ ràng, tất cả dược liệu một khi bị cô phát hiện ra có hàng kém chất lượng, hoặc bị ẩm mốc, thì lập tức hủy bỏ hợp đồng.
"Mình còn phải chịu khó một chút, lúc kiểm tra dược liệu, phải kiểm tra kỹ càng thêm vài đợt mới được.”
Sau một hồi lẩm bẩm, trong đầu cô đã chuẩn bị xong phương pháp kiểm tra hàng hóa một cách cẩn thận.
Nghĩ đến tối nay sẽ đi khu du lịch tận hưởng, cách buổi chiều còn có bốn đến năm tiếng, Hứa Tinh liền bắt đầu trang điểm.
Ngược lại hôm nay kỹ thuật tiêm của Lâm Khiết Vy bỗng chốc tăng vọt, cho tới tận trưa vẫn còn bận rộn đủ thứ việc.