YÊU PHẢI TỔNG TÀI CUỒNG CHIẾM HỮU

Chương 392: Đừng làm loạn



Lâm Khiết Vy hơi bối rối.

Mạc Lâm Kiêu từng bước dụ dỗ, nhưng chẳng qua lại có chút bực:

"Chồng em nếu đi tìm phụ nữ khác, em nên làm như thế nào?”

"Tức giận?"

"Vậy em phải nói cái gì?”

Lâm Khiết Vy ngẩn ra vài giây, biến ra bộ dạng bực tức, gầm lên:

"Mạc Lâm Kiêu! Anh to gan nhỉ? Dám sau lưng vợ anh đi ra ngoài tìm phụ nữ khác. Tôi chặt tay anh! Dám ngủ với người khác, tôi sẽ giết anh!”

Mạc Lâm Kiêu rốt cuộc cũng mỉm cười, ôn nhu nói:

"Vợ yên tâm, trừ em ra thì ai anh cũng chướng mắt, anh trước giờ giữ mình trong sạch, đời này chỉ biết có một người phụ nữ là em."

Lâm Khiết Vy tiếp tục sắm vai ngang ngược

"Hừ, anh quản cho tốt thằng em của anh, dám trêu hoa ghẹo nguyệt, anh cứ chờ đấy!"

Nụ cười của Mạc Lâm Kiêu càng lúc càng sâu:

"Anh nghĩ tối mai em có thể gọi video để giám sát anh có ngoan hay không?"

Đã gặp qua người đàn ông nào gấp gáp muốn bị ngược như vậy chưa? Lâm Khiết Vy cảm thấy rất mệt mỏi. Cúp điện thoại, Lâm Khiết Vy vội vàng lên mạng tìm kiếm cách khiến đàn ông vui vẻ với một ngàn lời ngọt ngào, tương lai chuẩn bị dỗ dành Mạc Lâm Kiêu.

Hôm sau, Lâm Khiết Vy không phải đi làm, cô và Nam Cung Hào sẽ tiếp tục đi viện Y học nghiên cứu.

Bác Trần từ ngoài đi vào:

"Nhà thiết kế áo cưới người Pháp tới rồi thưa cô chủ.” Lâm Khiết Vy bị câu cô chủ kia làm nước trà trong miệng cũng phun ra, trợn mắt há hốc mồm:

"Bác Trần, bác vẫn nên gọi cháu là cô Vy thôi."

"Như vậy sao được? Lần trước là do tôi quên sửa lại. Cậu Kiêu đi công tác, đã dặn dò tôi, cô hiện tại là vợ cậu ấy, phải gọi là cô chủ. Trần Kiệt, Nam Cung Hào, hai đứa nghe rõ không, về sau phải gọi là cô chủ.”

Nam Cung Hào và Trần Kiệt đang ngồi cùng nhau trong phòng khách, cả hai đều chau mày.

Lâm Khiết Vy đặt tách trà xuống, còn có chút ngỡ ngàng: "Nhà thiết kế áo cưới đến đây làm gì?”

Bác Trần thấp giọng nói:

"Còn không rõ sao? Bởi vì chiếc váy mặc trong hôn lễ, vải vừa xấu vừa nát!”

Nam Cung Hào nhỏ giọng sửa lại:

"Xấu và nát cũng có nghĩa giống nhau”

Trần Kiệt tự đắc hất cằm lên:

"Thì đúng là vừa xấu, vừa nát”

Lâm Khiết Vy không có tâm trí đáp lại lại hai tên có vấn đề thần kinh này, trực tiếp đi theo bác Trần qua phòng nhỏ gặp nhà thiết kế, phối hợp để người ta lấy số đo. Bác Trần ở bên cạnh lẩm bẩm:

"Tôi nghe cậu Kiêu nói sẽ chuẩn bị 10 bộ cho cô chọn” "Mười? Nhiều vậy? Tôi chỉ cần một bộ là đủ rồi."

"Cậu chủ nói, cô sẽ chỉ kết hôn một lần trong đời, nên cũng đừng tiếc cái gì, nhiều váy cưới để cô có thể mặc thay đổi tùy ý

"Nhưng cái này là hàng cao cấp đắt tiền đẩy ạ!"

Bác Trần không quan tâm:

"Cậu chủ nói, tiền cậu ấy kiếm được chính là để cô tiêu.

Trước đây trong nhà không có nữ chủ nhân, cậu Kiêu lại kiếm nhiều tiền như vậy, nhưng thậm chí lại không tìm được người tiêu tiền tới đây.”

Lâm Khiết Vy tỏ ý khó chịu. Trong lòng bọn họ, cô chính là đến để đào mỏ. Sau khi nhiều người lấy xong số đo của cô, một tiếng đồng hồ đã trôi qua, cô mệt đến nỗi đã tiêu hóa hết cả bữa sáng.

Nghĩ đến còn có việc quan trọng, Lâm Khiết Vy cũng không nghỉ ngơi, đi tới phòng khách, nói với Nam Cung Hào:

"Đi thôi, đến lúc bận bịu rồi."

Nam Cung Hào gật gật đầu, bước ra ngoài trước.



“Các người có chuyện gì giấu tôi à?"

Trần Kiệt không nhịn được, tò mò hỏi. Lâm Khiết Vy lắc lắc cái cổ đau nhức:

"Chúng tôi đang giấu cậu nên không thể tiết lộ được. Cậu có

hỏi cũng bằng không?

Trần Kiệt đúng là cái loa phóng thanh, một khi để cậu ta biết, thì chắc chắn cả thế giới đều biết, hỏng hết cả việc.

Trần Kiệt có chút tức giận:

Tôi nói cô nghe cô Lâm Khiết Vy, cô là phu nhân của cậu

Kiêu, đừng có lộn xộn”

Lâm Khiết Vy cùng phì cười:

"Tôi lộn xộn lúc nào?”

"Cô còn ít sao? Một người họ Hạ, một người họ Tề, một người họ Phùng, sao nữa, còn muốn thêm cái tên Nam Cung Hào?”

Lâm Khiết Vy giận dỗi nói:

"Đúng, tôi có thể trêu chọc, tôi đang trêu chọc Nam Cung Hào đấy, không bằng trêu cậu nhỉ chàng trai trẻ! Đến đây nào, đến đây, đến ôm chị đi chàng trai, để chị trêu ghẹo một chút”

Trần Kiệt bỗng sững người, liền đỏ mặt tía tai, một chữ không nói nên lời. Lâm Khiết Vy chế nhạo, cười một tiếng, quay người bước ra ngoài. Đột nhiên cảm thấy chóng mặt, cả người cô lảo đảo, ngã ra sau. Trần Kiệt nhanh nhẹn nằm lấy cổ tay cô,

kéo đến bên cạnh. Lâm Khiết Vy liền mơ hồ chìm vào trong lồng ngực của cậu ấy. Khuôn mặt nhỏ nhắn ghé sát vào vai cậu ta, thở gấp. Trần Kiệt sốt sắng hỏi:

"Cô làm sao vậy? Có phải bị bệnh rồi không?”

Lâm Khiết Vy cũng từ từ tỉnh lại sau cơn choáng váng, vẫn còn rất yếu, thở hắt:

"Không sao, có thể là bị tụt huyết áp.”

Trần Kiệt không dám nhúc nhích, chỉ cần quay mặt lại là có thể hôn lên vành tai của cô. Cậu ta muốn quay mặt lại gần gũi cô nhưng lại có chút sợ nên do dự, chần chừ mãi.

Nam Cung Hào lại gần, vừa nhìn thấy bộ dạng của hai người liền hồn phi phách tán, hồn vía lên mây

"Này này này, hai người đang làm gì vậy? Trời ạ, đây là muốn mạng của tôi mà, các người mau tách nhau ra đi!”

Chắc chắn là Trần Kiệt không thể kìm lòng nổi! Chắc chắn vậy!

Lâm Khiết Vy đỡ hơn một chút, buông Trần Kiệt ra, nhìn khuôn mặt của Trần Kiệt vẫn còn đang ửng hồng, ái ngại nói:

"Trần Kiệt, tôi vừa rồi chạm vào vết thương của cậu, có sao không? Thật xin lỗi."

Trần Kiệt đáp:

"Tôi không sao! Thường ngày chẳng phải cô khỏe như trâu sao? Tại sao bỗng dưng lại như vậy? Lúc ốm cũng đừng cố gắng gượng, đừng để bệnh nặng, lại phiền đến chúng tôi chăm sóc cô. Hừ!”

Rõ ràng là quan tâm cô, muốn nói vài lời nhẹ nhàng nhưng lại không dám. Nam Cung Hào nhìn Trần Kiệt, trong lòng bỗng thấy chua xót thay cho cậu ta. Nhìn Lâm Khiết Vy sắc mặt tái nhợt, quên mất phải nói điều gì đó lo lắng:

"Nếu thể thì hôm nay đừng đi, cô nghỉ ngơi một chút cho khỏe”

Lâm Khiết Vy lắc đầu, rất kiên quyết:

"Không được, hôm nay phải đi, việc không thể trì hoãn. Tôi

không sao, đi thôi."

Lâm Khiết Vy chậm rãi đi ra ngoài. Nam Cung Hào đành nhượng bộ, chưa kịp nói gì đã nhanh đuổi theo cho kịp. Trần Kiệt trong lòng cảm thấy trống rỗng, tâm trí đều bay đi mất. Bác Trần đi tới, nghiêm mặt hỏi:

"Con không phải đã thích người không nên thích chứ?” Trần Kiệt lập tức sợ hãi, như một tiếng sét chấn động, giáng thẳng trên đầu của cậu. Bác Trần thở dài:

"Bị bố đoán trúng rồi? Con nhìn con xem, bố đã nói với con những điều tốt, con sao lại...Sao lại thích cái tên Nam Cung Hào? Con cùng cậu ta không thể sinh con, lại không thể có cháu đích tôn, con như vậy không phải tình cảm vô ích sao?"

Trần Kiện há hốc mồm to như quả trứng, một lúc sau vẫn không hé răng. Bác Trần khoát tay, dáng vẻ bất lực:

"Thôi, thôi. Bố con cũng không phải người bảo thủ. Bố tôn trọng sự lựa chọn của con, chẳng qua, dù con có thích Nam Cung Hào cũng phải cho ta một đứa cháu trai kế thừa hương hỏa! Tìm ai thì tùy, cái này bố mặc kệ, tùy con, nhưng tất nhiên phải có”

Bác Trần tay chắp sau lưng đi về phía nhà bếp, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Haizz, ở đâu tìm được một người cha tiến bộ như mình đây.”