YÊU PHẢI TỔNG TÀI CUỒNG CHIẾM HỮU

Chương 358: Tôi tin bạn gái tôi nói đúng



Lúc này, trên sân khấu có ba người.

Lâm Thúy Lan, sinh viên nam và Lâm Khiết Vy.

Nếu không có so sánh thì không có đau thương. Vừa rồi thoạt trông thì Lâm Thúy Lan cũng khá ưa nhìn, mi thanh mục tú, nhưng khi so với Khiết Vy thì không tính là gì.

Mọi người thầm thở dài.

Quả nhiên là người phụ nữ của cậu Mạc, nhan sắc chim sa cá lặn, tuyệt sắc như vậy.

Cho dù y thuật của cô không tốt, không bắt mạch được thì có làm sao, ít nhất thì cũng là cảnh đẹp ý vui nha.

Sinh viên nam bị Lâm Khiết Vy chạm vào cổ tay, hai vành tai của cậu ta đã đỏ bừng, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ gần trong gang tấc kia, nhiệt tình nói:

"Kỳ thật vấn đề của tôi là..."

"Suyt, đừng có lên tiếng."

Lâm Khiết Vy ngắt lời cậu ta, lại tiếp tục xem mạch một cách nghiêm túc.

Lâm Thúy Lan không khỏi cười nhạt:

"Chẩn đoán lâu như vậy, em thật sự nhìn ra được gì sao? Ha ha."

Một sinh viên ngu ngốc, còn thường xuyên bỏ môn, liệu sẽ làm được gì, rõ ràng là chỉ giả vờ bí ẩn.

Một lúc sau, Lâm Khiết Vy thu tay về, cấn thận quan sát sắc mặt của sinh viên nam, nghiêm nghị nói:

"Cậu thè lưỡi ra một chút."

Sinh viên nam sững sờ, không biết tâm trí đang chạy đi đâu, phỏng chừng muốn chui xuống đất rồi, đỏ bừng mặt, chậm rãi mở miệng.

Lâm Thúy Lan không giấu giếm thái độ khinh thường Lâm Khiết Vy nữa, cười nói:

"Sao thế, còn muốn nhìn xem người ta có tức giận hay

không à?" Lời chế giễu này làm mọi người cười to, bởi vì thái độ của Lâm Thúy Lan mà mọi người cũng có chút coi thường Lâm Khiết Vy.

Quả nhiên là chiếc gối thêu hoa của cậu Mạc.

Lâm Khiết Vy không quan tâm, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng vào sinh niêm nam, thản nhiên hỏi:

"Gần đây có phải cậu hay đau bả vai không?"

"Đúng, có chút đau"

"Bên trái phải không?"

Sinh viên nam suy nghĩ một chút, trả lời:

"Đúng thế."

Lâm Thúy Lan không kiên nhẫn, thúc giục:

"Lâm Khiết Vy, em còn chưa xong à? Thời gian của mọi người ở đây đều vô cùng quý giá. Em nhanh lên, nếu không hiểu thì cứ thừa nhận, đừng kéo dài thời gian làm chậm trễ mọi người nữa. Em đừng nghĩ ở trong này nói chuyện phiếm nữa"

Ngay cả Hứa Tịnh cũng cho rằng Khiết Vy không chẩn đoán bệnh được, đành tung chút hỏa mù cho mọi người, liền chủ động giải vây cho bạn tốt:

"Chúng ta còn chưa tốt nghiệp, không chẩn đoán được cũng là bình thường. Không giống cô, đã là bác sĩ rồi còn gây khó khăn cho đàn em cấp dưới."

Một số sinh viên nhẹ nhàng gật đầu.

Lâm Thúy Lan cười nhạo:

"Lâm Khiết Vy cũng là hậu duệ của nhà họ Lâm chúng tôi, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, so với những người khác thì có ưu thể hơn, chỉ đơn giản là bắt mạch cũng không làm được, tôi cũng thấy xấu hổ khi nói em ấy là con gái của bác sĩ Lâm Hoàng Trì.”

Nhiều sinh viên khi nghe đến cái tên Lâm Hoàng Trì đều

kinh ngạc. Thật không ngờ Lâm Khiết Vy lại là con gái của một nhân vật nổi tiếng như vậy.

Vừa nghe nhắc tới cha, trên mặt Lâm Khiết Vy lộ ra vài phần tức giận, nhưng rất nhanh đã bị cô che giấu, cô nheo mắt đẹp, lạnh lùng nhìn Lâm Thúy Lan, bình tĩnh nói: "Lâm Thúy Lan, chị quên chị cũng họ Lâm à? Gọi tôi lên sân khấu, còn lấy danh nghĩa của cha tôi để hạ thấp tôi. Hành vi của chị thật dễ khiến người khác cảm thấy chị đang cố tình nhằm vào tôi đấy. Chị ghen tị với tôi?"

Lâm Thúy Lan tức giận cười:

"Chị ghen tị với em? Em thì có cái gì đáng giá để chị phải ghen tị? Một người vô dụng, suốt ngày bỏ môn?"

Lâm Thúy Lan lập tức thu lại nụ cười, âm trầm nói: "Bớt nói nhảm đi. Em có ý kiến gì về mạch tượng của sinh viên nam này hay không?"

Vừa rồi, cô ta cố ý nói ra thân phận người nhà họ Lâm của Lâm Khiết Vy, mục đích chính là làm cho Lâm Khiết Vy xấu hổ trước nhiều người tinh anh ở đây, một khi bị bêu xấu, chuyện đến tai của ông nội Lâm thì có thể đuổi Lâm Khiết Vy đi, mọi người nước chảy thành sông.

Tay của sinh viên nam vẫn duỗi chờ Lâm Khiết Vy, cậu ta tham lam nhìn nhan sắc của Lâm Khiết Vy, người đẹp quả nhiên là người đẹp, giận dữ mà vẫn quyến rũ như vậy.

Lâm Khiết Vy nói:

"Bệnh của bạn học này không phải ở dạ dày và ruột, mà là ở tuyến tụy."

"Tuyến tụy?"

Sinh viên nam nhướng mày, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn. Cậu ta cũng học y khoa, đương nhiên biết tuyến tụy xảy ra vấn đề.

Lâm Thúy Lan lại không nhịn được nở nụ cười méo mó.

"Ha ha ha, Lâm Khiết Vy, em cũng thật buồn cười. Sai rồi, ngay cả nội tạng cũng sai."

Các bạn học khác đều cười rộ lên.

Dù sao thì việc phụ trách khoa Y học Cổ truyền của Lâm Thúy Lan cũng đã chứng tỏ thực lực của cô ta rồi, lại thấy kết quả mà Lâm Thúy Lan và Lâm Khiết Vy đưa ra không giống nhau... Vừa nhìn là biết, Lâm Khiết Vy ăn sẵn rồi.

Ăn sẵn thì ăn sẵn đi, còn giả bộ kiêu ngạo thanh cao như vậy, nếu không phải có cậu Mạc chống lưng, bọn họ đều muốn cười nổ phổi.

Lâm Khiết Vy không mừng không giận, rất bình tĩnh nói: "Tôi đề nghị cậu đi kiểm tra CT phần bụng trên."

Sinh viên nam ngập ngừng.

Lâm Thúy Lan liền vỗ vai sinh viên nam, tức giận nói:

"Được rồi, cậu đừng nghe em ấy nói linh tinh, tuyến tụy của cậu không bị làm sao cả, chỉ có đường tiêu hóa không ổn thôi. Đừng lo lắng, lát nữa tôi kê đơn cho cậu, uống thuốc vài ngày là

ổn rồi."

Lâm Khiết Vy lạnh lùng đứng lên:

"Lâm Thúy Lan, nếu là chị chẩn lầm thì sao?"

"Ôi, Lâm Khiết Vy, chị giúp em giữa thể diện, em không biết cảm ơn phải không? Chẩn đoán sai? Hôm nay, người chẩn sai rõ ràng là em! Em cho em là đại thần thật đấy à? Cổ làm ra vẻ huyền bí, lúc thì xem đầu lưỡi, lúc lại hỏi bả vai, một truyền nhân của gia tộc theo y học cổ truyền mà không hiểu biết gì, em không ngại xấu hổ nhỉ"

"Y học cổ truyền Việt Nam luôn chú ý đến vọng, văn, vấn, thiết*["

(* "vọng, văn, vấn, thiết", tức nhìn, nghe, hỏi, sờ, được gọi là tứ chẩn-bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y)

"Ha ha, đó là do trình độ của em còn thấp, mới phải dùng đến những thứ đó, chỉ cần bắt mạch có thể chẩn ra bệnh mới là ưu việt của y học cổ truyền Việt Nam."

"Lâm Thúy Lan, chị có thể giỏi y học Việt Nam hơn tôi nhiều, nhưng chị quá kiêu ngạo. Tuyến tụy có vấn đề, trên mạch tượng và triệu chứng tương tự với rối loạn tiêu hóa. Hôm nay là chị

chẩn sai rồi."

"Chị không thể chẩn đoán sai! Trình độ của em chỉ như mèo ba chân, không đủ tư cách chất vấn chị! Đừng ở đây làm xấu mặt nữa, chỉ tăng tiếng chế giễu thôi, em mau đi xuống đi!"

Hứa Tịnh chạy đến chỗ Lâm Khiết Vy, kéo kéo quần áo của cô, thấp giọng khuyên nhủ:

"Bỏ đi, đừng tranh luận với cô ta nữa, chúng ta đi nơi khác xem thú vị đi"

Lâm Khiết Vy nhìn Hứa Tịnh, cười khổ hỏi:

"Ngay cả cậu cũng cho là tớ sai?"

Hứa Tịnh giật mình, đáy lòng cô ấy muốn phát điên rồi. Bạn thân của tôi ơi, chẳng lẽ cậu quên chúng ta đều là những người nổi tiếng rồi sao?

"Tôi tin tưởng bạn gái của tôi nói đúng"

Đột nhiên, một giọng nói từ tính vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại, là Mạc Lâm Kiêu anh tuấn, quý khí đang đứng ở cửa ra vào. Dáng người của anh thon dài, khí chất mạnh mẽ, khuôn mặt hoàn mỹ không như người thường.

Anh tự tin sải bước, thong thả đến gần, đôi mắt phượng vẫn nhìn Lâm Khiết Vy, khóe môi cong lên, cười nhạt nói:

"Ai đúng ai sai, tranh luận một vạn năm cũng không có ý nghĩa gì. Để chứng minh bạn gái tôi nói đúng, tôi đề nghị cậu trai này hãy đi kiểm tra CT bụng trên ngay bây giờ"

Lâm Khiết Vy cảm thấy trong lòng ấm áp, cảm giác được tin tướng vô điều kiện thực sự rất tuyệt vời.

Cô nở một nụ cười nhẹ với Mạc Lâm Kiêu, ánh mắt tràn đầy sức sống.

Mạc Lâm Kiêu nói tiếp:

"Tôi đầu tư nhiều tiền như vậy, đừng nói với tôi là cái trường này ngay cả thiết bị kiểm tra cũng không có."

Hiệu trưởng đi bên cạnh Mạc Lâm Kiêu nhanh chóng nói: "Có, có, có, thiết bị mới nhất đều có. Nhanh lên, đưa bạn học này đi kiểm tra CT ngay"